"Niên Nhạc Nhạc, cô định bao giờ thì rời khỏi nhà họ Thiệu?"
Quý Thừa Hi nhắc lại chuyện cũ khiến Diệp Cẩn Niên vô thức quét mắt về phía cầu thang phụ, trong hành lang vắng vẻ không trông thấy bóng dáng Thiệu Tư Hữu quay về thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô không hy vọng Thiệu Tư Hữu sẽ nghe thấy những lời này.
Diệp Cẩn Niên khẽ nhíu mày, hình như cô cũng chưa từng hứa sẽ làm việc này, hơn nữa, cô cũng chẳng có nghĩa vụ phải nói với Quý Thừa Hi.
"Tôi đang hỏi cô, lúc nào thì rời khỏi nhà họ Thiệu!" Giọng Quý Thừa Hi có chút nôn nóng, bàn tay vừa định đụng vào bả vai của Diệp Cẩn Niên đã bị cô tránh né, con ngươi trong suốt nhàn nhạt nhìn sang.
"Không biết." Diệp Cẩn Niên đưa mắt nhìn Long Việt đang hôn mê sâu, xoay người nói: "Cậu vào trong chăm sóc đi, bây giờ nên ở bên cạnh Long Việt, không nên rời khỏi anh ấy."
"Tôi đi vào, sau đó cô với Thiệu Tư Hữu có thể cùng nhau rời đi hả?" Quý Thừa Hi giận quá hóa cười nhìn Diệp Cẩn Niên, giọng nói không kiềm chế được nâng cao hơn rất nhiều: "Niên Nhạc Nhạc, cô đừng có ỷ vào việc anh trai tôi thích cô mà không coi ai ra gì, chuyện của nhà họ Thiệu, cô phải mau chóng quyết định đi."
Diệp Cẩn Niên sững người, nhìn Quý Thừa Hi có chút nghi ngờ: "Cậu nghĩ là Long Việt thích tôi?"
Điều này sao có thể.
"Không phải là nghĩ, mà đúng là như vậy. Nếu không, Ẩn Long nhiều người như vậy, anh tôi sẽ không cố tình bảo tôi chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô, cũng sẽ không bảo tôi truyền đạt lại cho cô những lời nói khó hiểu đó, càng sẽ không gọi tên cô trong lúc anh ấy bị hôn mê!"
Nhìn bộ dáng kích động lúc này của Quý Thừa Hi, Diệp Cẩn Niên chợt cảm thấy dở khóc dở cười.
"Cậu khẳng định, người anh ấy gọi là tôi?"
Rất có thể Long Việt đã đoán được cô là ai, nếu đổi lại thân thể, xuất phát từ tình bạn cô cũng sẽ lý giải được vấn đề của hai vế trước, nhưng vế cuối cùng này, nói trong lúc hôn mê Long Việt gọi tên Niên Nhạc Nhạc, cô tuyệt đối không tin.
"Miệng vết thương của anh tôi bị nhiễm gây sốt cao, trong lúc hôn mê đã không ngừng gọi tên cô, ngoài cô ra, chẳng lẽ anh ấy còn biết một “Niên Niên’ khác?"
Quý Thừa Hi bất mãn hỏi ngược lại khiến Diệp Cẩn Niên đột ngột quay đầu nhìn Long Việt đang ngủ mê man trên giường, trong đôi mắt trong veo tràn ngập vẻ khó tin.
Niên Niên, cái tên này chị gái đã từng gọi, cha đã từng gọi, thậm chí ngay cả Nam Cung Minh Húc cũng đã từng gọi, duy chỉ có Long Việt là không, anh ta thậm chí còn chưa từng gọi thẳng tên của cô ra.
Trong trí nhớ của cô, hắn là người thiếu niên phách lối, tùy hứng, quái đản, hẹp hòi, khi đó Nam Cung Minh Húc mất tích, cha không thông cảm, thành viên hội đồng quản trị cùng nhau liên kết gây áp lực cho cô, cùng với kết quả kiểm tra số vốn sinh ra kém cỏi, cô buộc mình không được lùi bước, buộc mình hi vọng vào tương lai vô vọng, mịt mù, là Long Việt đã cùng cô đi qua một chặng đường thung lũng.
Cho dù khi đến đích cuối, tất cả sự kiên trì của cô đã bị sụp đổ thành đống tro tàn, Long Việt thì tốt, nhưng cô cũng chưa bao giờ quên.
Diệp Cẩn Niên rất muốn tự lừa mình dối người mà nói, có lẽ Long Việt thích người trước, điều trùng hợp là cô trọng sinh vào cơ thể của Niên Nhạc Nhạc, vừa khéo trong tên họ cũng có một chữ tương tự như vậy.
Giải thích gượng ép như thế, thuyết phục được ai đây.
Sau khi trọng sinh gặp lại, cô nghi ngờ Long Việt lạnh lùng đã thay đổi, lại quên suy nghĩ sâu xa, có lẽ cũng chẳng phải là Long Việt đã thay đổi, mà từ trước đến giờ, sự phách lối tùy hứng của hắn chỉ để cho bản thân mình xem. Cô kinh ngạc, nhanh như thế Long Việt đã nghi ngờ thân phận của cô, lại không để ý, nếu như không xuất phát từ việc hắn quá hiểu mình, thì làm sao có thể dễ dàng đoán ra được.
"Đi vào trong chờ đi, anh tỉnh lại có lẽ người hy vọng nhìn thấy nhất chính là cô." Đối với phản ứng sững sờ của Diệp Cẩn Niên, Quý Thừa Hi có chút không nắm chắc suy nghĩ của cô, vì vậy, đẩy cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, nói giọng hòa hoãn.
Trong hành lang an tĩnh lại, đèn trên tường không xem là sáng rực chiếu sáng gò má Diệp Cẩn Niên, cùng với đôi mắt biến hóa khôn lường của cô.
Diệp Cẩn Niên vẫn không nhúc nhích, cô chưa bao giờ nghĩ tới, Long Việt đối với cô là cái loại tình cảm này!
Câu nói của Quý Thừa Hi đã đủ hiểu, ý nghĩa của bước đi này như thế nào cô rất rõ, cho nên, cô không thể vào.
"Niên Nhạc Nhạc, thân phận nữ chủ nhân của nhà họ Long biết bao nhiêu người đổ xô vào, có muốn cũng không được, phần vinh quang này không chỉ thuộc về cô, mà ngay cả nhà họ Diệp cùng với Holkeri đã được cô giúp đỡ, cũng có thể vì vậy mà có được sự che chở của Ẩn Long."
Nhắc tới người anh trai hoàn mỹ của mình, trong mắt Quý Thừa Hi không che giấu chút nào sự sùng bái, cố gắng dẫn dắt, khích lệ Diệp Cẩn Niên từng bước bước một.
"Vụ ám sát bốn năm trước, so với sự tanh tưởi tranh đoạt ngôi vị trong dòng họ Bố Tư Nặc, căn bản chẳng đáng nhắc tới, nhà họ Thiệu có khá hơn nữa, cũng không thể bứt cô ra khỏi sự tranh giành ngôi vị triệt để, nhưng anh trai tôi thì khác, mà những gì Thiệu Tư Hữu có thể cho cô, anh tôi cho được cũng chẳng kém…"
Nói xong, Quý Thừa Hi đã mất hết sự nhẫn nại đưa tay kéo Diệp Cẩn Niên.
Diệp Cẩn Niên lùi lại phía sau một bước, vốn định tránh Quý Thừa Hi, lại không ngờ va vào một lồng ngực ấm áp quen thuộc.
"Cẩn thận." Thiệu Tư Hữu đột nhiên xuất hiện phía sau hai người, đỡ lấy Diệp Cẩn Niên, nhẹ nhàng choàng chiếc áo khoác trong tay lên trên người cô, giống như không nghe thấy những điều Quý Thừa Hi nói, giọng nói thanh nhuận như ngọc, nhắc nhở: "Nhạc Nhạc, đã muộn rồi."
Trên vai đột nhiên mang đến sự ấm áp khiến Diệp Cẩn Niên kinh ngạc ngẩng đầu lên, sự bất an trong mắt chợt lóe đã biến mất, trong hai tròng mắt đen ôn hòa ngoài nhìn thấy rõ hình bóng của mình ra, chỉ còn lại sự quan tâm sâu sắc.
"Niên Nhạc Nhạc…" Quý Thừa Hi vẫn chưa từ bỏ ý định, định tiếp tục nói thêm gì nữa, lại nhìn thấy Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay Thiệu Tư Hữu thì im bặt.
Nhìn Long Việt vẫn nằm hôn mê như cũ trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng sáng vẫn không có chút khí huyết nào, ánh mắt Diệp Cẩn Niên giật giật, nhẹ giọng nói với Quý Thừa Hi: "Tôi về trước, anh ấy tỉnh… Báo cho tôi biết."
"Cô…." Bàn tay Quý Thừa Hi nắm trên chuôi cửa hung hăng nắm chặt, lời sắp vụt ra khỏi miệng bị cưỡng chế nuốt vào, trong hoàn cảnh này hắn còn lên tiếng, sẽ chỉ khiến cho Thiệu Tư Hữu coi thường Long Việt, nhưng hắn lại không cam lòng trơ mắt nhìn Diệp Cẩn Niên rời đi như vậy, cho nên cơ thể đã đi trước một bước, chặn lại đường đi của hai người.
Thiệu Tư Hữu nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đầy địch ý của Quý Thừa Hi không chút né tránh, bàn tay cầm tay Diệp Cẩn Niên khẽ siết chặt.
Thời gian giằng co không tiếng động khá dài, cuối cùng Quý Thừa Hi thu người lại, nhìn Diệp Cẩn Niên từ đầu đến cuối mắt vẫn rũ xuống không nói gì, chợt cười khẽ:
"Đi đường cẩn thận, tôi biết cô nhìn thấy anh trai như thế này rất buồn, vậy thì tạm thời đừng qua đây nữa, chờ điện thoại của tôi."
Nói xong, bịch một tiếng đóng cửa phòng chăm sóc đặc biệt lại, đưa lưng về phía hai người, trong đôi mắt đen như mực ẩn hiện một giọt lệ.
Ngoài cửa, Diệp Cẩn Niên mệt mỏi khẽ khép mắt lại, chỉ trong một ngày, đón nhận liền mấy biến cố, khiến cho cô ứng phó không kịp, khóe miệng giật giật có chút gò ép, cô thật muốn được yên tĩnh một chút.
*
Buổi chiều ngày thứ tư, tin tức Long Việt tỉnh lại được truyền đến, nhận điện thoại của Quý Thừa Hi, Diệp Cẩn Niên im lặng rất lâu, cuối cùng đối phương cúp điện thoại trong tiếng gầm khẽ, bất mãn, cô với Long Việt xác thực là cần phải nói chuyện một chút, nhưng không phải là khi hắn đang bị thương lúc này, càng không phải là dưới sự uy hiếp của Quý Thừa Hi.
Cứ lặp lại như thế mấy lần, hình như Quý Thừa Hi cũng mất hết kiên nhẫn, không chủ động liên lạc với Diệp Cẩn Niên nữa. Theo lời Ân Dao nói, sau vụ nổi loạn bên trong của Ẩn Long, thế lực chỉ có tăng chứ không giảm, rất có triển vọng sẽ được phong là mũi nhọn trong giới hắc đạo.
Phía trường học bên kia có Hàn Hân Nhi làm tiên phong, ngoài việc Phỉ Kỳ thi thoảng om sòm, tất cả đều coi như thuận lợi.
Cuộc sống trông như cứ yên bình trôi qua, nhưng phía sau sự yên bình đó, là dòng chảy ngầm mãnh liệt đang ngủ đông.