Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 82: Chương 82: Làm khách nhà họ Diệp vs sự xuất hiện của Long Việt




Sau tuyết đường trơn, một giờ sau chiếc xe mới từ từ tiến vào một khu biệt thự, trong trí nhớ của Diệp Cẩn Niên, nơi đây cũng không phải là sản nghiệp thuộc về nhà họ Diệp.

Dặn lái xe đi về trước, Diệp Cẩn Niên bê chậu hoa xuống xe, chiếc áo khoác đỏ rực làm tôn những bông hoa đỏ tươi đẹp trong làn tuyết trắng xóa càng trở nên vô cùng xinh đẹp.

Tìm kiếm số nhà theo dọc đường đi, cho đến khi tìm đến một căn nhà trong góc khuất, cuối cùng cũng phù hợp với địa chỉ ở trong tay.

Cánh cửa ‘ken két’ một tiếng bị mở ra, Diệp Cẩn Nhiên trên người là bộ đồ màu trắng mặc ở nhà đứng ở bên trong cửa, khi nhìn thấy người đến là Diệp Cẩn Niên trên người quấn một chiếc áo khoác nặng nề rất dày, thì khuôn mặt cũng không lộ ra bất kỳ vẻ bất ngờ gì, cơ thể tự nhiên nhích sang một bên nhường lối cho cô đi vào.

"Chị, em cho chị." Diệp Cẩn Niên bê một chậu hoa ngọt ngào lên tiếng, không chút khách khí đi lách vào trong, giọng nói trong trẻo dễ nghe, âm cuối du dương đặc biệt, đôi mắt đen nhánh tự nhiên quan sát cách bài trí bên trong phòng.

Lối kiến trúc mang phong cách Châu Âu thuần túy, trên chiếc trần nhà có độ cao vừa phải treo chiếc đèn thủy tinh màu champagne, trên vách tường màu trắng xám in hoa văn retro thời trung cổ, cạnh chiếc lò sưởi ấm áp trong tường, là chiếc thảm nhung lớn hình tròn, trong nét sang trọng nền nã lộ ra vẻ ấm áp dìu dịu.

"Có một mình chị ở nhà thôi sao?" Không nhìn thấy người thân mình mong chờ, Diệp Cẩn Niên quay đầu hỏi, trong lòng có chút thấp thỏm.

"Bác sĩ đang châm cứu cho cha ở bên trong." Ánh mắt Diệp Cẩn Nhiên quét qua chậu hoa mẫu đơn trong lòng Diệp Cẩn Niên, rồi đón chậu hoa đặt lên trên chiếc bàn dài, bưng hoa quả ở trong phòng bếp ra, ngồi xuống chiếc ghế sofa trắng trong phòng khách.

Ở nhà là tốt rồi. Diệp Cẩn Niên tự nhiên ngồi xuống một bên, cười híp mắt nhìn Diệp Cẩn Nhiên gọt táo.

Quả táo tròn vo khẽ xoay tròn trong bàn tay trắng nõn của Diệp Cẩn Nhiên, theo sự tiếp xúc của lưỡi dao, thịt quả táo với màu sắc mê người dần dần lộ ra, cơ hồ có thể nhìn thấy vỏ trái cây liền dài dần dần trượt xuống, mỏng manh gần như trong suốt.

Thời điểm vỏ quả táo gần được gọt xong hoàn toàn, Diệp Cẩn Niên đột nhiên đưa tay ra giựt, vỏ táo đang nối liền lập tức bị đứt đoạn, lảo đảo rơi vào trong thùng rác phía dưới.

Động tác trong tay Diệp Cẩn Nhiên dừng lại, ngẩng đầu bắt gặp vẻ tinh nghịch chợt lóe trong đáy mắt Diệp Cẩn Niên, ánh mắt cô hơi dao động, sau đó bổ quả táo ra thành những miếng nhỏ, đưa qua: "Ăn chút hoa quả đi, trị liệu sắp kết thúc rồi, lúc sáng trở về, cha vẫn nhắc tới cô."

Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn nhận lấy chiếc xiên có một miếng táo nhét vào trong miệng, ấn đường bất giác khẽ chau lại.

Trong trí nhớ của cô khi còn bé, cô luôn thích làm đứt vỏ hoa quả đang được chị gái gọt đẹp đẽ, hoặc là đến giật quả táo gần được gọt xong trong tay chị, nhưng giật được rồi lại không ăn, bởi vì đó không phải là hương vị cô thật sự thích.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ tầng một bị đẩy ra, một người đàn ông phương Đông trên người là bộ đồ màu trắng của bác sĩ từ bên trong đi ra, khoảng chừng năm mươi tuổi.

"Diệp tiểu thư, buổi trị liệu hôm nay đã xong, trong khoảng thời gian tới, không được để cho ngài ấy dùng sức tùy tiện, cứ tiến hành theo tuần tự sẽ có lợi cho sự khôi phục, vào giờ này ngày mai tôi lại tới…

"Được, cám ơn bác sĩ." Diệp Cẩn Nhiên gật đầu, tự mình tiễn bác sĩ ra cửa, sau đó dẫn Diệp Cẩn Niên vào phòng ngủ, nhắc nhở: "Trong phòng còn có những người khách khác nữa, cô hẳn cũng đã biết."

Vừa vào cửa thì một cỗ mùi thuốc đắng chát nhàn nhạt phả ra, chiếc xe lăn dựng bên cạnh giường, căn phòng lấy màu đen trắng làm chủ đạo, được bày trí đơn giản, chỗ cửa sổ sát đất đặt mấy chiếc ghế trúc dùng để tiếp khách, hai người ngồi trên đó đang chuyện trò với Diệp Sóc.

Khi đối diện với gương mặt quen thuộc, nét mặt tươi tắn lúc đầu của Diệp Cẩn Niên chợt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cô không ngờ, ở chỗ này lại gặp được Long Việt - người vốn nên ở Kì Lâm để tiếp nhận điều trị cho bình phục.

Long Việt vẫn như cũ, trên người là bộ đồ màu đen thoải mái, ngồi trên chiếc ghế đệm trong phòng, trên khuôn mặt tinh xảo, trắng xanh như bị bệnh không nhìn thấy bất kỳ tỳ vết nào, khi Diệp Cẩn Niên bước vào cửa, bờ môi mỏng đỏ khẽ cong lên lịch lãm, ngồi bên cạnh hắn, Quý Thừa Hy vẻ mặt đầy lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài, lạnh lẽo nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, khóe môi cong cong lạnh nhạt.

"Là cô nhóc nhà họ Niên tới, qua đây ngồi đi." Diệp Sóc tinh thần rõ ràng đã chuyển biến tốt, đang ngồi trên giường, trên người là bộ quần áo màu đen mặc ở nhà, sau chút ngạc nhiên liền cười sang sảng, vẫy vẫy tay với Diệp Cẩn Niên, ý bảo cô ngồi xuống đó, nhìn thấy chậu hoa trong tay Diệp Cẩn Nhiên thì hơi sững người, ngay sau đó cười nói: "Bây giờ mà vẫn có hoa mẫu đơn nở thì thật là hiếm thấy."

Quả thật là không bình thường, Diệp Cẩn Niên đã từng học ròng rã suốt bốn tháng từ kỹ sư chuyên về hoa mới có được chút thành tựu.

Món quà này đương nhiên rất vừa ý Diệp Sóc, bảo Diệp Cẩn Nhiên đặt chậu hoa lên trên tủ đầu giường, Diệp Sóc mỉm cười nói: "Long Việt cũng không phải là người ngoài, mọi người hẳn đã gặp qua. Hôm qua sinh nhật cháu không tiện qua đó được, hôm nay bảo cháu đến đây để bù lại."

Nói xong, từ bên cạnh lấy ra một chiếc hộp đã được chuẩn bị từ trước, đưa cho Diệp Cẩn Niên.

Trong chiếc hộp nhung màu xanh dương đặt một chiếc trâm cài áo hình cá heo tinh xảo, tạo hình khéo đưa đẩy xuôi theo dòng chảy lớn, ở phần đuôi chú cá heo được tô điểm bằng kim cương vụn, tạo hình thành bọt sóng, mắt được tạo từ viên bảo thạch màu xanh da trời, đáng yêu lại tinh xảo.

"Thật là đẹp." Diệp Cẩn Niên giương lên nụ cười tươi tắn, vui mừng đón nhận cài vào trên áo của mình, sau đó, tay phải vuốt nó, nhìn Diệp Cẩn Nhiên ngọt ngào hỏi: "Chị, có đẹp không?"

"Rất đẹp, sinh nhật vui vẻ." Diệp Cẩn Nhiên cong môi gật đầu, cô và cha vốn đã chuẩn bị một sợi dây chuyền làm quà tặng cho cô, chỉ có điều, sau đó cha nghe thấy cô kể về sợi dây chuyền kim cương đỏ trên cổ Diệp Cẩn Niên trong buổi tiệc tối, nên tạm thời quyết định thay đổi chủ ý.

Nhìn nụ cười vui sướng phát ra từ nội tâm trên khuôn mặt của Diệp Cẩn Niên, khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một của Diệp Cẩn Nhiên, cũng lộ ra chút vui vẻ.

Đối với quà tặng của người thân, Diệp Cẩn Niên tự nhiên quyến luyến không rời, cùng với động tác có chút kích động của cô, chiếc lắc tay trên cổ tay phải xuất hiện trong tầm mắt mấy người.

Đó là ‘Quang Minh Chi Tâm’?" Ánh mắt bị chiếc lắc tay của Diệp Cẩn Niên hấp dẫn, Diệp Cẩn Nhiên đột nhiên hỏi, cô và Niên Niên đã từng đàm luận về ý nghĩa của viên ngọc quang minh này không chỉ một lần, cũng hiểu rất rõ truyền thuyết về nó.

"Vâng," Diệp Cẩn Niên trả lời thành thật, nghĩ tới nguồn gốc của chiếc lắc tay, gương mặt chợt hiện lên một lớp ửng hồng.

"Thật là thất lễ, sinh nhật của Niên tiểu thư, tôi lại quên mất chuẩn bị quà." Long Việt bên cạnh khóe môi khẽ giương lên, có chút áy náy nói, bàn tay vốn đang đưa về phía trong ngực lại chỉnh chỉnh cổ áo rồi đặt xuống, dẫn đến Quý Thừa Hy kinh ngạc nhìn sang.

"Không quan trọng, cơ thể anh đã khá hơn chút nào chưa?" Diệp Cẩn Niên mỉm cười lắc đầu, quan tâm hỏi. Cô vốn định sau lần sinh nhật này sẽ đến bệnh viện thăm hắn, nhưng không ngờ lại gặp được hắn ở đây.

"Tốt hơn nhiều rồi, làm phiền Niên tiểu thư phải quan tâm." Long Việt trả lời khách khí.

"Cô ta mà cũng quan tâm ư," Nghe thấy Long Việt nói như vậy, Quý Thừa Hi lập tức nhíu mày bất mãn, khẽ càu nhàu: "Ngay cả viên ngọc xa xỉ của nữ hoàng đến kim cương cũng đã đeo rồi, còn có lòng dạ quan tâm đến người khác sao?" (Hic, vế trước câu nói này của Quý Thừa Hi ta không dám chắc lắm, nhưng ta nghĩ từ hôm qua đến giờ vẫn không ra, nhờ giúp trên bang cũng ko có được đáp án, ta đành tư duy theo cách lắp ghép của ta vậy, có gì sai sót, mọi người bỏ qua ạ^^)

"Hi." Long Việt nhíu nhíu mày, ánh mắt lành lạnh quét qua khuôn mặt của Quý Thừa Hi, đổi lại là sự im lặng của hắn.

"Chỉ trong chớp mắt Long Hi cũng đã lớn như vậy rồi, năm ấy lúc được Niên Niên đưa về nhờ Nhiên Nhiên trông nom, vẫn còn giữ lấy cửa phòng, sống chết cũng không chịu vào, cuối cùng vẫn là Niên Niên tức giận, sai người cương quyết kéo vào…" Diệp Sóc liếc mắt nhìn Quý Thừa Hi một cái, nhắc tới Diệp Cẩn Niên, trong mắt xẹt qua vẻ đau khổ.

"Mấy ngày trước, cháu ở bệnh viện tiện thể có qua xem, xem ra cô ấy được chăm sóc cũng không tệ, bác sĩ nói có hy vọng hồi phục." Long Việt mỉm cười an ủi.

"Hừ, không tệ? Nếu Nam Cung Minh Húc thật sự thương yên Niên Niên giống như hắn biểu hiện, thì lúc này Niên Niên đã không phải nằm trong bệnh viện." Trong tròng mắt đen sắc bén của Diệp Sóc chợt hiện lên vẻ tức giận, lạnh lùng chế giễu: "Lần này trở về, tình hình của ta và Nhiên Nhiên vẫn chưa ổn định, làm phiền cháu trước tiên chuyển bệnh viện cho nó, chi phí do Diệp Thị bỏ ra."

"Bác nói như vậy là khách khí rồi, Cẩn Niên là bạn của cháu, nếu như đây là mong muốn của cô ấy, cháu đương nhiên sẽ hết sức giúp đỡ." Long Việt vội vàng nói, ánh mắt lơ đãng quét qua khuôn mặt Diệp Cẩn Niên.

Diệp Sóc ừ một tiếng coi như là trả lời, không khăng khăng nói về đề tài vừa rồi nữa, quay sang bắt đầu hỏi thăm Diệp Cẩn Niên về tình trạng gần đây của Thiệu Thiên Ngạo, nhắc tới ông cụ nhà họ Thiệu, vẻ mặt Diệp Sóc đầy tôn kính.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái trời đã chuyển tối, Diệp Cẩn Nhiên xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Diệp Cẩn Niên cũng đi cùng với cô.

"Chị có cần em giúp gì không?" Diệp Cẩn Niên hỏi. Cả căn nhà đều không trông thấy bóng dáng người giúp việc, rõ ràng là phải tự tay chuẩn bị.

"Rửa rau đi." Diệp Cẩn Nhiên lấy rau cải tươi mới từ trong ngăn tủ ra, cho vào trong bồn rửa, Diệp Cẩn Niên đứng cạnh bồn cẩn thận rửa rau, trong lòng suy nghĩ một hồi, nên làm chút gì đó đặc biệt cho cha, từ lần tùy hứng cuối cùng đến nay đã là bảy năm cô chưa nấu ăn cho cha rồi.

"Còn cái này nữa." Một đống nõn tôm được đưa đến trước mặt Diệp Cẩn Niên.

"Em dị ứng với cái này, không thể rửa." Diệp Cẩn Niên vừa mới nhìn thoáng qua, cơ thể liền lùi về phía sau, đáp.

"Dị ứng?" Phản ứng theo bản năng này của cô khiến cho ấn đường Diệp Cẩn Nhiên khẽ động, cô nhìn bóng lưng Diệp Cẩn Niên với ánh mắt phức tạp, Niên Niên của cô rất thích ăn tôm, nhưng cứ động vào da tôm là dị ứng, mỗi lần muốn ăn đều quấn lấy cô bắt cô làm cho ăn.

Cô đã từng mời chuyên gia tới hội chuẩn, nghe nói người mắc phải triệu chứng này được phát hiện ra, tỉ lệ chỉ có một phần một nghìn.

"Ừhm, có chút, nhưng không nghiêm trọng." Cảm nhận được cái nhìn chăm chăm sau lưng, Diệp Cẩn Niên cười gượng trả lời, tiếp tục rửa rau cải trong bồn.

Cơ thể Niên Nhạc Nhạc đương nhiên không dị ứng với nõn tôm, chẳng qua là lúc vừa rồi cô phản ứng theo bản năng.

Bữa tối có sáu món ăn một món canh, trong đó có bốn món là do đích thân Diệp Cẩn Niên làm.

Do Long Việt và Diệp Sóc đều đang trong thời kì dưỡng bệnh, thức ăn chủ yếu vẫn phải là những món ít dưỡng chất, Diệp Cẩn Niên ăn cũng không nhiều, trước khi ra khỏi nhà cô đã nói, sẽ trở về ăn cơm tối đúng giờ.

Cho nên, khi bữa ăn tối vừa mới kết thúc, Diệp Cẩn Niên liền đứng dậy định ra về.

"Tôi đưa cô về." Không đợi Diệp Cẩn Nhiên lên tiếng, Long Việt vội đứng dậy nói trước.

Diệp Cẩn Niên vốn định từ chối, dù sao cơ thể Long Việt vẫn chưa thích hợp ra ngoài, nhưng nhìn thấy sự kiên trì trong mắt hắn, câu từ chối lại nuốt trở vào bên trong.

Mùa đông trời rất nhanh tối, bên trong khu biệt thự, đèn chiếu sáng đều lần lượt được thắp lên.

Được Diệp Cẩn Nhiên tiễn ra cửa, Long Việt đi trước về phía bãi để xe, Diệp Cẩn Niên nhàm chán đứng lặng lẽ ở trên bậc thang chờ, trong lúc vô tình xoay người, nơi góc cửa có sắc vàng thoáng xẹt qua trong mắt.

Ánh mắt Diệp Cẩn Niên khẽ động, quay đầu nhìn về vị trí đó lần nữa, chỗ góc khuất của chiếc cửa sắt màu đen được chạm rỗng, biểu tượng đóa tường vi màu vàng đập vào trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.