Diệp Cẩn Niên bị tiếng chuông trong phòng không ngừng đánh thức .
Sáng sớm màn sương trắng mơ hồ chiếu qua tấm kính cửa sổ, trải ra ánh sáng êm dịu. Diệp Cẩn Niên mê mang trợn tròn mắt ổn định một lúc lâu, mới xác định giờ phút này cô đang ở trong phòng nghỉ văn phòng Thiệu Tư Hữu.
Nhìn thời gian đã tám giờ ngày thứ hai, trên người đau nhức nhắc nhở cô chuyện phát sinh tối hôm qua.
Chậm rãi lấy chăn bọc cơ thể lại ngồi dạy, Diệp Cẩn Niên ngẩn người thật lâu nhìn những vết đỏ trên tấm ga gường màu trắng, sau đó kéo cơ thể mềm nhũn đi vào phòng tắm.
Để quần áo chuẩn bị lên ghế rồi vào phòng tắm tắm rửa, Diệp Cẩn Niên mặc quần áo chỉnh tề, đứng trước gưởng chỉnh lại cổ áo che đi những dấu hôn trên cổ, sau đó mở bình giữ nhiệt trên bàn , một mùi sữa thơm ngọt từ bên trong truyền tới.
Đến khi làm xong tất cả mọi chuyện, trong văn phòng âm thanh ing ỏi của chiếc điện thoại nội bộ vẫn không ngừng kêu, làm cho Diệp Cẩn Niên không thể không bội phục sự cố chấp của đối phương.
"A lô. . ."
Uống một ngụm sữa nóng, Diệp Cẩn Niên miễn cưỡng đi đến chỗ ghế da sau bàn làm việc, đem điện thoại lên nghe.
Đại sảnh tầng một toà nhà Thiệu thị, Thiệu Tư Hữu đi vào đại sảnh mang theo cháo hải sản vừa mua, trên mặt mang theo nụ cười vô cùng ấm áp tươi cười, hai con mắt của cô tiếp tân hận không thể hoá thành hình trái tim đỏ sẫm, giọng nói so với thường ngày ngọt ngào hơn nhiều.
"Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành. . ." Tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai lại ôn hòa nhiều tiền, mà chưa có tin đồn về tình cảm nào, khiến toàn bộ nhân viên nữ chưa kết hôn trong công ty ôm ảo tưởng được tổng giám đốc để mắt, nhất là hôm nay, nụ cười của anh so với bình thường ấm áp hơn không biết bao nhiêu lần.
Thiệu Tư Hữu khiêm tốn đáp lại lời chào của từng nhân viên trong công ty đối với mình, bước chân vẫn không ngừng đi về phía thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, tuy rằng trên bàn làm việc anh đã chuẩn bị sữa nóng cho tiểu bảo bối, nhưng anh vẫn là không yên lòng muốn nhanh chạy trở về.
Thang máy dừng lại ở tầng chót, Thiệu Tư Hữu đang muốn bước ra, liền bị một bóng dáng rất nhanh tiến vào doạ .
"Nhạc Nhạc? Làm sao vậy?" Nhìn bộ dáng Diệp Cẩn Niên có chút sốt ruột , Thiệu Tư Hữu vội hỏi .
"Về nhà, ông nội gọi điện muốn chúng ta lập tức trở về." Nhìn thấy Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng thở ra, cô còn đang suy nghĩ không biết đi đâu tìm Thiệu Tư Hữu, mà toàn bộ tầng chót thế nhưng không có một bóng người, người không biết chuyện chỉ sợ nghĩ đến tập đoàn Thiệu thị bị phá sản . Liền hỏi: "Trên tầng sao không có người?"
"Đang họp ở tầng dưới." Thiệu Tư Hữu trả lời ngắn gọn , anh đương nhiên sẽ không nói anh cố ý phân phó như thế, sửa sang lại cổ áo hơi mở rộng của Diệp Cẩn Niên, lộ ra dấu hôn mập mờ khiến mắt anh hơi tối lại.
Xe chậm rãi chạy vào biệt thự Thiệu gia, dọc đường đi trừ bỏ trên đường Diệp Cẩn Niên yêu cầu Thiệu Tư Hữu dừng xe, hai người vẫn đều không có nói với nhau câu nào.
Vừa mới vào cửa Lâm Thụy liền tiến lên đón, đi theo phía sau là khuôn mặt có chút tiều tụy của Lâm Vũ Phỉ.
"Sao lại thế này?" Thiệu Tư Hữu hỏi, tối hôm qua anh đã thông báo Lâm Thụy sáng nay đưa Thiệu Mục Ân về nước, nhìn thấy anh giờ phút này xuất hiện ở nơi này, Thiệu Tư Hữu đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu tổ tông dám trên phi cơ nhảy xuống, may mắn không có gì nguy hiểm." Lâm Thụy nhíu mày, vẫn còn sợ hãi nói.
Anh một đường đem Thiệu Mục Ân kéo lên máy bay tư nhân, kết quả không để ý một cái, tiểu tổ tông không sợ chết dám từ phía trên máy bay nhảy xuống, may mắn máy bay vẫn chưa cất cánh toàn bộ , nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cho dù như vậy, bởi vì khi rơi xuống đất không có đứng vững, đầu Thiệu Mục Ân đụng phải cạnh nền đá.
Không đợi Lâm Thụy nói xong, Diệp Cẩn Niên đã muốn đi về phía phòng của Thiệu Mục Ân, Thiệu Tư Hữu đuổi kịp theo sau.
Trong phòng, Thiệu Thiên Ngạo ngồi ở xích đu cạnh cửa sổ, sắc mặt tối tăm, Thiệu Mục Ân nằm thẳng ở giường lớn, trên trán quấn đầy băng gạc, mơ hồ có thể thấy bên trong lộ ra một mảng màu đỏ, cánh tay được truyền dịch, trên đùi bó toàn thạch cao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch một mảng, nhìn thấy hai người đi tới, giận dỗi quay đầu sang một bên.
Bác sĩ riêng của Thiệu gia Thành Y đứng bên cạnh giường, trong tay cầm khăn mặt, lau mồ hôi trên khuôn mặt cho anh.
Diệp Cẩn Niên yên lặng đi qua, nhận chiếc khăn làm thay anh công việc đó.
"Thế nào?" Thiệu Tư Hữu hỏi.
"Miệng vết thương đã xử lý tốt, nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục." Thành Y thu hồi cái hòm thuốc trả lời.
Nghe được lời nói của Thành Y, Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng thở ra.
"Mục Ân tạm thời ở lại Anh quốc cùng với tôi, bên trường học tôi cũng cho người xử lý." Thiệu Thiên Ngạo liếc mắt nhìn Thiệu Tư Hữu một cái, trong ánh mắt mang theo một tia trách cứ.
"Tốt." Thiệu Tư Hữu gật đầu đồng ý, ánh mắt thủy chung nhìn bóng lưng Diệp Cẩn Niên đang ngồi cạnh giường, sau đó quay đầu đi về phía Lâm Thụy mở miệng nói: "Bảo người bên dưới chuẩn bị cơm sớm một chút, tôi cùng Nhạc Nhạc cũng chưa có ăn."
"Bảo người ta làm xong trực tiếp mang lên, hai người ở chỗ này trông coi đi." Thiệu Thiên Ngạo từ trên ghế đứng dậy, cùng với Thành Y rời đi, lúc gần ra tới cửa như nghĩ tới điều gì ánh mắt đảo qua bóng lưng Diệp Cẩn Niên, khe khẽ thở dài.
Đóng cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn lại có ba người cùng tiếng hít thở.
"Để anh giúp." Thiệu Tư Hữu đi đến bên cạnh Diệp Cẩn Niên muốn lấy khăn trên tay cô, lại bị Diệp Cẩn Niên cự tuyệt, vì thế Thiệu Tư Hữu đi đến vị trí trước đó mà Thiệu Thiên Ngạo ngồi ngồi xuống, ánh mắt miễn cưỡng nhìn qua ánh mắt đang khép hờ của Thiệu Mục Ân trên giường, bất đắc dĩ nhếch môi: "Bên kia trường học đã có chú xử lý, em đã muốn lưu lại, vậy thay anh cùng Nhạc Nhạc chăm sóc ông nội thật tốt."
"Có ý gì?" Hai mắt vốn đang khép của Thiệu Mục Ân lập tức mở to, nhìn Thiệu Tư Hữu hỏi.
"Đã dự định trước ngày lễ giáng sinh sẽ về nước, mà tình hình hiện tại em chỉ có thể ở bên này dưỡng bệnh."
Thiệu Tư Hữu thản nhiên nói, ánh mắt đen láy của Thiệu Mục Ân lập tức lóe lên tức giận, nhìn sang Diệp Cẩn Niên xác định, chẳng hiểu tại sao, Diệp Cẩn Niên bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.
"Thật ra cũng không phải. . ." Yêu cầu này chính mình nói ra nhằm kích thích Lâm Vũ Phỉ , cũng không nhất định phải quay về thành phố Kỳ Lâm.
"Em ngồi vào chỗ này." Thiệu Mục Ân đột nhiên đánh gãy lời nói của Diệp Cẩn Niên, chỉ vị trí bên cạnh mình.
Diệp Cẩn Niên nghi hoặc nháy mắt mấy cái, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Thiệu Mục Ân ngồi xuống gần vào một chút, khó hiểu nhìn cậu.
Thấy cô ngồi gần vào mình, trong ánh mắt Thiệu Mục Ân bỗng thoáng qua tia hung ác, không hề báo trước nhào lên cắn một phát lên cổ Diệp Cẩn Niên.
Diệp Cẩn Niên sau khi cảm nhận được liền dùng sức đẩy ra, nhìn thấy ánh mặt đầy sương mù mà quật cường kia hơi ngẩn ra.
"Thiệu Mục Ân!" Thiệu Tư Hữu bên cạnh nhất thời từ trên ghế đứng lên, con ngươi đen thâm trầm nổi lên tia tức giận, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên, anh dùng giọng nói này nói chuyện với em trai mình.
Diệp Cẩn Niên đầu tiên bị động tác đột của Thiệu Mục Ân doạ sợ, sau đó trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn cùng với sự tức giận của Thiệu Tư Hữu làm cô trấn tĩnh lại, nơi đó, hẳn là có dấu hôn mà đêm qua Thiệu Tư Hữu lưu lại.
"Tư Hữu, anh ra ngoài trước, em có lời muốn nói với Mục Ân." Bình tĩnh nhìn Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên nói.
Thiệu Tư Hữu nhíu mày, không nhúc nhích.
"Chỉ có nói mấy câu." Diệp Cẩn Niên mở miệng lần nữa, trong mắt đầy sự kiên trì.
"Anh ở bên ngoài chờ em." Thoáng do dự, biểu tình Thiệu Tư Hữu không có dịu đi, nhưng vẫn thỏa hiệp xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng rời đi.
Diệp Cẩn Niên hít một hơi mở miệng: "Mục Ân. . ."
"Ai muốn cùng em nói chuyện! Niên Nhạc Nhạc, em đi ra ngoài, tôi chán ghét em!" Không đợi Diệp Cẩn Niên nói, Thiệu Mục Ân bỗng nhiên với cái ly trên tủ cạnh giường khẽ ném lớn tiếng hô, giọng nói có chút run run.
Nghe thấy cách xưng hô cậu biết có chuyện thay đổi, trước kia Niên Nhạc Nhạc chỉ biết gọi tên một mình cậu, thậm chí, chỉ nói chuyện với mình cậu. Ngày hôm qua cả đêm bọn họ không có trở về, mà trên cổ cô có dấu hôn, nghĩ vậy, cậu hận không thể đem hai người kia xé nát toàn bộ!
Theo động tác của anh, kim truyền trên mu bàn tay trật vị trí, máu theo mu bàn tay máu chảy ra khiến bàn tay sưng lên.
Diệp Cẩn Niên vội vàng tiến lên ngăn động tác của anh lại, cẩn thận rút kim tiêm ra, thở dài nói: "Mục Ân, tôi nghĩ cậu đã trưởng thành. . ."
Thiệu Mục Ân không nói gì, bị Diệp Cẩn Niên áp chế hạ dần dần không giãy dụa nữa.
"Tôi vẫn luôn coi cậu là một đứa trẻ, nhưng thức tế cậu thật sự đã trưởng thành rồi, không nên làm động tác trẻ con như vậy." Đem ống tiêm cùng bình nước quăng vào sọt rác bên giường , Diệp Cẩn Niên bắt đầu giúp Thiệu Mục Ân cầm máu, giảm sưng, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Cậu hẳn có thể nhìn ra được. . ."
Tay đột nhiên bị Thiệu Mục Ân giữ chặt, Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu, từ tronng đôi mắt kia thấy rõ sự bối rối.
Vốn đã chuẩn bị xong lời nói lại vì động tác này mà thần than nhẹ, Diệp Cẩn Niên rút tay từ trong tay cậu ra, nhìn cặp mắt đang né tránh ánh mắt mình mà thong thả nói:
"Mục Ân, cậu hẳn nhìn ra được, tôi thích anh cậu."
*
Cửa phòng lại lần nữa mở ra từ bên trong truyền đến âm thanh ném vỡ đồ. Ngồi ở trên sô pha, Thiệu Tư Hữu lập tức đứng lên, đến khi nhìn thấy bóng dáng Diệp Cẩn Niên vẫn nguyên vẹn, ánh mắt mới dần bình tĩnh lại.
Không nói gì, kéo Diệp Cẩn Niên ngồi vào trên sô pha, cẩn thận cầm hộp thuốc đã chuẩn bị trước trên bàn bôi lên miệng vết thương của cô.
Xung quanh dấu hôn toàn là vết máu bầm cùng dấu răng ở trên cổ trắng noãn của Diệp Cẩn Niên, có vẻ rất chói mắt.
Thiệu Tư Hữu vẫn nhíu chặt mày, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, ánh mắt tối đi vài phần. Thiệu Mục Ân cái người này, làm cái gì? Dám cắn mạnh như vậy.
"Làm sao vậy? Không có đau ." Diệp Cẩn Niên nhìn ánh mắt phức tập của Thiệu Tư Hữu, khẽ cười nói, thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng mà thôi, cô còn không cảm thấy đau chút gì.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, Thiệu Tư Hữu khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm cô.
Diệp Cẩn Niên im lặng tựa vào trong ngực Thiệu Tư Hữu, bên tai nghe được tiếng nhịp tim đập trầm ổn, vẫn giữ im lặng.
Nếu đã lựa chọn tiếp nhận, trong từ điển của cô không có hai từ lùi bước, giống như đêm qua cô yêu cầu anh gọi tên giống như tên của chính mình, tuy rằng không phủ nhận bên trong cô có một phần xúc động, nhưng cô nghĩ, không ai nguyện ý giao phó cả thể xác lẫn tinh thần cho một người mà một phút sau, nghe được đối phương gọi tên người khác.
Về phần tên này anh nghĩ đến cái gì, anh đã không nói cô liền ăn ý không đề cập tới.