Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 16: Chương 16: Nam Cung Minh Húc tức giận




Trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung.

Màn hình TV nhấp nháy! Hình ảnh đang phát chính là cảnh xảy ra buổi chiều trước cửa cao ốc Thiệu Thị.

"Tổng giám đốc Nam Cung, một năm trước ngài đã mất tích mấy tháng, sáng nay tờ báo giải trí Phong Lâm đã công bố những tấm ảnh được chụp ra từ màn hình giám sát ở sân bay, đi cùng ngài trở về là một cô gái mặc bộ đồ công sở màu xanh dương, xin hỏi, ngài và cô ấy là quan hệ như thế nào….."

"Tổng giám đốc Nam Cung, ngài và cô gái này cùng nhau nhập cảnh, điều đó phải chăng có nghĩa, một năm trước đây ngài mất tích, đều là đi cùng với cô ấy…."

"Tổng giám đốc Nam Cung, có người nói cô gái đó chính là tiểu thư Sở Nhược - trợ lý tổng giám đốc bên cạnh ngài, đối với vấn đề này, ngài có gì để nói không…"

"Tổng giám đốc Nam Cung, một năm trước phu nhân tổng giám đốc Diệp Cẩn Niên ban đêm đi ra ngoài đã xảy ra tai nạn ô tô, có phải cũng liên quan đến sự xuất hiện của cô gái này…."

"Tổng giám đốc Nam Cung. . ."

Trên màn hình, từng vấn đề sắc bén được đưa ra, khiến cho sắc mặt Nam Cung Minh Húc càng ngày càng khó coi, tay buông thõng ở bên người từ từ nắm chặt, trong đôi mắt màu nâu nổi lên cơn bão táp to lớn.

Mà đứng bên cạnh hắn, Sở Nhược hiển nhiên cũng bị một màn này dọa cho sợ, run rẩy trốn ở sau lưng Nam Cung Minh Húc, vẻ mặt không biết phải làm sao.

Cảnh tượng con chim nhỏ nép vào người ta như vậy, đương nhiên đám ký giả sẽ không bỏ qua, đều nhao nhao nhấn nút chụp ảnh liên hồi, ghi lại một màn vô cùng có giá này.

"Bùm --"

Theo âm thanh vĩ đại, một ly thủy tinh hung hăng đập nát màn hình Tivi có đoạn video clip đang chuyển đổi, màn hình một mảnh hoa tuyết, ánh huỳnh quang chợp chờn không ngừng chiếu vào khuôn mặt được phóng đại, tức giận đến méo mó của Nam Cung Minh Húc.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Trên sàn nhà, mấy tờ báo giải trí bị ném ngổn ngang, lộ ra tấm ảnh được phóng đại ngay trên trang đầu.

Đây là tấm ảnh được chụp ra từ màn hình giám sát ở sân bay, trong ảnh một nam một nữ tay trong tay xuất hiện ở sân bay, người đàn ông anh tuấn vô đối, vẻ mặt lạnh lùng, cô gái xinh xắn nhu mì, tươi cười dịu dàng.

Chính là Nam Cung Minh Húc và Sở Nhược!

Góc trên bên phải còn được tô điểm bằng dòng chữ màu xanh to lớn, rõ ràng bắt mắt --

‘Cuồng dại với tổng giám đốc tận lực trong bệnh viện, là thật lòng hay chỉ làm bộ!’

"Chết tiệt." Nam Cung Minh Húc lạnh lùng nhìn chằm chằm tờ báo trên đất, đáy mắt một mảnh hung ác nham hiểm.

"Cốc cốc cốc…" Theo tiếng gõ cửa rất nhẹ, một bóng dáng đi vào, đặt một xấp tài liệu lên trên bàn.

"Tổng giám đốc, đây là toàn bộ tư liệu của nhật báo Phong Lâm." Ánh mắt Khương Minh quét qua một mảnh hỗn độn trên đất, bình tĩnh dùng cơ thể che khuất tờ báo đã khiến cho tất cả thành hỗn loạn.

"Nhật, báo, Phong, Lâm……." Nam Cung Minh Húc nghiến răng gằn từng chữ một, khuôn mặt u ám, ngón tay thon dài di chuyển trên tập tài liệu vì tức giận vô cùng mà không kìm được run rẩy.

"Nhật báo Phong Lâm nổi lên từ một năm trước, bối cảnh hùng hậu, xem như là một nhánh của Ẩn Long." Khương Minh tổng kết vắn tắt thông tin mình nắm được.

Nhà họ Long từng một thời hiển hách ở Kỳ Lâm, từ lúc chủ nhân của nhà họ Long ở ẩn, rất hiếm khi xuất hiện trong thương giới, nhưng thế lực đã được bồi đắp từ nhiều năm trước đó cũng không thể khinh thường được, ‘Ẩn Long’ còn là một tên gọi khác của thế lực nhà họ Long.

"Ngôn từ của nhật báo Phong Lâm sắc bén trước sau như một, cũng không sợ đắc tội đến giới quyền quý, thường xuyên vạch trần một số mặt đen tối không muốn người khác biết, một năm trước công ty chúng ta cũng đã từng bị cuốn vào đó một lần, trong khoảng thời gian ấy, tổng giám đốc ngài… Ngài không có ở trong nước, là phu nhân đã ra mặt điều đình." Khương Minh hơi ngập ngừng, liếc nhìn sắc mặt của Nam Cung Minh Húc.

"Niên Niên?" Nghe thấy tên Diệp Cẩn Niên, Nam Cung Minh Húc từ trong tập tài liệu ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt có chút biến hoá nho nhỏ.

“ Vâng, phu nhân tổng giám đóc đã chạy bôn ba suốt hai tháng từ Ẩn Long tới nhật báo Phong Lâm, hết lòng hết sức, cuối cùng đã vượt qua được nguy cơ, từ đó về sau, trên bản tin của Phong Lâm cũng không xuất hiện tên tuổi tập đoàn Nam Cung nữa.”

Nghĩ đến Diệp Cẩn Niên, trên mặt Khương Minh mang theo vài phần kính phục, Nam Cung Minh Húc rời đi năm tháng, hắn tận mắt nhìn thấy người phụ nữ có vẻ nhu nhược ấy, một mình chèo chống tập đoàn Nam Cung, sự kiên trì cùng quyết đoán đó, khiến cho hắn cảm thấy kinh nể và thưởng thức tự trong đáy lòng.

Chỉ tiếc, một người phụ nữ như vậy, thế nhưng lúc này chỉ có thể nằm trong bệnh viện, sống vô tri vô giác qua ngày nhờ vào những thiết bị lạnh ngắt.

“ Nếu như phu nhân có thể tỉnh lại, chuyện sẽ tốt rồi...” Bất giác, Khương Minh thở dài một cái, lại thấy sắc mặt Nam Cung Minh Húc biến đổi nhanh chóng, lập tức thu giọng lại.

Nam Cung Minh Húc không trả lời, bàn tay nắm tờ báo, khớp sương bởi vì dùng sức mà có chút phiếm xanh.

“ Bệnh viện vừa gọi điện thoại đến, tình trạng của phu nhân tốt, ngài mệt mỏi cả ngày, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một chút, đừng qua đấy nữa.” Khương Minh thấy luôn mặt Nam Cung Minh Húc lộ ra vẻ mệt mỏi, đề nghị.

Nam Cung Minh Húc uể oải nhắm mắt lại, thân thể ngả về phía sau đầu tựa vào lưng ghế, lắc đầu chầm chậm nhưng kiên định.

Khương Minh biết rõ tính cố chấp của hắn, cũng khogn khuyên giải nữa, thu dọn qua loa một chút, đóng cửa đi ra ngoài.

Rất lâu sau, tỏng phòng làm việc an tĩnh vang lên tiếng than thở thật thấp.

“ Diệp Cẩn Niên...”

Lúc Thiệu Tư Hữu quay lại phòng làm việc, Lâm Thuỵ đang ngồi trên ghế sofa xem báo, lại không nhìn thấy bóng dáng Diệp Cẩn Hiên đâu.

“ Đang tìm ai.”

Lâm Thuỵ ngẩng đầu, đặt ngang tờ báo lên trên đùi, biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, sau đó chỉ chỉ về phía phòng nghỉ.

Tấm ảnh rõ nét chụp từ màn hình giám sát ở sân bay trên tờ báo giọi vào mắt Thiệu Tư Hữu, ánh mắt Thiệu Tư Hữu khẽ động, ngay sau đó liền xoay người đi về phía phòng nghỉ, từ sau lưng truyền đến giọng nói giễu cợt của Lâm Thuỵ: “ Mới có vài tuần thôi, cậu dã có ý thức làm chồng của người ta rồi.”

“ Nhạc Nhạc chỉ là đứa bé.” Thiệu Tư Hữu khẽ cau mày, cũng không quay đầu lại nói, tiếng nói ra rất nhỏ, rõ ràng sợ đánh thức người bên trong.

“ Cô ấy là đứa bé?” Lâm Thuỵ lập tức trừng lớn hai mắt, giọng nói không chỉ cao hơn một chút thôi, sau đó bị ánh mắt cảnh cáo của Thiệu Tư Hữu, thức thời ngậm miêng lại.

Nghe người ta khuyên được ăn cơm no, không thụ giáo Thiệu Tư Hữu này, vậy thì không đủ nghĩa khí làm bạn bè của cậu ta rồi. Lâm Thuỵ nghĩ như vậy, lời nói trong miệng liền biến thành: “ Không sai, Niên Nhạc Nhạc là đứa bé.”

Đúng vậy, Niên Nhạc Nhạc là đứa bé, nhưng đứa bé này chưa chắc đã là Niên Nhạc Nhạc.

Thiệu Tư Hữu cũng chẳng để ý tới nét mặt muôn màu của Lâm Thuỵ, đẩy nhẹ cửa phòng nghỉ ra, một khuôn mặt đang ngủ không chút phòng bị đập vào trong mắt.

Niên Nhạc Nhạc đang ngủ say, như một búp bê tinh xảo, cơ thể nhỏ nhắn cuộn trên chiếc giường rộng lớn, tóc mái rủ xuống, lông mi run lên run xuống theo hô hấp, giống như con bươm bướm muốn vỗ cánh bay, khoé môi cong cong, vẻ mặt say ngủ chìm trong giấc mộng đẹp giống như thiên sứ lưu lạc xuống trần gian.

Thiệu Tư Hữu đứng một lúc ở cửa ra vào, đi đến điều chỉnh đèn trên tường cho tối đi.

Âm thanh rất nhỏ kinh động đến người đang trong giấc mộng, lông mi Diệp Cẩn Niên rung rung hai cái, mắt từ từ hé mở, mang theo vẻ mơ hồ chưa tỉnh.

“ Đã tỉnh rồi hả?” Thiệu Tư Hữu mỉm cười hỏi.

“ Hả?” Diệp Cẩn Niên dụi mắt, mơ màng nhìn bốn phía, bộ dáng hết sức ngây thơ khiến ngườ ta thương yêu.

Ý cười trong mắt Thiệu Tư Hữu càng đậm. Niên Nhạc Nhạc đã từng, cảm giác về sự sống rất thấp, mặc dù có tất cả sự yêu chiều của mọi người, nhưng vẻ mặt vẫn chỉ đần độn như cũ. Khóc hay cười, cũng rất khó nhìn thấy.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nha đầu này đã trở nên sống động, nếu như nói trước đây, chiều chuộng Niên Nhạc Nhạc bởi vì nỗi áy náy đối với sự kiện đó, thì bây giờ, lại là sự yêu thích xuất phát từ trong tâm

“ Về nhà sao?” Diệp Cẩn Niên ngẩng mặt lên hỏi, trong lòng có chút hơi cáu, mãi đến khi Thiệu Tư Hữu đến gần như vậy cô mới nhận ra được, nếu dể chị biết được điều này, nhất định sẽ bị ghét bỏ.

“ Còn phải đợi thêm lát nữa,” Thiệu Tư Hữu cưng chiều xoa xoa đầu Diệp Cẩn Niên, đang định nói gì đó, liền bị hồi chuông điện thoại di động cắt đứt.

“ Alo...” Mỉm cười nhận điện thoại, đến khi nghe rõ tiếng nói của đối phương, sắc mặt Thiêu Tư Hữu đột nhiên biến đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.