Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 237: Chương 237: Suýt nữa bị cô ta hại chết




Phong Diệp Chương nghe thấy lời này thì ngước lên nhìn cô, sau khi khẽ gật đầu, bèn không nói nhiều đi thẳng lên lầu.

Giữa chân mày của anh còn có một chút mệt mỏi, không có ý muốn nói nhiều thêm một câu với Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, trong mắt tràn ngập sự phức tạp và khó chịu.

Anh chắc rất thất vọng về cô rồi?

Cô nghĩ rồi không khỏi thấy tự giễu.

Xem ra thật bị cô nói trúng rồi, tất cả mọi chuyện đã làm, bây giờ toàn bộ phí công rồi.

Phong Diệp Chương không biết suy nghĩ trong lòng Cố Tuyết Trinh, anh sau khi tắm rửa xong thì trực tiếp nằm trên giường nghỉ ngơi.

Hai ngày nay ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo, cũng không có nghỉ ngơi đàng hoàng, cộng thêm vừa về thì gặp phải chuyện này, có thể nói là tinh thần và sức lực cạn kiệt.

Cho nên giấc ngủ này anh ngủ rất say.

Đợi khi anh tỉnh, đã là ba giờ chiều.

Anh nhớ còn có hẹn với người khác, vội vàng rời giường thay quần áo định ra ngoài.

Không nghĩ vừa đi đến hành lang, dường như nghe thấy tiếng tranh cãi truyền ra từ phòng sách.

Anh có hơi ngạc nhiên.

Bởi vì giọng nói này là giọng của Cố Tuyết Trinh.

Trên thực tế cũng thật sự là tiếng cãi nhau của Cố Tuyết Trinh với Cố Hải Sâm.

“Cô đây là có thái độ gì, tôi nói cô biết, chuyện này cô không làm cũng phải làm!”

Cố Hải Sâm đang trách mắng trong điện thoại.

Thì ra nhà họ Cố gần đây chuẩn bị đấu thầu một mảnh đất ở ngoại ô phía Đông, định xây dựng một viện công nghệ, dự án này nếu như xây dựng thành, tương lai phát triển sẽ rất khả quan, chỉ là bây giờ tiền vốn của Cố Thị bọn họ thiếu hụt nghiêm trọng, cần một khoản vốn khổng lồ.

Cố Hải Sâm lúc này nghĩ tới Phong Diệp Chương, cũng phái người đến thương lượng với anh ta, nhưng lại thất bại rồi.

Ông ta lúc này gọi điện cho Cố Tuyết Trinh chính là vì chuyện này.

Cố Tuyết Trinh nghe cái giọng gần như ra lệnh của ông ta thì không khỏi lạnh lùng lên tiếng: “Cố Hải Sâm, ông rốt cuộc lấy đâu ra tự tin đó, tưởng cô con gái ngoan của ông sau khi gây đại họa như thế, nhà họ Phong còn có thể cam tâm tình nguyện đầu tư cho ông, ông đừng ở đó mà mơ giữa ban ngày.”

Cô nói rồi, nghĩ đến chuyện hồi sáng, trong lòng cũng dâng lên oán hận.

“Cố Tuyết Trâm cô ta ngược lại đi cũng thoải mái, có biết tôi suýt nữa bị cô ta hại chết không hả!”

Cô trách mắng Cố Tuyết Trâm khiến Cố Hải Sâm phẫn nộ.

“Cô còn dám nói Tuyết Trâm, nếu như không phải cô bình thường quá vô dụng, nếu không cũng không có ai dám đụng chạm Phong Diệp Chương, cô nên biết, bọn họ đụng chạm Phong Diệp Chương, chính là đụng chạm lợi ích thuộc về Tuyết Trâm.”

Cố Tuyết Trinh cắn răng nghe mấy lời thiên vị này của ông ta, cảm thấy tam quan của mình lần nữa bị hai ba con bọn họ làm cho đảo loạn.

Cố Hải Sâm thấy cô trầm mặc, khẽ hừ một tiếng: “Những gì Tuyết Trâm làm lần này là vì giải quyết phiền phức cho cô, cô nên cảm ơn nó!”

Lời này khiến Cố Tuyết Trinh thật sự bị tức đến cười.

“Phải, tôi nên cảm ơn cô ta, bởi vì cô ta, tôi ở nhà họ Phong chịu mọi khó khăn, còn bị người ta ép quỳ xin lỗi, tôi quả thật nên cảm ơn cô ta.”

Cố Hải Sâm nghe thấy lời nói đầy sự oán trách của cô, lông mày nhíu lại.

“Cô có phải quên rồi không, đây là nội dung giao dịch vốn dĩ của chúng ta.”

Ông ta nói rồi, lạnh lùng nhắc nhở Cố Tuyết Trinh: “Đừng quên, tiền tôi cho cô, cho mẹ cô chữa bệnh, những chuyện này đều là chuyện cô nên làm, quỳ xuống tính là cái gì, tiếp theo chuyện muốn cô làm còn rất nhiều.”

Cố Tuyết Trinh nghe hết lời nói mặt dày vô sỉ này của ông ta, tức đến mức cả người run rẩy, nói không ra một từ phản bác.

Bởi vì sự thật là như vậy.

Lúc đầu cô đồng ý giao dịch của Cố Hải Sâm, tất cả mọi chuyện đều không cho cô lựa chọn.

Cô siết chặt nắm đấm, móng tay găm vào trong thịt truyền đến cảm giác đau nhói mới khiến cô không có xúc động, làm ra chuyện phải hối hận.

Nếu không cô thật sự muốn nói một câu không làm nữa.

Nhưng cô không thể.

Cố Hải Sâm dường như nhận thấy sự thỏa hiệp của cô, hừ lạnh nói: “Chuyện vừa giao cho cô, nhớ làm tốt cho tôi, tôi đợi tin tốt của cô.”

Ông ta nói rồi, lại nhớ mấy lần trước Cố Tuyết Trinh giở trò với ông ta, lần nữa cảnh cáo: “Tôi không muốn nghe thấy lời gì không được, đừng quên mẹ của cô!”Khi Cố Tuyết Trinh quỳ xuống, Mộ Triều Ca nhìn cô mà mắt lóe lên, bỗng bước lên một bước, kéo người lại.

Cố Tuyết Trinh ngạc nhiên ngẩng đầu.

Thấy Mộ Triều Ca mím môi nói: “Bỏ đi, cô Cố không cần quỳ, chuyện này bỏ qua vậy.”

Ai cũng không ngờ Mộ Triều Ca sẽ làm điều này, tất cả mọi người đều sững ra.

Bà Mộ hoàn hồn sớm nhất, không hiểu nhìn sang con gái: “Triều Ca, con…”

Bà ta còn chưa nói xong, Mộ Triều Ca đã hiểu ý của mẹ, giải thích: “Mẹ, Diệp Chương cũng nói đến mức này rồi, con nếu như còn không nhượng bộ, vậy chính là con ép người quá đáng.”

Dứt lời, cô ta dừng lại, nhìn sang Phong Diệp Chương, trầm giọng: “Lần này nể mặt của anh, không tính toán nữa.”

Bà Mộ nghe thấy lời này thì có chút không cam lòng.

“Triều Ca, con không cần…”

Bà ta muốn nói gì đó, còn chưa nói xong thì bị Mộ Triều Ca cắt ngang.

“Mẹ, mẹ nếu như thật sự bắt Cố Tuyết Trâm quỳ xuống trước con, về sau con sẽ ngại khi gặp Diệp Chương, mặc kệ nói thế nào Cố Tuyết Trâm cũng là vợ của Diệp Chương.”

Cô ta nói xong, sâu sắc nhìn bà Mộ.

Bà Mộ đọc hiểu ý tứ trong mắt cô ta, cuối cùng không tiếp tục nói gì nữa.

Mà dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện này của cô ta cũng khiến bà Phong rất ưng mắt, đồng thời cũng thở phào.

Bà ta vừa rồi thật sự lo lắng Mộ Triều Ca kiên trì, liên lụy đến Diệp Chương của bà ta cũng cùng tiện nhân đó quỳ xuống xin lỗi.

Nếu là như thế, mặt mũi của nhà họ Phong bọn họ sẽ mất hết trước nhà họ Mộ.

Bà ta nghĩ đến đó, không khỏi khen: “Bà Mộ, vẫn là hai người có cách dạy dỗ, nếu như người nào cũng hiểu chuyện giống như Triều Ca thì tốt biết mấy.”

Bà ta nói rồi, còn cố tình liếc nhìn Cố Tuyết Trinh, ánh mắt lạnh như băng.

Bà Mộ không phủ nhận: “Con người ấy mà, bản tính vốn là vậy, Triều Ca nhà chúng tôi sinh ra đã có tính khí tốt vậy rồi.”

“Đúng thế, Triều Ca là cô gái ngoan ngoãn nhất mà tôi từng gặp.”

Bà Phong phụ họa.

Phong Thùy Bích nghe lời mời chào của hai người, nội tâm trào ngược, tức giận lườm Cố Tuyết Trinh.

Cô ta vốn tưởng có thể xem một vở kịch hay, kết quả không ngờ vậy mà lại kết thúc như thế.

Cô ta nghĩ mà khinh thường nhìn sang Mộ Triều Ca.

Còn tưởng cô ta có thủ đoạn cao siêu gì, bây giờ xem ra chẳng qua chỉ được như thế.

Mộ Triều Ca dường như nhận ra ánh nhìn của Phong Thùy Bích, đáy mắt vụt qua một tia u tối, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt đó mà ngoảnh sang Phong Diệp Chương.

Pong Diệp Chương thấy thế cũng đáp trả bằng ánh mắt cảm kích.

“Chuyện lần này nợ em một nhân tình, ngày khác nhất định đích thân đến cửa bồi tội.”

Anh trầm giọng nói, nhưng lại không biết thứ Mộ Triều Ca muốn chính là lời này của anh.

“Được, vậy em đợi anh.”

Đáy mắt của Mộ Triều Ca xuất hiện ít ý cười, đầu gật nói.

Cứ như thế một vở kịch hay bởi vì hồi đáp của Phong Diệp Chương mà kết thúc sớm.

Bà Phong mặc dù bất mãn sự việc làm lớn như thế lại dễ dàng buông xuống, nhưng bên phía nhà họ Mộ đã tỏ thái độ, bà ta chọc vào chỉ sợ sẽ khiến Diệp Chương bất mãn.

Cuối cùng bà ta không cam tâm dẫn Phong Thùy Bích rời khỏi.

Sau khi bọn họ rời khỏi, mẹ con Mộ Triều Ca cũng đi theo.

Đợi tiễn tất cả mọi người đi, Cố Tuyết Trinh đứng ở bên cạnh Phong Diệp Chương cúi đầu nói: “Xin lỗi, khiến anh khó xử rồi.”

Phong Diệp Chương nghe thấy lời này thì ngước lên nhìn cô, sau khi khẽ gật đầu, bèn không nói nhiều đi thẳng lên lầu.

Giữa chân mày của anh còn có một chút mệt mỏi, không có ý muốn nói nhiều thêm một câu với Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, trong mắt tràn ngập sự phức tạp và khó chịu.

Anh chắc rất thất vọng về cô rồi?

Cô nghĩ rồi không khỏi thấy tự giễu.

Xem ra thật bị cô nói trúng rồi, tất cả mọi chuyện đã làm, bây giờ toàn bộ phí công rồi.

Phong Diệp Chương không biết suy nghĩ trong lòng Cố Tuyết Trinh, anh sau khi tắm rửa xong thì trực tiếp nằm trên giường nghỉ ngơi.

Hai ngày nay ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo, cũng không có nghỉ ngơi đàng hoàng, cộng thêm vừa về thì gặp phải chuyện này, có thể nói là tinh thần và sức lực cạn kiệt.

Cho nên giấc ngủ này anh ngủ rất say.

Đợi khi anh tỉnh, đã là ba giờ chiều.

Anh nhớ còn có hẹn với người khác, vội vàng rời giường thay quần áo định ra ngoài.

Không nghĩ vừa đi đến hành lang, dường như nghe thấy tiếng tranh cãi truyền ra từ phòng sách.

Anh có hơi ngạc nhiên.

Bởi vì giọng nói này là giọng của Cố Tuyết Trinh.

Trên thực tế cũng thật sự là tiếng cãi nhau của Cố Tuyết Trinh với Cố Hải Sâm.

“Cô đây là có thái độ gì, tôi nói cô biết, chuyện này cô không làm cũng phải làm!”

Cố Hải Sâm đang trách mắng trong điện thoại.

Thì ra nhà họ Cố gần đây chuẩn bị đấu thầu một mảnh đất ở ngoại ô phía Đông, định xây dựng một viện công nghệ, dự án này nếu như xây dựng thành, tương lai phát triển sẽ rất khả quan, chỉ là bây giờ tiền vốn của Cố Thị bọn họ thiếu hụt nghiêm trọng, cần một khoản vốn khổng lồ.

Cố Hải Sâm lúc này nghĩ tới Phong Diệp Chương, cũng phái người đến thương lượng với anh ta, nhưng lại thất bại rồi.

Ông ta lúc này gọi điện cho Cố Tuyết Trinh chính là vì chuyện này.

Cố Tuyết Trinh nghe cái giọng gần như ra lệnh của ông ta thì không khỏi lạnh lùng lên tiếng: “Cố Hải Sâm, ông rốt cuộc lấy đâu ra tự tin đó, tưởng cô con gái ngoan của ông sau khi gây đại họa như thế, nhà họ Phong còn có thể cam tâm tình nguyện đầu tư cho ông, ông đừng ở đó mà mơ giữa ban ngày.”

Cô nói rồi, nghĩ đến chuyện hồi sáng, trong lòng cũng dâng lên oán hận.

“Cố Tuyết Trâm cô ta ngược lại đi cũng thoải mái, có biết tôi suýt nữa bị cô ta hại chết không hả!”

Cô trách mắng Cố Tuyết Trâm khiến Cố Hải Sâm phẫn nộ.

“Cô còn dám nói Tuyết Trâm, nếu như không phải cô bình thường quá vô dụng, nếu không cũng không có ai dám đụng chạm Phong Diệp Chương, cô nên biết, bọn họ đụng chạm Phong Diệp Chương, chính là đụng chạm lợi ích thuộc về Tuyết Trâm.”

Cố Tuyết Trinh cắn răng nghe mấy lời thiên vị này của ông ta, cảm thấy tam quan của mình lần nữa bị hai ba con bọn họ làm cho đảo loạn.

Cố Hải Sâm thấy cô trầm mặc, khẽ hừ một tiếng: “Những gì Tuyết Trâm làm lần này là vì giải quyết phiền phức cho cô, cô nên cảm ơn nó!”

Lời này khiến Cố Tuyết Trinh thật sự bị tức đến cười.

“Phải, tôi nên cảm ơn cô ta, bởi vì cô ta, tôi ở nhà họ Phong chịu mọi khó khăn, còn bị người ta ép quỳ xin lỗi, tôi quả thật nên cảm ơn cô ta.”

Cố Hải Sâm nghe thấy lời nói đầy sự oán trách của cô, lông mày nhíu lại.

“Cô có phải quên rồi không, đây là nội dung giao dịch vốn dĩ của chúng ta.”

Ông ta nói rồi, lạnh lùng nhắc nhở Cố Tuyết Trinh: “Đừng quên, tiền tôi cho cô, cho mẹ cô chữa bệnh, những chuyện này đều là chuyện cô nên làm, quỳ xuống tính là cái gì, tiếp theo chuyện muốn cô làm còn rất nhiều.”

Cố Tuyết Trinh nghe hết lời nói mặt dày vô sỉ này của ông ta, tức đến mức cả người run rẩy, nói không ra một từ phản bác.

Bởi vì sự thật là như vậy.

Lúc đầu cô đồng ý giao dịch của Cố Hải Sâm, tất cả mọi chuyện đều không cho cô lựa chọn.

Cô siết chặt nắm đấm, móng tay găm vào trong thịt truyền đến cảm giác đau nhói mới khiến cô không có xúc động, làm ra chuyện phải hối hận.

Nếu không cô thật sự muốn nói một câu không làm nữa.

Nhưng cô không thể.

Cố Hải Sâm dường như nhận thấy sự thỏa hiệp của cô, hừ lạnh nói: “Chuyện vừa giao cho cô, nhớ làm tốt cho tôi, tôi đợi tin tốt của cô.”

Ông ta nói rồi, lại nhớ mấy lần trước Cố Tuyết Trinh giở trò với ông ta, lần nữa cảnh cáo: “Tôi không muốn nghe thấy lời gì không được, đừng quên mẹ của cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.