“Hoắc Nhĩ Khắc?” Diệp Cẩn Niên bật thốt lên.
Người đàn ông đi từ bên ngoài vào, mái tóc ngắn trên đầu mang màu vàng của lúa mạch, đôi mắt màu xanh thẫm của đại dương quét qua ba người ngồi trong phòng khách, nghe thấy giọng nói của Diệp Cẩn Niên, trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú mang theo ý cười trào phúng.
“Không biết có phải trí nhớ của tôi có vấn đề hay không, không nhớ rõ từ lúc nào lại có giao tình với giám đốc Diệp.’’ Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Cẩn Niên, Hoắc Nhĩ Khắc ở trước mặt những người này tùy ý mở miệng, sự thù địch phảng phất trong đôi mắt.
“Đúng là không có giao tình gì, chỉ là hợp tác mà thôi, đúng không, Hoắc Nhĩ Khắc • Bố Nặc Tư thiếu gia.” Nghe giọng điệu của đối phương không hề khách khí, Diệp Cẩn Niên nhấn rất mạnh mấy chữ Bố Nặc Tư, biết lắng nghe sửa lại cách xưng hô. Mà dáng vẻ của Hoắc Nhĩ Khắc lúc này, ngược lại rất giống với lần đầu tiên cô bị đưa đến nhà chính của dòng họ Bố Nặc Tư với thân phận là Niên Nhạc Nhạc đã nhìn thấy người thiếu niên kia, kiêu ngạo hệt như một con báo đen mạnh mẽ.
Có lẽ hai chữ hợp tác khiến Hoắc Nhĩ Khắc cố kỵ, anh ta có mối quan hệ đồng minh với nhà họ Diệp, địch ý trong đôi mắt màu xanh lam lui đi mấy phần, khinh thường hừ lạnh hai tiếng rồi bước đến ngồi xuống chiếc ghế salon bên cạnh bọn họ, hoàn toàn không hề ý thức được đã cắt ngang công việc của mọi người.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Điền Viên nhìn thấy Hoắc Nhĩ Khắc, sự kinh ngạc ban đầu qua đi rất nhanh sau đó lại vùi đầu mang ý niệm của công trình tiếp tục giới thiệu, so với Vu Dương thì có vẻ không có được trạng thái như vậy, mặc dù anh không thuộc về tầng cao cấp của Diệp Thị, nhưng chịu ân huệ của nhà họ Diệp bao nhiêu năm, đối phương có thái độ ngạo mạn trước mặt Diệp Cẩn Niên rõ ràng đã kích thích ranh giới cuối cùng của anh.
“Hôm nay trước hết cứ tới đây vậy, kế tiếp chuyện thương lượng với quý công ty tôi sẽ giao toàn quyền cho Vu Dương phụ trách, hi vọng có thể hợp tác vui vẻ.” Có Hoắc Nhĩ Khắc ở đây, khẳng định muốn tiếp tục công việc là không nổi nữa, giống như phòng khách rộng 60 m vuông này không đủ để anh ta quan sát ánh mắt cứ rơi trên người cô, Diệp Cẩn Niên lập tức đứng dậy cáo từ, cũng không chào hỏi Hoắc Nhĩ Khắc, trực tiếp mang theo Vu Dương rời đi.
“Nhị tiểu thư, người kia có quan hệ hơp tác với chúng ta thật sao, quá phách lối.” Mới ra khỏi phòng tiếp tân, Vu Dương cũng đã bắt đầu căm tức oán trách.
Diệp Cẩn Niên chỉ cười một tiếng, không trả lời. Anh ta không hợp tác với Diệp Thị, nhưng với nhà họ Diệp thì có. Hoắc Nhĩ Khắc muốn mượn thế lực của nhà họ Diệp lớn hơn một bậc để bảo vệ dòng họ Bố Nặc Tư, cũng giống như nhà họ Diệp cần mượn địa vị của dòng họ Bố Nặc Tư để rửa sạch những tai họa ngầm không biết an phận, xem như hai bên đều làm theo nhu cầu.
Tiếu Văn đã chờ ở ngoài cửa từ lâu, nghe được lời nói của Vu Dương, sự lúng túng lướt qua trên khuôn mặt, ánh mắt nhìn về phía hai người mang theo vài phần xin lỗi, anh ta biết quan hệ giữa Hoắc Nhĩ Khắc và Niên Nhạc Nhạc, nhưng anh ta vẫn không hiểu, vì sao tổng giám đốc lại cố ý gọi điện thoại đến đồng ý cho Hoắc Nhĩ Khắc làm việc ở công ty.
“Giám đốc Diệp, chúng tôi đã đặt chỗ ở khách sạn Vương Triều, buổi trưa xin mời cô và . . .
“Thật không may, tôi đã có hẹn rồi.” Diệp Cẩn Niên mỉm cười ngắt lời Tiếu Văn, sau đó quay đầu liếc nhìn Hoắc Nhĩ Khắc đang rời khỏi phòng tiếp tân với Điền Viên, hỏi: “Đúng không nhỉ? Hoắc Nhĩ Khắc, Bố Nặc Tư tiên sinh.”
“. . . Phải” Hoắc Nhĩ Khắc đối với lời nói của Diệp Cẩn Niên chỉ nhất thời sửng sốt rồi cũng rất nhanh chóng thừa nhận, đi tới bên cạnh Diệp Cẩn Niên, nói với Tiếu Văn: “Tôi vừa mới đi trước một bước hẹn giám đốc Diệp rồi.”
Dĩ nhiên Tiếu Văn biết hai người đang nói dối, nhưng khi nhìn thấy sự hứng thú của Diệp Cẩn Niên đối với cái “hẹn” của hai người, thì anh cũng không nói thêm nữa.
Anh không biết rằng, từ lúc Diệp Cẩn Niên nhìn thấy Hoắc Nhĩ Khắc, thì lập tức cũng có lời giải thích rõ ràng với sự khác thường lúc trước của Thiệu Tư Hữu, trái tim treo cao hoàn toàn trở về chỗ cũ, cuối cùng thì ba ngày rồi ý cười cũng ánh lên trong đôi mắt của nhị tiểu thư nhà họ Diệp .
Diệp Cẩn Niên khẳng định rằng cho dù Hoắc Nhĩ Khắc có ghét cô đi nữa, nhưng trên thực tế cũng sẽ không làm hại cô, nhưng mà Vu Dương thì không biết, cho nên vừa mới ra khỏi cửa Thiệu Thị, giống như vẫn chưa chịu từ bỏ ý định lặp lại một câu nói với cô đến lần thứ ba: “Tiểu thư, hay là để tôi đi cùng với cô.”
“Haizz, xem ra bộ dạng của tôi không làm người khác tín nhiệm được, đồng nghiệp của giám đốc Diệp là đang lo lắng tôi sẽ quấy rối cô sao.” Hoắc Nhĩ Khắc cau mày nhìn hai người, cười nhẹ một tiếng nói.
Anh vốn là kẻ gây rối. Diệp Cẩn Niên nghiêm trang liếc mắt nhìn Hoắc Nhĩ Khắc đang nói chuyện một cái, rồi vẫy tay ý bảo người hộ tống của mình là Vu Dương đi trước một bước, bên môi nở nụ cười như có như không: “Vu Dương sẽ lo lắng, bởi vì sợ trí nhớ của tôi có vấn đề, lỗi vì đã cho rằng tôi chưa từng kết giao cùng với thiếu gia của dòng họ Bố Nặc Tư, lại đánh liều tiếp xúc với người lạ.”
Lời nói của anh, cô trả lại hoàn nguyên.
Nói xong, Diệp Cẩn Niên trực tiếp đi về chiếc xe thể thao màu bạc mang dấu hiệu hoa tường vi màu vàng của dòng họ Bố Nặc Tư dừng lại ở cách đó không xa.
*
Xe chạy đến một tiệm ăn nhỏ bé không tính là phát đạt ở ngoại ô thành phố, kiến trúc bề ngoài nhìn qua rất bình thường không đáng để mắt, nhưng sắp xếp trang hoàng bên trong lại hết sức khác biệt, khắp nơi đều có sắc vàng của hoa tường vi là dấu hiệu tuyên cáo quyền sở hữu nơi đây.
Diệp Cẩn Niên và Hoắc Nhĩ Khắc được phục vụ dẫn đường đi thẳng về phía nhã gian tận cùng bên trong, cửa bị đẩy ra, trước hết đập vào mi mắt chính là ti vi treo trên tường đang phát hình ảnh được thu lại, Diệp Cẩn Niên đi đầu ngồi xuống chiếc ghế, rồi lướt mắt qua ánh sáng yếu ớt lóe lên trên màn hình, con ngươi khẽ lay động, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Hoắc Nhĩ Khắc vừa tiến vào, mỉm cười nói: “Nhanh như vậy món chính đã lên rồi sao?”
Cái gọi là món chính, đương nhiên là mục đích chủ yếu của cuộc hẹn Hoắc Nhĩ Khắc và cô.
Nơi chốn trong màn hình cô rất quen thuộc là phòng làm việc của tổng giám đốc tổng công ty Thiệu Thị bên nước Anh, Thiệu Tư Hữu vẻ mặt ôn hòa còn mang chút nhợt nhạt trên môi, thiếu nữ ở bên cạnh anh có ánh mắt quật cường , khuôn mặt cô gái khẽ ửng hồng. Từ chất lượng của hình ảnh, hẳn là phải ngồi góc độ quay phim không bình thường đối diện với hai người bọn họ.
“. . . Thiệu Tư Hữu, anh nhất định phải giữ Nhạc Nhạc lại bên cạnh sao. . .”
“. . . Chỉ cần cô ấy bằng lòng. . .” .
“. . . Nhạc Nhạc, em thà rằng từ bỏ vinh dự của dòng họ chỉ vì muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông này sao, nếu như cha mẹ anh ta là hung thủ đã hại em trở thành cô nhi thì sao? Em làm sao còn có thể bằng lòng như vậy nữa . . “
“. . . Nếu như đây đều là thật, em vẫn sẵn lòng ở lại. . .”
Đoạn đối thoại bị cắt này làm cho Diệp Cẩn Niên không kịp đề phòng nơi đáy mắt đã dâng lên vài vệt nước, đó là cảnh tượng mấy tháng trước cô trải qua cùng với Thiệu Tư Hữu, cùng là lần đầu tiên cô công khai thừa nhận tình cảm đối với anh ấy, không ngờ lại bị Hoắc Nhĩ Khắc lén lút ghi lại.
Về mục đích của đoạn đối thoại này, chắc không có khả năng lấy để làm kỷ niệm.
Khó trách sau đó Thiệu Tư Hữu lại vội vã đưa cô rời đi, chắc đã nhận thấy được gì đó.
“Cô bé này hẳn là cô đã nghe nói qua.” Vẻ mặt Hoắc Nhĩ Khắc nhìn ánh mắt cố chấp của thiếu nữ trên màn ảnh, đáy mắt lạnh giá dần dần ấm áp lại, “Cô ấy là em gái của tôi, Niên Nhạc Nhạc.”
Diệp Cẩn Niên gật đầu, cô đâu chỉ là nghe nói đến, người nói ra những lời đó vốn đang ngồi trước mặt anh mà anh lại không biết đấy thôi.
“Nhạc Nhạc là công chúa nhỏ tôn quý nhất của dòng họ Bố Nặc Tư chúng tôi, cũng là người thừa kế mà ông nội nhắm vào vị trí gia chủ tương lai, bởi vì quan hệ của cô Lisa mà cô bé sống ở Thiệu gia 11 năm rồi yêu Thiệu Tư Hữu. Mặc dù tôi không có hảo cảm với Thiệu Tư Hữu, những cũng phải thừa nhận rằng, đối với Nhạc Nhạc đơn thuần mà nói, yêu người như Thiệu Tư Hữu cũng quá dễ dàng, điều này tôi tin chắc cả Diệp tiểu thư cũng có thể nhận ra.”
Diệp Cẩn Niên nhíu mày lại, ý tứ trong lời nói này còn rất nhiều, nhất là câu nói kia, Niên Nhạc Nhạc đơn thuần nghe xong thật đúng là rợn cả tóc gáy.
“Mặc dù vậy người thân vẫn hết sức phản đối mối quan hệ của bọn họ, nhưng Nhạc Nhạc vẫn cứ tin tưởng lời nói của Thiệu Tư Hữu, không tiếc rẻ vứt bỏ tất cả những gì cô bé có ở dòng họ Bố Nặc Tư, kiên trì muốn trở thành vị hôn thê của anh ta.” Thấy Diệp Cẩn Niên không có phản ứng gì, Hoắc Nhĩ Khắc tiếp tục nói.
Nghe được chức danh vị hôn thê này, Diệp Cẩn Niên suýt nữa thì cười thành tiếng, vị hôn thê ư. Dòng họ Bố Nặc Tư vẫn kiên quyết phủ nhận mối quan hệ này, đợi đến khi xác định Niên Nhạc Nhạc không còn hy vọng tỉnh lại, rốt cuộc mới phải thừa nhận, tiện thể đưa người cho Thiệu Tư Hữu rồi sao?
Trên thực tế Diệp Cẩn Niên cũng đã cười, chuyện xưa Hoắc Nhĩ Khắc kể không tệ, nếu không phải cô là nữ chính cộng thêm nữ phụ, hẳn là còn có thể lại càng không sai.
Nửa sự thật nửa giả dối, một nửa là đang nói tình cảm giữa Thiệu Tư Hữu và Niên Nhạc Nhạc rất vững chắc muốn cô tự mình biết khó mà lui, nửa kia lại nói lời hứa hẹn của Thiệu Tư Hữu không đáng tin, muốn cô đừng tin anh ấy. Trừ lần đó ra, dĩ nhiên còn có mấy phần tư vị chất vấn, ám chỉ chính cô là người thứ ba.
“Diệp giám đốc, mặc kệ ban đầu Thiệu Tư Hữu có phù hợp với tiêu chuẩn của chúng tôi hay không, cô cũng nghe thấy, chính miệng anh ta đã thừa nhận muốn ở bên cạnh Niên Niên, anh ta nhất định phải thực hiện lời cam kết đó.” Diệp Cẩn Niên nở nụ cười mỉa mai làm cho sắc mặt của Hoắc Nhĩ Khắc hoàn toàn trầm xuống, giọng nói cũng trở nên cương quyết, chỉ vào đôi nam nữ trong màn hình: “Cho nên xin giám đốc Diệp biết khó mà lui, vạch rõ giới hạn với Thiệu Tư Hữu, tôi tin cô cũng không hi vọng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Diệp Thị.”
“Bây giờ Niên Nhạc Nhạc đang ở Kỳ Lâm?” Diệp Cẩn Niên hỏi câu này, nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định. Cô vốn tưởng rằng vị khách thần bí đến nhà họ Thiệu chỉ có Hoắc Nhĩ Khắc, nhưng hiện tại xem ra là Niên Nhạc Nhạc đang hôn mê bất tỉnh, hành động của Lão Uy Nhĩ lần này rõ ràng đã ngầm thừa nhận mối quan hệ của Niên Nhạc Nhạc và Thiệu Tư Hữu, nếu không Hoắc Nhĩ Khắc cũng sẽ không nói ba chữ vị hôn thê ở trước mặt cô.
“Qủa thật Nhạc Nhạc đi cùng tôi đến đây, hơn nữa bây giờ còn đang ở nhà họ Thiệu.’’ Hoắc Nhĩ Khắc cứ nói không kiêng kỵ, trong giọng nói mang theo chút thương xót bất đắc dĩ: “Nếu như Nhạc Nhạc tỉnh lại, tôi nhất định cũng sẽ không để cho cô bé ở cạnh Thiệu Tư Hữu, anh ta thật sự không phải nơi dừng chân lý tưởng, đáng tiếc. . .”
Đáng tiếc? Diệp Cẩn Niên buồn cười nghe lời nói của Hoắc Nhĩ Khắc, nụ cười trên môi như có như không. Đáng tiếc Niên Nhạc Nhạc còn chưa tỉnh lại, cho nên mới có thể một mực khăng khăng, ngụ ý rằng Diệp Cẩn Niên cô tỉnh táo lại đi, vậy thì cũng nên tỉnh táo môt chút.
“Tin chắc giám đốc Diệp cũng đã biết, nhà họ Diệp và tôi xem như có quan hệ đồng mình, đương nhiên bản thân tôi đối với cô không hề có ác ý gì.’’ Thấy Diệp Cẩn Niên vẫn như cũ không phản ứng, Hoắc Nhĩ Khắc nhướng lông mày, trong ánh mắt mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Gần đây giám đốc Diệp cũng gặp không ít chuyện, nếu giám đốc Diệp có thể hoàn toàn cắt đứt qua lại giữa hai người với Thiệu Tư Hữu, vậy thì những chuyện xảy ra ngoài ý muốn kia, dù chỉ là ngoài ý muốn, thì cô cũng không cách nào không chế được. . .”
Ngoài ý muốn.
Diệp Cẩn Niên cười lạnh, việc ngoài ý muốn ý chỉ những lần ám sát cô và Thiệu Tư Hữu gặp phải sao? Dụ dỗ không được lại đổi sang uy hiếp, đúng là đã tận lực hết sức.
“Phỉ Kỳ là người của anh?” Ngày đó ở tại công viên tưởng niệm, bọn họ cũng chỉ gặp một mình Phỉ Kỳ mà thôi.
Hoắc Nhĩ Khắc mỉm cười không phủ nhận.
“Đúng là tôi nên cảm ơn vì anh đã hạ thủ lưu tình.’’ Diệp Cẩn Niên cười nhạt, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một thất vọng. Từ lâu cô đã chuẩn bị tâm lý, Phỉ Kỳ là người của dòng họ Bố Nặc Tư. Nếu như vậy, tại sao cô ấy lại xuất hiện bên cạnh mình?
Khoảng thời gian Phỉ Kỳ xuất hiện, cô đang làm cái gì? Bởi vì cô giấu giếm chuyện Hoắc Nhĩ Khắc mất tích, kéo chuyện tình về bên người.
Vì trong gia đình lạnh lẽo ấy, chỉ có một mình Hoắc Nhĩ Khắc là ở kề bên chăm sóc cho cô, cho dù cô vẫn luôn duy trì trạng thái đề phòng, nhưng cô cũng không phải hoàn hoàn là khối sắt cọc gỗ. Dù quan hệ có thân cận thì thế nào, còn không phải khi có xung đột về lợi ích thì lập tức vứt bỏ hết sao.
Khó trách Uy Nhĩ luôn luôn không chú ý cô lại đột nhiên chú ý đến, khi cô cố gắng giấu giếm thay Hoắc Nhĩ Khắc, anh ta cũng đã dùng người của mình bóc trần cô dưới ánh sáng mặt trời!
Trong lòng có nút thắt, bỗng nhiên Diệp Cẩn Niên đứng lên sự kiên nhẫn rốt cuộc cũng cạn.
“Nếu như đây là món chính hôm nay anh chuẩn bị, tôi nghĩ mình cũng đã tiêu hóa toàn bộ rồi, công ty còn có việc, đi trước một bước.”
Từ vẻ mặt của Tiếu Văn, cô biết rằng Thiệu Tư Hữu cố ý để mình gặp mặt Hoắc Nhĩ Khắc, nếu như sau buổi gặp này đã có thể chiếm được tin tức như vậy, cô cũng không cần thiết ở lại nữa.
“Đối với đề nghị của tôi, còn ý tứ của giám đốc Diệp?” Ánh mắt của Hoắc Nhĩ Khắc ảm đạm, nhìn lướt qua cửa.
“Rất cảm ơn ý tốt của anh, chẳng qua là tôi không chấp nhận.” Diệp Cẩn Niên trả lời tương đối dứt khoát, muốn dùng một đoạn phim ghi hình chính việc cô đã từng trải qua để khiến cô biết khó mà lui, thật sự rất buồn cười.
“Vậy sao.” Giống như Hoắc Nhĩ Khắc sớm đã đoán được câu trả lời của Diệp Cẩn Niên, lạnh lùng mở miệng nói, quay về phía bóng lưng đang rời đi của cô, khóe môi nâng lên một đường cong quỷ dị.
Ra khỏi tiệm ăn, không khí lạnh lẽo bên ngoài làm hô hấp tê liệt, tâm tình của Diệp Cẩn Niên cũng yên tĩnh trở lại, vì lúc đầu mong đợi không nhiều, cho nên khó chịu cũng chỉ mấy phút.
Không khó chịu nữa, Diệp Cẩn Niên bắt đầu có chút oán trách Hoắc Nhĩ Khắc không đủ phong độ. Người đến ăn cơm đều dùng xe của gia đình, vốn không cần đón taxi trở về, cô định gọi điện tìm người đến đón mình, kết quả là không có sóng điện thoại làm cô không còn lời nào để nói. Cũng may nơi này thật sự không phải vùng ngoại ô, nếu muốn đi bộ về cũng không mệt mỏi nhiều.
Có phải cô nên tán dương tài lái xe của Hoắc Nhĩ Khắc hay không nhỉ? Có thể bỏ rơi những người theo sau bảo vệ cô!
Không biết vì sao, Diệp Cẩn Nhiên chợt nhớ tới cảnh lúc trước mình rời khỏi nhà Nam Cung, đêm hôm đó cô như một người vô tri vô giác không đón được xe ở ngoại ô, lại nhận được điện thoại của chị gái mất tích đã lâu, sau đó.. .
Không được, không thể nhớ lại nữa.
Diệp Cẩn Niên nhanh chóng đánh rơi sự bất an đang lờ mờ dâng lên trong lòng, từ bỏ ý định đi bộ về thành phố. Đang định trở về tiệm ăn tùy tiện mượn một chiếc điện thoại, chẳng qua cô nghe thấy có người nghiến răng gọi tên mình ở sau lưng.
Giọng nói lạnh lẽo quen thuộc khiến cô vội vàng quay đầu lại, bỗng nhiên phải đối diện với một đôi mắt đỏ rực hung ác nham hiểm, trong phút chốc sắc mặt cô thay đổi.
“Diệp, Cẩn, Niên.”