Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 27: Chương 27: Không ngừng đuổi giết




Bàn tay đang đặt ngang hông Diệp Cẩn Niên dùng sức ôm lấy cô, nhào lộn tránh né những viên đạn liên tiếp không biết từ đâu tấn công tới. Sau mỗi một lần di chuyển, tại vị trí trước đó một khắc, đều để lại dấu vết của đạn quét qua.

"Reng --"

Tiếng chuông báo động vang lên từ cửa hàng bên đường có cửa sổ thủy tinh bị tấn công làm vỡ nát, tiếng chuông chói tai hòa với những tiếng thét kinh hãi của người đi đường quanh đó, vang vọng trên bầu trời của khu phố buôn bán.

Đúng lúc đó, sát thủ núp ở chỗ tối cũng dừng đợt bắn lại, lợi dùng thời khắc chớp nhoáng này, chủ nhân bàn tay to lớn đang đặt ngang hông Diệp Cẩn Niên chợt kéo cô từ trên mặt đất dậy, nhanh chóng lao vội vào một con hẻm nhỏ ẩn khuất cách đó vài bước.

Tiếng thét kinh hãi, tiếng bước chân chạy trốn dần dần bình ổn, mấy phút sau, trên đường phố náo nhiệt đã trở thành không một bóng người, chỉ có tiếng chuông báo động chói tai của cửa hàng vẫn kêu to như cũ.

Vừa rồi bị một cỗ lực mạnh kéo đi, cùng lúc bị lôi vào con hẻm nhỏ, Diệp Cẩn Niên bị va vào một lồng ngực ấm áp, lúc này, trên người cô đầy nhếch nhác, khắp nơi trên mặt đều là bụi, vùi trong ngực người nọ cô thở phì phò, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, trong đôi mắt đen nhánh lại có sự trấn tĩnh khác thường.

Cách một bức tường của con hẻm nhỏ, xa xa, có thể nghe thấy được tiếng còi cảnh sát truyền đến.

Lại một lúc sau, hô hấp dần dần bình ổn, Diệp Cẩn Niên dè dặt dương mắt lên, nhìn về người phía trước đang ôm lấy mình, ngay lập tức đụng phải đôi mắt màu đen dịu dàng đã bị vẻ lạnh lùng thay thế.

"Anh…"

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Ngay lúc người bị nhào về phía trước, Diệp Cẩn Niên đã đoán ra được chủ nhân của đôi tay sau lưng là ai. Đối với vòng tay ấm áp này, cô cũng không xa lạ gì.

Thiệu Tư Hữu cũng không đáp lại tiếng gọi của Diệp Cẩn Niên, khuôn mặt luôn luôn dịu dàng, giờ phút này sự lạnh lùng đã nhiều hơn lúc thường, anh từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm ở bên hông Diệp Cẩn Niên, kéo cô ra phía sau, tiếp đó hơi đua người ra ngoài, thăm dò tình hình.

"Cẩn thận!" Diệp Cẩn Niên vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Kết quả là, cũng không có theo dự đoán - đạn sẽ bắn về phía này.

Sau mấy lần thử liên tục, Diệp Cẩn Niên và Thiệu Tư Hữu cùng thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy tiếng còi cảnh sát càng ngày càng đến gần, nghĩ rằng người trong bóng tối đã rút lui.

"Có bị thương không?" Xác định tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, Thiệu Tư Hữu chuyển tầm mắt lên trên người Diệp Cẩn Niên, lúc quét qua lòng bàn tay bị trầy xước do trượt chân quét trên mặt đất, ánh mắt anh hơi chìm xuống. Tiếp đó, bàn tay to kéo Diệp Cẩn Niên đến trước người, thận trọng kiểm tra.

Nghe thấy câu hỏi của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên cũng muốn phối hợp hơi vận động cơ thể có chút cứng ngắc của mình, ngay sau đó liền cảm thấy nơi cổ chân truyền đến từng trận co rút đau đớn.

Nhớ lại màn vừa rồi, Diệp Cẩn Niên nghĩ, hẳn là lúc Thiệu Tư Hữu ôm cô nhào lộn, đã đụng phải lề đường xi măng bên đường.

Có chút ảo não thở ra một hơi, cơ thể của cô bé Niên Nhạc Nhạc này, đã rèn luyện lâu như vậy, sao vẫn còn yếu ớt như thế chứ.

“ Chỗ này đau? ” Thấy sắc mặt của Diệp Cẩn Niên có chút tái nhợt, theo tầm mắt của cô, Thiệu Tư Hữu nhìn xuống, vừa nói vừa cúi người đặt tay lên mắt cá chân cô.

Vừa khe khẽ chạm vào liền một trận kim châm muối xát, Diệp Cẩn Niên bất giác khẽ rên lên một tiếng.

Thiệu Tư Hữu nhíu nhíu lông mày, xem ra hẳn đã bị trật chân rồi.

Lúc này, đã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hỏi han của cảnh sát được truyền tới từ nơi không xa, chờ đợi thêm nữa, chỉ e là sẽ bị cảnh sát phát hiện thôi.

Vì vậy, Thiệu Tư Hữu khom người ôm ngang người Diệp Cẩn Niên lên, nhanh chóng đi về hẻm phố bên kia.

*

Tại sao lại có người đột nhiên tập kích mình? Tại sao Thiệu Tư Hữu lại vừa vặn xuất hiện ở đây? Tại sao ...

Xe Thiệu Tư Hữu đỗ ở một nơi khác trên con phố buôn bán, cho đến khi Diệp Cẩn Niên bị Thiệu Tư Hữu ôm lên trên xe, trong lòng, một đống vấn đề đang tồn tại khiến cô lo lắng đã tăng lên gấp đôi, nhưng lời đến khóe miệng vẫn bị lý trí quyết định nuốt toàn bộ vào trong.

Bởi vì so với những nghi vấn này, lúc này Diệp Cẩn Niên càng sợ Thiệu Tư Hữu sẽ hỏi cô tại sao lại xuất hiện ở nơi đó hơn.

Xe chạy về hướng bệnh viện Ái Anh, Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng kéo ống quần lên, mắt cá chân bên phải sưng lên thật to, thử chạm chạm thăm dò, đau quá.

Cúi đầu, Diệp Cẩn Niên nhìn trộm Thiệu Tư Hữu bên cạnh vẫn không nói gì. Cũng là khuôn mặt anh tuấn vô đối, chỉ có điều, sự dịu dàng, ưu nhã ngày thường đã bị trút bỏ, sắc mặt căng thẳng, trong tròng mắt đen, sự âm u đã nhiều hơn mấy phần, đôi môi mỏng cũng mím thật chặt thành một đường.

Thiệu Tư Hữu như vậy, khiến Diệp Cẩn Niên có chút luống cuống.

“ Anh ... ”

Diệp Cẩn Niên vừa định lên tiếng, Thiệu Tư Hữu chợt đánh tay lái, chiếc xe dạt sang bên cạnh, Diệp Cẩn Niên không có chuẩn bị, người nhào về phía Thiệu Tư Hữu.

Đúng lúc đó, bên tai vang lên tiếng đạn chói tai xẹt qua sườn xe.

Từ trên người Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên vội vàng bò dậy nhìn về phía sau, xuyên qua cửa kính phía sau, có thể nhìn thấy rõ hai chiếc xe ô tô màu đen đang theo sát xe mình.

“ Nằm sấp xuống! ”

Cùng với tiếng khiển trách trầm thấp của Thiệu Tư Hữu, đầu Diệp Cẩn Niên bị một bàn tay to dùng sức đè xuống, bên tai là tiếng anh bấm điện thoại:

“ Tiểu Văn, tôi gặp chút phiền toái, hãy cho người qua đây tiếp ứng. ”

Nhưng mà, làm sao tới kịp đây!

Lời vừa dứt, ‘ bùm ’ một tiếng, cửa kính phía sau liền bị một viên đạn bắn tới. Tiếp đó, lại có mấy viên đạn rít gào lướt qua sườn xe.

Liên tục vượt qua mấy đèn đỏ, phía sau hai chiếc xe vẫn theo như hình với bóng, không những không có cách nào thoát khỏi, không những có cách nào thoát khỏi, mà dần dần, khoảng cách càng có xu thế gần hơn.

Ánh mắt Diệp Cẩn Niên khẽ động, chợt thoát khỏi bàn tay to lớn của Thiệu Tư Hữu, từ trong túi, rút ra khẩu súng lục mà hai người mặc đồ đen đã đưa cho cô trước đó, cấp tốc nhấn súng.

Bùm ---

Chưa kịp nhìn mình có bắn trúng hay không, Diệp Cẩn Niên đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo qua, cùng lúc đó bên tai truyền đến tiếng rên đau của Thiệu Tư Hữu, trong xe, mùi máu tanh nhàn nhạt dần dần lan tỏa.

Thấy cánh tay Thiệu Tư Hữu rướm máu, Diệp Cẩn Niên cũng không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn gục xuống ghế, nhưng vẫn cảm thấy được lực công kích phía sau lưng dường như đã ít đi một chút. Hẳn là đã bắn trúng rồi.

Trong tình huống này, chạy tới bệnh viện Ái Anh hoặc công ty Thiệu Thị đều không làm được rồi, xe trong nội thành nhiều vô số, sẽ làm cản trở tốc độ của bọn họ, cuối cùng rất có thể sẽ trở thành con thú bị vây hãm. Nghĩ vậy, trong mắt Diệp Cẩn Niên thoáng qua tia do dự.

“ Nhạc Nhạc tới đây. ” Thiệu Tư Hữu đột nhiên lên tiếng, mắt vẫn như cũ, nhìn chằm chằm đường phía trước, vươn tay về phía Diệp Cẩn Niên.

Diệp Cẩn Niên lập tức hiểu ra ý của anh, ngay sau đó hai mắt trợn to, nhưng vẫn không động đậy.

Thiệu Tư Hữu, anh ấy...

“ Tới đây! ” Giọng nói cương quyết của Thiệu Tư Hữu vang lên lần nữa, bên trong rõ ràng chứa sự nóng nảy, bàn tay to khua khua về phía Diệp Cẩn Niên. Diệp Cẩn Niên cắn cắn môi, lần này không do dự bắt lấy, mượn lực của tay đó, thân thể nho nhỏ trèo lên trên người Thiệu Tư Hữu, ngồi vào lòng anh, hơi thở nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi, hòa với mùi tanh của máu, lại mang đến cho cô một cỗ sức lực khiến cô an lòng.

“ Em biết một nơi. ” Diệp Cẩn Niên đẩy đẩy cái tay đang xích chặt tay mình, giương mắt, cùng với tiếng mở lời của cô cũng từ từ biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.