Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 9: Chương 9: Mùi vị của âm mưu




Cuộc đối thoại ly kỳ, khó hiểu kết thúc trong tiếng ho khan kịch liệt của Diệp Cẩn Niên, sau bữa cơm trưa, Diệp Cẩn Niên với bộ dáng mệt mỏi, buồn ngủ, cùng với Thiệu Mục Ân, bị ông lão ra lệnh cưỡng chế bắt trở về phòng nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi ư, Diệp Cẩn Niên ngủ được sao?

Đáp án chắc chắn là không thể rồi.

Trong phòng, Diệp Cẩn Niên cắm một cái USB xinh xắn vào máy vi tính, dữ liệu tự động nhảy ra.

Đây chính là món quà thứ hai của Lâm Thụy, đại biểu cho thành ý mà hắn đã nói —— video ghi lại hình ảnh giám sát trong ngày trọng sinh của Diệp Cẩn Niên, cùng với những tài liệu chi tiết có liên quan đến thân thế của Niên Nhạc Nhạc.

Trong video, bé gái với khuôn mặt ngây thơ, thuần khiết, tóc mái cắt ngang trán, hai mắt thật to quan sát xung quanh, dường như đang đợi chờ gì đó.

Theo thời gian hiện thị nhìn thấy trên đó, cảnh này xảy ra trước lúc Diệp Cẩn Niên trọng sinh một tiếng.

Mười mấy phút sau, Niên Nhạc Nhạc không nhìn ngó xung quanh nữa, thân thể nho nhỏ cuộn tròn trên chiếc ghế dài trong sân thượng.

Thời gian hiển thị ở góc trên bên phải nhảy qua từng chút chút một, hình ảnh bé gái bị cơn gió nhẹ phe phẩy, trên chiếc ghế dài, Niên Nhạc Nhạc lại vẫn ngủ yên giấc, say sưa.

Diệp Cẩn Niên nghi ngờ nhíu mày, Lâm Thụy cho mình xem cái này là có ý gì?

Thời gian lại trôi qua từng chút, Niên Nhạc Nhạc càng ngủ càng say, ngay lúc tầm mắt Diệp Cẩn Niên di động không còn đủ kiên nhẫn, khi quay trở khuôn mặt bé gái lần nữa, sự biến hóa đã xảy ra.

Bé gái vẫn là bé gái đó, nhưng sự phập phồng đều đều trên ngực đã không còn.

Chết rồi? Diệp Cẩn Niên nheo mắt lại.

Cứ như vậy lặng lẽ ngừng thở, không giãy dụa cũng không hề có đau đớn.

Đối với cái chết của Niên Nhạc Nhạc, Diệp Cẩn Niên cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, bởi nếu như Niên Nhạc Nhạc vẫn còn sống, sao cô có thể thao túng được thân thể của cô bé.

Chẳng qua là, sự thay đổi quá nhanh như vậy khiến cho Diệp Cẩn Niên cảm thấy đoạn video này kì lạ, nhưng lại không nói được kì lạ ở đâu.

Lại mấy phút trôi qua, hình ảnh bé gái hô hấp đã được khôi phục, Diệp Cẩn Niên biết, đây đã không còn là Niên Nhạc Nhạc nữa rồi.

Tiếp đó, một bé trai nho nhỏ nhẹ nhàng bóp mũi của bé gái, bị bé gái vừa mới tỉnh dậy gạt ra, sau đó lại bị một sức lực dữ dội đẩy sang một bên.

Lúc ấy là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên dùng thân thể của Niên Nhạc Nhạc mở mắt ra, trải qua một màn.

Thông qua đoạn video này mà Lâm Thụy đã nảy sinh nghi ngờ với mình?

Chưa tìm được manh mối, Diệp Cẩn Niên đưa cửa sổ video về minimize, lại bắt đầu xem những việc đã trải qua trong cuộc đời của Niên Nhạc Nhạc.

Đối với bé gái bị trở ngại về tâm lý này, cuộc sống trước lúc năm tuổi của cô là quãng thời gian duy nhất có màu sắc, sau năm tuổi, cuộc sống của cô đơn giản như một trang giấy trắng.

Tất cả các biến cố đều xảy ra tám năm về trước, hai nhà Niên - Thuộc với quan hệ hòa hợp đã cùng nhau đi ra biển, trên đường đi gặp phải cơn bão lớn. Đó là một thảm họa, chỉ còn hai người sống sót là Thiệu phu nhân và Niên Nhạc Nhạc, cha mẹ Niên Nhạc Nhạc cùng cha của Thiệu Tư Hữu đều bị chết chìm trong biển lớn, còn Thiệu Tư Hữu vì bị bệnh nên không ra khỏi cửa, đã may mắn tránh được một kiếp nạn.

Sau đó, Niên Nhạc Nhạc năm tuổi vì mất đi cha mẹ, đã được ông cụ Thiệu đón về nhà họ Thiệu, đích thân ông nuôi dưỡng.

Vài tháng sau, Nhị thiếu gia của nhà họ Thiệu - Thiệu Mục Ân ra đời.

Vốn tưởng rằng, sự xuất hiện của sinh mệnh mới này sẽ làm giảm bớt đi bầu không khí tang thương của nhà họ Thiệu, nhưng không ngờ, Thiệu Mục Ân sinh ra được bảy ngày thì Thiệu phu nhân tự tử vì chứng trầm cảm.

Chứng kiến cái chết của cha mẹ, lại tận mắt nhìn thấy Thiệu phu nhân rơi từ tầng cao chót vót xuống, Niên Nhạc Nhạc bị hai đả kích nặng nề nên xuất hiện chướng ngại vật nghiêm trọng về tâm lý, cô bé bắt đầu khép kín bản thân, trừ Thiệu Mục Ân ra, không chịu gần gũi với bất kì người nào, bao gồm cả người luôn luôn chăm sóc cho cô - Thiệu Thiên Ngạo.

Ông cụ Thiệu đã dùng tất cả các phương pháp, vẫn không thể làm cho Niên Nhạc Nhạc khôi phục lại bình thường. Do quá yêu thương, liền làm ra một quyết định - muốn Niên Nhạc Nhạc làm cháu dâu của nhà họ Thiệu.

So với Thiệu Mục Ân, Niên Nhạc Nhạc lớn hơn 5 tuổi, so với Thiệu Tư Hữu thì ít hơn 11 tuổi, xét theo tuổi tác, rất thích hợp với Thiệu Tư Hữu, nhưng nhìn từ tình hình của bản thân Niên Nhạc Nhạc, lại có vẻ sẽ dễ dàng tiếp nhận Thiệu Mục Ân hơn.

Vì vậy, đến tột cùng là làm cô dâu của Thiệu Mục Ân, hay là cô dâu của Thiệu Tư Hữu, ông cụ rất mâu thuẫn. Cũng bởi vậy, thân phận của Niên Nhạc Nhạc mới chỉ được xác định là con dâu nuôi từ bé mà thôi, còn tương lai sẽ gả cho ai vẫn chưa biết, trả lời với bên ngoài, nhà họ Thiệu cũng chỉ nói cô là con gái nuôi.

Xem xong tư liệu về Niên Nhạc Nhạc, Diệp Cẩn Niên dựa người vào giường, ngẩn người nhìn màn hình máy vi tính.

Đúng là một mớ hỗn loạn. Diệp Cẩn Niên nghĩ.

Ánh mắt lại quay trở về hình ảnh phát đi phát lại trên video, bé gái yên tĩnh say sưa ngủ, khóe môi khẽ cong lên, giấc mơ mang hương vị ngọt ngào.

Đối với tuổi thơ trải qua sự tàn khốc như vậy, bé gái lại thừa kế một di sản kếch xù, phải đối mặt với những âm mưu toan tính, anh lừa tôi gạt, dưới sự bảo vệ của Thiệu Thiên Ngạo mà được sống trong thế giới của chính mình, sống trong thế giới của chính mình dưới sự bảo vệ của Thiệu Thiên Ngạo, có lẽ hạnh phúc cũng nhiều hơn.

Cứ ngủ ngủ như vậy, kết liễu ở luôn trong giấc mộng không hề có đau đớn, cũng coi như là một loại may mắn.

Lúc hô hấp đình chỉ, sắc mặt của bé gái vẫn hồng hào như cũ…

Hồng hào?

Ánh mắt Diệp Cẩn Niên khẽ động, rốt cuộc cô đã biết tại sao vừa rồi mình lại có cảm giác kì lạ rồi, đó chính là lúc Niên Nhạc Nhạc ngừng hô hấp, thì trên mặt lại xuất hiện một lớp phơn phớt đỏ.

Không nổi bật, nhưng rõ ràng là có thật.

Mà ở một giây trước, khuôn mặt Niên Nhạc Nhạc trắng bệch, cũng không có lớp phơn phớt đỏ kia.

Diệp Cẩn Niên quan sát đi quan sát lại đoạn này, bé gái trong video, tư thế ngủ vẫn giống y như nhau, thậm chí ngay cả nét mặt cũng không có chút thay đổi nào, nhưng càng nhìn kỹ, lại càng thấy được sự kì dị.

Lớp phơn phớt đỏ xuất hiện quá mức đột ngột, nếu như là do đột nhiên bị ngạt thở, thì ánh mắt của cô bé sẽ không được thanh bình đến như vậy.

Đúng là kì dị.

Nhớ lại bộ dáng nhìn quanh của Niên Nhạc Nhạc lúc đầu ở trên sân thượng, rõ ràng cô bé đang chờ đợi ai đó xuất hiện, lại không thể chờ được đến lúc đó.

Nhưng mà, nếu cô thực sự chờ được đến lúc đó?

Đối với sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện nay, lắp ghép thêm một đoạn nội dung vào một video cũng không phải là việc khó.

Diệp Cẩn Niên từ từ gập máy vi tính, dựa vào đầu giường nhắm mắt lại.

Hình như cô đã đánh hơi được mùi vị của âm mưu.

Cùng lúc này, ông cụ Thiệu và Thiệu Tư Hữu, còn có Lâm Thụy đang ngồi trên ghế sofa ở tầng một nói chuyện phiếm.

"Nếu Nhạc Nhạc đã bắt đầu nói chuyện, vậy thì bệnh tình của con bé coi như đã có chuyển biến tốt rồi." Ông cụ Thiệu tay chụp trên thành ghế sofa hỏi.

Lúc ở bên cạnh Niên Nhạc Nhạc, Thiệu Thiên Ngạo có vẻ hơi trẻ con, bây giờ thì ngược lại, rất có khí phách thế gia vọng tộc.

"Tình hình hiện tại là như thế này, lúc trước cháu đã làm kiểm tra qua cho tiểu thư Nhạc Nhạc, những ngày kế tiếp nếu để cho cô bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, cháu tin là hiệu quả sẽ rất tốt." Lâm Thụy trả lời rất đúng trọng tâm.

"Nhạc Nhạc đã 13 tuổi." Thiệu Thiên Ngạo gật đầu một cái, giọng nói đầy bùi ngùi: "Những năm này, sản nghiệp của nhà họ Niên vẫn đang để cho mấy người họ hàng xa quản lý, sau khi Nhạc Nhạc trưởng thành sẽ phải thừa kế Niên Thị, lúc trước bởi vì tình huống có chút khác biệt, chúng tôi cũng không cố ép con bé tiếp nhận, hiện tại xem ra, đã đến lúc để cho con bé có chút chuẩn bị rồi."

"Giao tiếp với nhiều người sẽ giúp cho cơ thể mau hồi phục, là một phương pháp rất tốt." Tiếng nói Lâm Thụy dừng lại, trong mắt thoáng qua tia sáng, cười đưa ra đề nghị với Thiệu Tư Hữu: "Tư Hữu, không bằng buổi chiều Nhạc Nhạc không có giờ lên lớp, cậu dẫn cô bé đến công ty đi, tìm người có thể tin được dạy bảo cô bé?"

"Ừ, bắt đầu từ tuần tới cứ làm như vậy đi." Không đợi Thiệu Tư Hữu trả lời, Thiệu Thiên Ngạo liền quyết định dứt khoát.

"Cháu biết rồi, ông nội." Thiệu Tư Hữu cười nhạt đáp lại, phía đối diện Lâm Thụy chứng kiến nụ cười đưa tới của anh, rụt cổ một cái, ah, thời tiết hôm nay có chút mát đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.