Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 49: Chương 49: Hợp đồng (hai)




Cùng với tiếng chào hỏi lễ phép của thư ký, Diệp Cẩn Niên cũng quay đầu lại, nụ cười trên mặt chưa kịp mở ra hết, đã bị ngưng trệ có chút cứng ngắc ở bên môi.

Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, cũng chẳng có gì hơn tình cảnh trước mặt này. Diệp Cẩn Niên nghĩ, hay là ba người bọn họ, từ kiếp trước cũng đã là oan gia rồi.

Một đôi bích nhân (xứng đôi, đẹp đôi) từ trong thang máy đi ra, người đàn ông lạnh lùng, quyết đoán, đôi mắt nâu u ám mang theo chút lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ mím lại thành một đường, bộ vest màu đen hòa với vẻ ngoài nghiêm khắc của hắn càng tăng thêm sức mạnh, cô gái có đôi mắt mùa thu với con ngươi lấp lánh như ánh sao, dáng người mảnh khảnh, uyển chuyển, mềm mại mà mong manh.

Chính là người đã lâu không gặp, Nam Cung Minh Húc và Sở Nhược.

Xa cách bốn năm, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên nhìn thấy Sở Nhược, bộ dáng vẫn mảnh mai, nhu mì như cũ, gần như chẳng khác gì trước đây. Ánh mắt nhàn nhạt quét qua thứ phát sáng trên tay Sở Nhược, Diệp Cẩn Niên giễu cợt, nhìn Sở Nhược và Nam Cung Minh Húc đi cùng nhau, cố tình duy trì một khoảng cách gần bằng một cánh tay giữa hai người, nhìn thế nào cũng cảm thấy kiểu cách.

"Tổng giám đốc Nam Cung, đã lâu không gặp." Đối với sự xuất hiện của hai người, Thiệu Tư Hữu cũng kinh ngạc trong giây lát, ngay sau đó đôi môi mỏng khẽ cong lên thành một hình cung, nhàn nhạt chào hỏi hai người.

Nam Cung Minh Húc gật đầu lạnh nhạt coi như là đáp lại, ánh mắt phức tạp lướt qua người Thiệu Tư Hữu nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh anh, đôi mắt càng trở nên âm u hơn, mà Sở Nhược bên cạnh lại cười dịu dàng, thân thiện lễ độ lên tiếng: "Tổng giám đốc Thiệu, Niên tiểu thư, đã lâu không gặp."

"Đúng là một thời gian rồi không nhìn thấy Sở tiểu thư, nghe nói trước đó cô đến công ty chi nhánh bên Nhật Bản." Giọng Thiệu Tư Hữu trau chuốt, rành mạch với mức độ vừa phải, ôn hòa nói.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Vâng, đúng vậy ạ." Nụ cười của Sở Nhược bị cứng ngắc trong khoảnh khắc, theo bản năng liếc nhìn Nam Cung Minh Húc bên cạnh, lại phát hiện hắn vẫn như cũ, đem toàn lực chú ý đặt lên trên người Diệp Cẩn Niên, vì vậy, sau khi đáp lời Thiệu Tư Hữu xong, cô ta liền đặt mục tiêu lên trên người Diệp Cẩn Niên: "Nhạc Nhạc, em còn nhớ chị không?"

"Nhớ ạ." Diệp Cẩn Niên nghiêm túc gật đầu một cái, vừa chỉ chỉ vào tay Sở Nhược, vừa cười ngọt ngào hỏi: "Chiếc nhẫn trên tay chị thật đẹp, là anh này tặng chị à?"

"Cảm ơn." Sở Nhược e lệ, thẹn thùng nói cảm ơn, tay vuốt nhè nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay nhỏ, tuy không hề trả lời câu hỏi của Diệp Cẩn Niên, nhưng lại chẳng khác gì là đã ngầm thừa nhận.

"Không phải." Hai chữ trầm thấp, lạnh lùng được phun ra từ đôi môi mỏng của Nam Cung Minh Húc, nụ cười của Sở Nhược trở nên cứng đờ.

Nam Cung Minh Húc chưa từng giải thích quan hệ của bọn họ với người nào, cho dù là khi tòa soạn báo Phong Lâm đăng tải những bức ảnh của bọn họ, dẫn tới sự truy vấn dồn dập của đám ký giả, thì cũng chưa từng.

Ngón tay hơi cuộn tròn, Sở Nhược khéo léo dùng tài liệu đang cầm trong tay che đậy ngón tay đeo nhẫn lại.

"Chị mới trở về liền vất vả như vậy rồi." Tầm mắt Diệp Cẩn Niên vẫn không thay đổi, không nhìn thấy chiếc nhẫn nữa, liền nhìn bản hợp đồng đang che đậy chiếc nhẫn. Cái này hẳn là hạng mục chuyển giao cho nhà họ Diệp đi. Diệp Cẩn Niên nghĩ.

"Oh, đâu có, đây là việc cần phải làm mà." Sở Nhược cười cười có chút ngượng ngùng, trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý, hợp đồng trong tay là sau khi trở về cô ta đã tốn bao nhiêu tâm tư mới giành được, từ lúc ở Nhật Bản trở về, Nam Cung Minh Húc liền có thái độ lạnh nhạt đối với cô ta, cũng không cho phép cô ta tự tiện đến bệnh viện tới gần ‘Diệp Cẩn Niên’, đang lúc cô ta cảm thấy nguy cơ chồng chất, thật may lại xuất hiện hợp đồng này, có thể giúp cho cô ta không ít, gia tăng cơ hội chung sống cùng với Nam Cung Minh Húc.

"Tổng giám đốc Nam Cung, tổng giám đốc chúng tôi mời ngài vào trong." Lúc này, thư ký cạnh đó đã nói chuyện với Ngải Lãng xong, lễ phép nói.

"Cám ơn." Sở Nhược cười gật đầu một cái, sau khi thư ký nói xong Nam Cung Minh Húc liền đi về phía cửa, Sở Nhược nhìn Thiệu Tư Hữu và Diệp Cẩn Niên có chút áy náy, vội vàng bước nhanh đuổi theo.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Chiếc nhẫn của chị là chế tác kinh điển của thương hiệu quốc tế UK, nghe nói toàn thế giới chỉ có một chiếc này, đã được bán ra tại London, nước Anh, unique, ý nghĩa cũng chính là độc nhất vô nhị……."

Đang lúc hai người chuẩn bị bước vào phòng làm việc, giọng nói mau mắn của của Diệp Cẩn Niên lại vang lên lần nữa, sắc mặt của Sở Nhược trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, mà tay Nam Cung Minh Húc đang chạm vào tay cửa cũng thoáng khựng lại, rất nhanh mặt không biến sắc mở cửa đi vào.

"Hạ màn." Chờ bóng dáng của hai người đều đã biến mất ở cửa ra vào, dưới cái nhìn cưng chiều, dung túng của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu lên: "Anh, em có chút đói rồi."

*

"Hoãn lại chờ quyết định?" Bên trong phòng làm việc, Nam Cung Minh Húc nhíu mày, lặp lại câu Ngải Lãng vừa nói một lần nữa, chân mày nhíu chặt, đôi mắt thâm trầm, trong giọng nói mang theo tia lạnh lẽo rõ rệt.

"Đúng vậy, bản hợp đồng này còn có mấy điểm chưa rõ, hi vọng Tổng giám đốc Nam Cung có thể chờ thêm một khoảng thời gian nữa." Ngải Lãng ngồi ở sau bàn làm việc, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ dè dặt, cẩn thận vừa mới thấy khi đối mặt với Diệp Cẩn Niên, cử chỉ, thái độ, giọng nói đều thong dong, vừa phải, không hề chịu chút ảnh hưởng nào trước cỗ áp suất thấp phát ra từ trên người Nam Cung Minh Húc.

"Ý của tổng giám đốc, hẳn sẽ không phải là muốn đem hạng mục công trình này giao cho Thiệu Thị làm đi?" Sở Nhược ở một bên, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cười lạnh hỏi, Niên Nhạc Nhạc, trước khi đi còn không quên chia rẽ quan hệ của cô ta và Minh Húc, hai tháng trước cô ta đã ‘cần phải’ ở Nhật Bản rồi.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Thiệu Thị?" Ngải Lãng giương mắt nhìn nhìn cô ta, Nam Cung Minh Húc không lên tiếng ngăn cản, rõ ràng cũng tán đồng với câu chất vấn của Sở Nhược.

"Thiệu thị hay Niên Thị, thứ bọn họ có thể cho, tập đoàn Nam Cung cũng có thể cho, thậm chí là nhiều hơn, tin là trước đó tổng giám đốc ngài đã quyết định hợp tác với tập đoàn Nam Cung, cũng là do nhìn trúng thực lực của tập đoàn Nam Cung." Sở Nhược không bỏ cuộc, khuyên nhủ, trong đôi mắt thoáng qua vẻ thâm hiểm không hề tương xứng với tướng mạo.

Ngải Lãng có chút khó chịu, vẻ mặt sa sầm xuống, trong danh sách những người thừa kế được công bố trước đây, Niên Nhạc Nhạc là đối tượng mà bản thân hắn phải có bổn phận trung thành, mặc dù giọng điệu xem thường là nhằm vào nhà họ Thiệu và nhà họ Niên, cũng như vậy khiến cho lòng Ngải Lãng rất không thoải mái.

"Nếu Sở tiểu thư cứ khăng khăng, tôi đây nói thẳng vậy. Sau khi nghiên cứu, công ty quyết định giao hạng mục này cho tập đoàn Diệp Thị phụ trách." Ngải Lãng lười biếng dựa lưng vào ghế nói.

"Diệp Thị! Tại sao? Nhà họ Diệp rõ ràng…" Sở Nhược trợn trắng mắt, không thể tin nổi nhìn Ngải Lãng, nói được nửa câu thì ngưng lại, căm hận cắn cắn môi, bàn tay trắng nõn hung hăng nắm chặt bản hợp đồng, đem tia hy vọng cuối cùng ném cho Nam Cung Minh Húc.

"Tập đoàn Nam Cung và Diệp Thị có quan hệ thông gia, tin rằng đến lúc đó tổng giám đốc Nam Cung nhất định sẽ vui lòng giúp đỡ một tay." Ngải Lãng chậm rãi nói: "Hơn nữa, đây cũng là quyết định của công ty điều hành ‘cấp cao’."

Cố ý tăng thêm hai chữ ‘cấp cao’ vào, cũng tương đương với việc xác nhận kết quả không thể thay đổi được.

"Có cơ hội lần sau lại hợp tác vậy!" Nam Cung Minh Húc không để ý lắm lên tiếng, thản nhiên nhìn Sở Nhược một cái, đứng dậy đi ra ngoài.

"Minh Húc…" Sở Nhược theo phía sau, khẽ gọi một tiếng, nhưng không nhận được tiếng đáp lại, trong mắt thoáng qua tia không cam lòng nồng đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.