Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 44: Chương 44: Bắt đầu




Ngoài cửa, Thiệu Tư Hữu đứng lặng im, không bước vào cũng chẳng nói gì, cảm xúc trong đôi mắt đen tăng vọt, nhìn chằm chặp người thiếu nữ đang khẽ cười trước mặt, theo hơi thở không tính là đều đều của anh, dưới ánh đèn trong hành lang, mồ hôi lấm tấm trên trán trở nên hơi ửng sáng.

"Anh?" Nhìn bộ dáng khác thường của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên có chút không hiểu, nghi ngờ gọi.

Tiếng nói vừa dứt, Thiệu Tư Hữu trước mặt đột ngột bước lên phía trên, hung hăng ôm cô vào lòng.

"Nhạc Nhạc, cuối cùng anh đã tìm được em." Giọng nói khe khẽ, chân thành mang theo chút run rẩy mơ hồ, lực ôm chặt đến nỗi tựa như muốn đem Diệp Cẩn Niên hòa vào trong người.

Diệp Cẩn Niên vốn định đẩy anh ra theo bản năng, lại cứ như vậy bị đờ đẫn trong câu nói thở phào, trầm thấp bên tai của Thiệu Tư Hữu.

Cách lớp áo có thể nghe thấy được nhịp điệu trái tim Thiệu Tư Hữu đang nhảy lên, nơi ngực vẫn phập phồng chưa trở lại được bình thường, tỏ rõ sự nôn nóng lúc trước của anh.

Trong ấn tượng của cô, người đàn ông cao quý, tao nhã như vậy, lại mất đi trạng thái bình thường chỉ vì mình. Trong lòng Diệp Cẩn Niên dâng lên cỗ ấm áp chân thật, cũng đồng thời mang theo chút đau lâm râm, không gay gắt, lại khiến cho người ta khó có thể bỏ qua.

"Anh, anh à." Dừng lại mấy giây, cái đầu nhỏ bị bao quanh của Diệp Cẩn Niên cố gắng thoát ra khỏi lồng ngực Thiệu Tư Hữu, lông mi thật dài rủ xuống, che đi đôi mắt không biết nên nhìn về nơi nào, hai vệt đỏ hồng nhàn nhạt lan ra trên hai gò má.

"Nhạc Nhạc, sao không mở điện thoại di động hả?" Bịn rịn buông cô nhóc trong ngực ra, Thiệu Tư Hữu rất nhanh đã khôi phục lại vẻ dịu dàng, ấm áp trước sau như một, nhẹ giọng hỏi. Lúc liếc thấy mảng ửng đỏ trên má Diệp Cẩn Niên, trong mắt anh lóe lên ý cười.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Ừm…" Diệp Cẩn Niên lơ đễnh lầm bầm một tiếng coi như trả lời, bàn tay nhỏ bé lục lọi một lúc lâu trong túi, lấy chiếc điện thoại ra nhìn, giọng nói buồn bực: "Hết pin rồi."

Thảo nào, đến bây giờ vẫn không thấy vị tiểu tổ tông của nhà họ Thiệu gọi điện truy sát mình, đã qua chín giờ từ lâu.

Thiệu Tư Hữu cười cười hiền hậu, bàn tay to lớn theo thói quen vuốt vuốt đầu Diệp Cẩn Niên, đột nhiên động tác hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía phòng tắm, lông mày nhăn nhăn, "Nhạc Nhạc, em đang mở nước hả?"

"Ah!" Nghe thấy câu hỏi của Thiệu Tư Hữu, lúc này Diệp Cẩn Niên mới nhớ ra, Ân mỹ nhân vẫn đang phải chịu đựng sự hành hạ của thuốc trong phòng tắm, vội vàng vứt bỏ hình ảnh con đà điểu vừa rồi của mình, ngẩng khuôn mặt vẫn còn chưa hết đỏ lên:

"Ân Dao đang ở trong đó."

*

Lúc Diệp Cẩn Niên và Thiệu Tư Hữu đi từ trong khách sạn ra, thời gian đã là hơn mười giờ đêm.

Một cuộc gọi của Thiệu Tư Hữu, Lâm Thụy liền điên cuồng, vội vã chạy đến khách sạn, nhớ tới cảnh hắn vọt vào cửa, Diệp Cẩn Niên vẫn còn cảm thấy hơi buồn cười.

Chân mang dép, chỉ khoác trên người chiếc áo rộng thùng thình, theo tiếng thở dốc kịch liệt của hắn, thi thoảng lại để lộ ra mảng da thịt nơi ngực, trên tóc nước vẫn còn đang không ngừng nhỏ xuống. Ví như lúc này không phải là tình huống đặc biệt, đây đích thị là một bức tranh mỹ nam đi tắm.

Lâm mỹ nam theo phái hành động, vừa vào cửa liền xông thẳng đến phòng tắm, hoàn toàn phớt lờ hai nhật vật đang chờ đợi trong phòng Diệp Cẩn Niên, dáng vẻ lo lắng, hoàn toàn không nhìn thấy sự trầm ổn, mạnh mẽ ngày thường. Đáng tiếc là, Ân đại mỹ nhân rất không nể mặt, mặc cho Lâm mỹ nam ở ngoài cửa phòng tắm gào thét nửa ngày, nói không mở vẫn là không mở.

Đợi đến khi Lâm Thụy hoàn toàn mất hết tính nhẫn nại, đá văng cửa phòng tắm ra, thì mỹ nhân Ân Dao đã ngất trong bồn tắm, bất tỉnh nhân sự.

Ân mỹ nhân sắc mặt trắng bệch, ngủ mê man, nặng nề; Lâm cáo già chờ đợi ở bên cạnh giường, đắm đuối tình thâm; chuyện kế tiếp, hiển nhiên là không cần cô và Thiệu Tư Hữu gây chướng mắt rồi.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Nghĩ gì vậy?" Một bàn tay mát lạnh xoa xoa đầu Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu lái xe, giọng nói réo rắt, ôn hòa.

"Không có." Diệp Cẩn Niên thấp giọng đáp lại một câu, hơi mở cửa sổ xe bên cạnh xuống, không khí mang theo cái lành lạnh của chiều thu thẩm thấu vào, làm cho thần trí của con người tỉnh táo.

Qua kính xe, liếc nhìn chiếc xe đi phía sau mình, người được Long Việt phái đi vẫn theo xa xa phía sau, cương quyết thi hành bốn chữ khẩu lệnh ‘đưa về an toàn’ của Long Việt.

"Chị Ân Dao đẹp thật đấy." Diệp Cẩn Niên cảm thấy ánh mắt Thiệu Tư Hữu thi thoảng lại nhìn thăm dò về phía mình, biết là anh đang lo lắng cho mình, vì vậy cười nói.

Lúc Lâm Thụy ôm Ân Dao đi ra, nhìn khuôn mặt trắng thuần đã mất hết lớp trang điểm của Ân Dao, ngược lại, khiến cho Diệp Cẩn Niên cảm thấy khuôn mặt này không còn xa lạ như lúc trước nữa. Trước đó, quần áo trên người Ân mỹ nhân thiếu vải đến thảm thương, sau khi bị ngâm trong nước lạnh như vậy, hoàn toàn dính sát vào người, phác họa ra trọn vẹn dáng người xinh đẹp, lung linh của Ân Dao, muốn khơi bao nhiêu lửa thì có bấy nhiêu lửa. Dĩ nhiên, ánh mắt Lâm Thụy khi đó, có bao nhiêu ý nghĩ muốn giết người thì muốn giết người bấy nhiêu.

Nghĩ như vậy, Diệp Cẩn Niên mang theo chút đùa cợt nhìn về phía Thiệu Tư Hữu, trong mắt điểm ý cười.

"Ừ, Ân Dao là con gái của Thị trưởng Cao và người vợ cũ, nổi tiếng xinh đẹp." Thiệu Tư Hữu bất vi sở động (không có hành động gì), di dời tầm mắt tiếp tục lái xe, vẻ mặt thản nhiên nói.

Thảo nào, chuyện bị ám sát lúc trước, Thiệu Tư Hữu lại nhờ Ân Dao giúp kiểm tra màn hình giám sát của sở giao thông, thì ra là thiên kim nhà Thị trưởng. Diệp Cẩn Niên nghĩ.

Lâm Vũ Phỉ dám tranh cao thấp với Ân Dao, lá gan thật không nhỏ mà.

Nhìn biểu hiện của Lâm Thụy, đối với Ân Dao cũng không chỉ là quan tâm chút xíu đi, nếu hắn biết chuyện này của Ân Dao không thoát khỏi có liên quan đến em gái bảo bối Lâm Vũ Phỉ của mình, không biết kết quả sẽ như thế nào đây.

Chỉ có điều, quyền nói nằm trong tay Ân Dao, khi Lâm Thụy hỏi, cô lựa chọn cách giữ im lặng.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Lúc trở lại nhà họ Thiệu, Thiệu Mục Ân đã cuộn tròn trên chiếc ghế sofa ở tầng một ngủ thiếp đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo chút bệnh lý, lông mày nhíu thật chặt, rõ ràng ngủ thật sự không yên, đôi môi vốn đã khôi phục vài phần ẩm ướt lại trở nên có chút trắng bệch.

Nghe Chú Vu nói, cậu khăng khăng đòi ở tầng một chờ Diệp Cẩn Niên trở về, khiến cho Diệp Cẩn Niên áy náy một trận.

Rửa mặt qua loa xong, Diệp Cẩn Niên nằm ở trên giường, lấy điện thoại di động ra sạc pin, máy vừa khởi động liền hiện lên rất nhiều tin nhắn được gửi đến.

Trong đó có mấy tin nhắn là của Thiệu Mục Ân giục cô về nhà, chỉ có hai tin đến từ một dãy số xa lạ, ký tên Phillip, quản gia nhà dòng họ Bố Tư Nặc, hỏi thăm cô có ở cùng với Holkeri hay không, chăm sóc bản thân, chú ý an toàn.

Hành động này của quản gia Phillip, nguyên nhân rõ ràng là từ việc Flores bị ám sát, Diệp Cẩn Niên lại gọi điện cho Holkeri, kết quả vẫn là trong trạng thái tắt máy.

Long Việt sẽ không đồng ý chuyện mình không nắm chắc, nếu hắn đã đồng ý chịu trách nhiệm về sự an toàn của Holkeri, chứng tỏ hắn đã biết vị trí của Holkeri.

Đương nhiên, Holkeri an toàn, có thể chính mình đã lo bò trắng răng.

Tin tức Flores đi Nhật Bản chỉ có rất ít người biết, cô biết được cũng là qua Holkeri, ví như vụ ám sát này không phải được khởi xướng từ sự tranh giành vị trí gia chủ trong nội bộ dòng họ Bố Tư Nặc, vậy thì đó nhất định là từ kẻ phản bội, vế sau khả năng tính ra rất nhỏ, mà vế trước…

Người kế vị có xung đột trực tiếp với Flores, đứng mũi chịu sào, sẽ phải là Holkeri đi.

Trước khi lâm vào giấc ngủ, trong đầu Diệp Cẩn Niên dần dần hiện lên khuôn mặt người thiếu niên kia. Rút cuộc, muốn bắt đầu rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.