Tổng công ty Thiệu thị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Ba người lần lượt ngồi xuống, ly trà trên bàn bốc khói lượn lờ.
Holkeri ngồi đối diện, tây trang màu đen sang trọng, nút áo được làm tỉ mỉ, quét mắt nhìn hai tay vẫn đang nắm chặt của Diệp Cẩn Niên và Thiệu Tư Hữu, lên tiếng hỏi: “Tay em bị sao vậy?”
“Không cẩn thận nên bị thương.” Diệp Cẩn Niên trả lời, liếc nhìn ngón tay được băng bó cẩn thận quá mức, phình ra như bánh bao nhỏ, trong mắt xẹt qua ý cười, ngược lại mở miệng: "Xem ra anh cũng không tệ lắm."
“Cũng tốt, chỉ như muỗi đốt mà thôi, không có gì quan trọng.” Holkeri mỉm cười, trong mắt lấp đầy kiêu ngạo, lần trước khi tới thành phố Kỳ Lâm, các thế lực yếu hơn trong gia tộc dám liên hiệp đối phó hắn, khiến hắn không thể không biến mất một thời gian. Dám trêu chọc hắn thì hãy chuẩn bị gánh chịu hậu quả, ai cũng biết, sự liều chết của Flores chỉ là màn mở đầu nho nhỏ cho cuộc chiến tranh giành của gia tộc mà thôi, gia tộc Bố Tư Nặc đã không còn bình yên như biểu hiện bên ngoài nữa rồi.
"Vậy thì tốt." Diệp Cẩn Niên cười một tiếng, không thể nghi ngờ Holkeri chính là người xuất sắc nhất trong những ứng viên thừa kế được chọn, cũng có tư cách kiêu ngạo, tuy nhiên thế lực có thể khiến Holkeri đang giám sát cô lại mất tích mấy tháng tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Có điều, đây cũng không phải vấn đề cần cô quan tâm, Holkeri vì giúp mình mới đến Kỳ Lâm, anh không gặp phải chuyện gì, cũng là chuyện tốt rồi.
"Trong bữa tiệc hôm nọ, Diệp đại tiểu thư Diệp Cẩn Nhiên với anh có quan hệ rất tốt sao?" Nhớ tới tình cảnh gặp mặt hôm đó, Diệp Cẩn Niên liền hỏi.
"Chỉ là bạn bè bình thường, chỉ là một lần gặp rắc rối, được cô ấy giúp đỡ, cũng không tính là tốt."
Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, nâng ly trà khẽ nhấp một ngụm, hương thơm mê người của hoa cúc, cho thêm ít mật ong vào, dưỡng khí ích thân vừa có thể hiểu được lòng người, đây là điều Diệp Cẩn Niên thích nhất, uống trà thơm, nghe những lời nói dối cũng là một chọn lựa không tồi.
Quan hệ bình thường đến mức có thể giúp anh trốn tránh gia tộc Bố Tư Nặc sao?
Chỉ là Diệp Cẩn Niên vốn là người lười biếng, lười phải so đo, cũng lười vạch trần sự thật.
"Nhạc Nhạc, em tính lúc nào thì về nhà?" Holkeri đối với loại trà này hiển nhiên không thích lắm, đưa tới bên môi cũng không có uống..., lên tiếng hỏi.
"Còn chưa nghĩ ra, tạm thời không nghĩ đến." Diệp Cẩn Niên tùy ý nghịch điện thoại của Thiệu Tư Hữu, không do dự trả lời, đem trạch viện của gia tộc Bố Tư Nặc nói thành nhà, cùng với ý nghĩ trong lòng cô hoàn toàn trái ngược .
Một nơi nguy cơ tứ phía, cả ngày đề phòng đấu đá, có thể gọi là nhà sao? Vậy chẳng phải có thể coi ‘ bốn biển là nhà ’ rồi hả ?
"Em đã ra ngoài đủ lâu rồi, đừng có tùy hứng." Holkeri đặt ly trà xuống, tay tùy ý đặt trên cúc áo thứ ba, có chút không vui nói: "Không cần tiếp tục gây phiền toái cho người khác."
Nói xong, ánh mắt ngụ ý nhìn sang Thiệu Tư Hữu.
"Nhạc Nhạc đã có tôi chăm sóc, dĩ nhiên sẽ không gây phiền toái cho người khác, điều này anh có thể yên tâm." Thiệu Tư Hữu ưu nhã nhếch môi, con ngươi ôn hòa nhẹ như nước, đưa tay đem ly trà lạnh trong tay Diệp Cẩn Niên đổ đi, rót một ly mới.
Đối với việc cố tình hiểu hiểu sai của Thiệu Tư Hữu, trong mắt Holkeri thoáng qua sự bất mãn.
"Là ông ngoại bảo anh đến sao?" Đầu Diệp Cẩn Niên cũng không ngẩng lên, uống một hớp trà nhỏ mà Thiệu Tư Hữu đưa tới, lực chú ý còn tập trung ở chiếc điện thoại.
Thật ra cái vấn đề này cô đã biết rõ những vẫn cố hỏi, nếu ông ngoại Niên Nhạc Nhạc không cho phép, thì trong tiệc sinh nhật Holkeri sẽ không tuyên bố thân phận của cô.
Nghe được giọng nói của Diệp Cẩn Niên, con ngươi màu xanh của Holkeri khẽ trầm xuống.
Nếu như không chứng kiến Diệp Cẩn Niên ở bên cạnh Thiệu Thiên Ngạo khéo léo nghe lời trong tiệc sinh nhật đêm đó, Holkeri có lẽ sẽ cho là, cô tính tình lạnh nhạt, không có thói quen cùng người giao tiếp.
Xuất thân trong gia tộc Bố Tư Nặc, tình thân là thứ sa sỉ, chỉ có ích lợi phân tranh, nghe Diệp Cẩn Niên gọi Thiệu Thiên Ngạo một tiếng ông nội, âm thanh mềm mại mang theo điểm nũng nịu, bộ dáng tiểu nữ nhi yêu kiều. Mà giờ khắc này ‘ ông ngoại ’ trong giọng nói bình thản lạnh nhạt theo công thức hóa, lộ rõ xa cách.
"Nhạc Nhạc, ông nội muốn em mau trở về." Không còn thân thiện như lúc trước, giọng của Holkeri cũng lạnh xuống.
"Trở về làm gì? Cùng anh cạnh tranh sao? Anh biết em đối với vị trí kia không có hứng thú ." Diệp Cẩn Niên ngước mắt, không để ý nhiều hỏi ngược lại, mày gảy nhẹ, sơ ý làm rơi điện thoại di động xuống đất, Diệp Cẩn Niên vội cúi người đi nhặt, lộ ra chiếc gáy trắng nõn.
Ánh mắt của Holkeri nhíu lại.
Nội tâm Diệp Cẩn Niên hồi hộp, theo bản năng không nhặt điện thoại di động nữa mà che cái cổ của mình, sau đó mới nhớ tới sáng nay cô rõ ràng có cẩn thận soi gương, rõ ràng đêm qua Thiệu Tư Hữu không có để lại vết hôn. Theo ánh nhìn Holkeri, có lẽ phản ứng vừa rồi là chú ý tới sợi dây chuyền kim cương củaPhỉ Đế Á Đạt trên cổ cô.
Nhưng động tác quá nhanh chóng của Diệp Cẩn Niên, có phần ‘giấu đầu lòi đuôi’. Khiến cho Holkeri lập tức để ý đến phản ứng của cô, nhìn chằm chằm vào gáy Diệp Cẩn Niên một hồi lâu, nhiệt độ trong mắt từ từ rút đi.
"Thiệu Tư Hữu, anh xác định muốn giữ Nhạc Nhạc ở bên người sao?" Mang theo chất vấn, giọng nói Holkeri lành lạnh vang lên.
"Chỉ cần cô ấy bằng lòng." Thiệu Tư Hữu đáp.
"Em ấy nguyện ý? Tình hình ngày hôm qua anh cũng thấy đấy, Mễ Tư là thủ hạ dưới quyền của ông nội tôi, ý của hắn chính là ý của gia gia, vậy chẳng phải đang gây hấn với quyền uy của chủ nhân gia tộc Bố Tư Nặc sao!" Holkeri hừ lạnh một tiếng, mắt màu xanh dương nhìn thẳng mặt của Thiệu Tư Hữu, giọng nói gây sự: "Trước đây cô Lysa dùng phương pháp gì thoát khỏi gia tộc, người khác không biết, chẳng lẽ anh cũng không rõ ràng?"
" Nhà họ Thiệu cùng nhà họ Niên không giống nhau." Nhắc tới mẹ của Niên Nhạc Nhạc, Thiệu Tư Hữu nhíu lông mày nói.
"Tất nhiên là không giống, chí ít nhà họ Niên không có tạo nên ân oán gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng gia tộc Bố Tư Nặc sẽ cho phép xuất hiện thêm một Lysa sao?" Giọng nói của Holkeri lạnh lẽo mang theo mơ hồ tức giận.
"Holkeri, chuyện cũ đã qua, mời anh tôn trọng mẹ của em." Diệp Cẩn Niên trầm giọng nói, trong đôi mắt đen nhánh rõ ràng không vui.
"Xin lỗi, nhưng anh là từ tôn trọng mới có thể kích động như vậy, cô Lysa sẽ không hi vọng em bước theo vết xe đổ này, càng sẽ không hi vọng em cùng anh ta ở chung một chỗ."
Holkeri nghe vậy giọng khẽ hòa hoãn nói, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Diệp Cẩn Niên: "Nhạc Nhạc, em thà buông tha gia tộc cùng anh ta ở chung một chỗ, nếu anh cho em biết, cha mẹ anh ta là hung thủ hại em trở thành cô nhi thì sao đây? Em còn có thể nguyện ý làm như vậy sao?"
Cô còn có thể nguyện ý làm sao như vậy?
Một câu nói nặng nề rơi xuống, Diệp Cẩn Niên nhất thời im bặt.
Sững sờ nhìn xem Holkeri hồi lâu, mặc dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng Diệp Cẩn Niên đang dao động, thật sự làm cho cô nói không nên lời.
Mẹ của Nhạc Nhạc chết, lại có liên quan đến cha mẹ của Thiệu Tư Hữu?
Không cần chứng thực, cơ thể Thiệu Tư Hữu đột nhiên căng thẳng đã cho Diệp Cẩn Niên câu trả lời.
Cô nhớ rõ trong tư liệu Lâm Thụy đưa có ghi, ban đầu nhà họ Niên cùng nhà họ Thiệu là thế giao, cùng du lịch, không may cha mẹ Niên Nhạc Nhạc cùng cha của Thiệu Tư Hữu mất mạng trên biển, chỉ có mẹ của Thiệu Tư Hữu may mắn sống sót, cùng với Niên Nhạc Nhạc.
Mẹ của Thiệu Tư Hữu sau đó luôn sầu não, cuối cùng bị điên rồi tự sát, mà Niên Nhạc Nhạc từ đó về sau mắc phải chứng tự bế nghiêm trọng.
Đây chính là nguyên nhân ư, chính là nguyên nhân đêm qua khiên Thiệu Tư Hữu lo lắng, vì tương lai mong manh của bọn họ? Khó trách khi cô nói sẽ không trở về gia tộc Bố Tư Nặc thì anh vẫn không thể an tâm.
Không khí trầm thấp bị đè nén cực độ, trong con ngươi rũ xuống của Diệp Cẩn Niên lặp đi lặp lại vẻ mờ mịt.
Nếu như đây chính là chân tướng, tại sao gia tộc Bố Tư Nặc còn cho phép nhà họ Thiệu nuôi dưỡng Niên Nhạc Nhạc? Bọn họ không phải là kẻ thù sao?
Diệp Cẩn Niên hoài nghi , liền bật hỏi ra.
"Cô Lysa sau khi sinh ra em liền rời khỏi gia tộc, trước khi rời đi từng lưu lại di ngôn, nếu như cô không thể tự mình nuôi dưỡng em lớn lên, quyền nuôi dưỡng giao cho nhà họ Thiệu, cho đến khi em 16 tuổi thì gia tộc mới được tiếp nhận." Holkeri vuốt vuốt mi tâm giải thích, ngón tay lại một lần nữa quét qua nút cài trên y phục, hỏi: "Nhạc Nhạc, có phải em thật sự không muốn tin chuyện này?"
"Thật sự không thể tin được, quá đường đột." Diệp Cẩn Niên thành thực gật đầu, miễn cưỡng cười, nhưng đáy mắt là kiên định: "Có điều em khẳng định với anh, nếu như đây đều là thật, em vẫn nguyện ý ở lại."
"Chuyện cũ đã qua, cha của tư Hữu cũng qua đời trong vụ tai nạn đó, mẹ anh ấy cũng buồn bực sầu não mà chết, em mất đi cha mẹ, Tư Hữu cũng giống em trở thành cô nhi. Gia tộc Bố Tư Nặc cũng không vì vậy mà trả thù nhà họ Thiệu, nhà họ Thiệu cũng không có vì vậy oán hận người nào, bốn người cũng đã không còn, mọi chuyện cũng đều kết thúc rồi, không phải sao?"
"Em. . ." Bỗng dưng Holkeri từ trên ghế salon đứng lên, sững sờ nhìn Diệp Cẩn Niên, nút cài màu đen chỗ cổ áo phản chiếu ánh sáng u tối.
*
“Ầm——"
Một tiếng nổ vang lên trong phòng, cái ghế nằm lăn ló trên mặt đất, bốn phía vung vãi vô số mảnh vụn màn hình TV, mới vừa nãy vẫn còn chiếu phim trong nháy mắt màn hình tối đen vỡ tan tành, trở thành vật chút giận của chủ nhân.
Kèm theo tiếng ho khan kịch liệt, đèn trên tường được bật sáng, cách đó không xa trên ghế da, một ông lão nửa nắm quyền đỡ tại bên môi, một đôi nhìn chòng chọc vào màn hình đã biến mất, thân thể bởi vì tức giận có chút run rẩy.
Ở bên cạnh, một người toàn thân áo đen đứng thẳng tắp, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, đôi tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.
"Khốn kiếp, đứa bé này. . . Khụ khụ. . ." Will người đứng đầu gia tộc Bố Tư Nặc vừa mở miệng, liền bị tiếng ho khan cắt đứt, từ trong ngực lấy ra bình thuốc nho nhỏ hung hăng hít vài hơi, hô hấp mới dần dần bình phục.
"Chủ nhân, để thuộc hạ đi giết Thiệu Tư Hữu, đem tiểu tiểu thư mang về." Toàn thân áo đen trong mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, lạnh lùng xin phép.
"Ngươi không đủ khả năng. Tính tình con bé hoàn toàn di truyền từ Lysa, thậm chí so với Lysa còn cố chấp hơn." Will lão nhân chậm rãi lắc đầu, "Ngay cả huyết hận cũng có thể coi như nhẹ nhàng bâng quơ, đứa bé này. . ."
Nhắc tới mẹ của NiênNhạc Nhạc, trong mắt Mễ Tư thoáng qua một tia mê luyến khổ sở, cũng vì vậy bỏ quên lưu quang chợt lóe trong mắt của Will.
"Ý của chủ nhân là, chúng ta sẽ không làm gì?" Giọng của Mễ Tư lạnh lẽo mang theo một chút tức giận không cam lòng.
"Tìm một cơ hội, đem tin tức ta nhắm vào Nhạc Nhạc sẽ là chủ nhân kế nhiệm lan rộng ra ngoài, đừng quên để cho Flores biết. . ."