Diệp Cẩn Niên bị đánh thức bởi tiếng mở cửa khe khẽ, sự bày biện xa lạ trước mắt khiến cô bị hoảng hốt trong giây lát, mãi đến khi thấy rõ người mở cửa đi vào, mới nhớ ra đây là nơi đâu.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả quýt trên tường, cô còn nhớ rõ thời gian hiển thị trên đồng hồ nhìn thấy lần cuối, đến bây giờ đã là hơn ba tiếng trôi qua.
Điều này quả thực khiến cho Diệp Cẩn Niên sợ hết hồn.
Mặc dù thích ngủ, một năm qua ở nhà Bố Tư Nặc, cô vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ, mỗi lần Holkeri đến gần, cô đều tỉnh dậy trước, thói quen này vẫn luôn được giữ cho đến khi cô trở về thành phố Kì Lâm.
Nhưng lúc này đây, cô thậm chí ngay cả việc Thiệu Tư Hữu rời đi lúc nào cũng không hề hay biết.
"Nhạc Nhạc, em sao vậy?" Thiệu Tư Hữu đi vào cửa nhìn thấy Diệp Cẩn Niên đã tỉnh, lại thấy cô nhíu nhíu mày dường như có chút ảo não, lên tiếng hỏi.
"Không sao." Diệp Cẩn Niên lắc đầu theo phản xạ, bởi vì tư thế ngủ không tốt, cảm giác cái cổ cứng ngắc khiến cô lại nhíu mày lần nữa.
Lúc này, một bàn tay mát rượi đặt lên trên cổ cô, khẽ đè vào vị trí khó chịu nơi cổ, Diệp Cẩn Niên có chút không quen rụt cổ lại, bên tai truyền đến giọng nói khe khẽ của Thiệu Tư Hữu: "Đừng động đậy, một chút là tốt thôi."
Trong phòng quan sát, Ân Kiệt trên người là bộ đồng phục cảnh sát lẳng lặng nhìn hai người trong phòng thẩm vấn, ngón tay thon dài của Thiệu Tư Hữu day khẽ trên chiếc cổ xinh đẹp của cô gái, khóe môi anh hơi cong lên, đường cong đẹp mắt tỏ rõ tâm trạng vui sướng của anh, còn cô gái đầu cúi thấp xuống, gương mặt ửng đỏ, xung quanh ảm đạm, tạo thành một bức tranh hài hòa, đẹp độc đáo.
"Quả là xứng đôi." Ân Kiệt lẩm bẩm, cầm bản báo cáo cấp dưới vừa mới đưa tới, đẩy cửa phòng thẩm vấn, ca thán: "Được rồi, dù gì hai người các cậu cũng đang ở bót cảnh sát, giữ ý một chút đi."
Đối với sự xuất hiện của Ân Kiệt, Thiệu Tư Hữu có chút không vui, lạnh nhạt nhìn hắn, hỏi: "Đã xử lý xong?"
"Nhờ phúc của cậu, cũng may mà không phải hổ thẹn." Ân Kiệt bĩu môi, ném thứ trong tay lên trên bàn, "Em gái nhà tôi ra tay, nhất định không thể sai sót."
Diệp Cẩn Niên ngồi ở trước bàn, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ nội dung trên tờ giấy, xem sơ qua một lượt, vụ việc ngoài ý muốn ở trường đua ngựa, nguyên nhân hậu quả được tường trình tỉ mỉ, chỉ duy nhất là bản thân cô được lược bỏ sạch sẽ.
Có thể như thế được sao? Diệp Cẩn Niên nhìn về phía Thiệu Tư Hữu với ánh mắt dò hỏi.
"Yên tâm." Thiệu Tư Hữu xoa xoa đầu Diệp Cẩn Niên trấn an, ngay sau đó nhìn về phía Ân Kiệt, "Nếu chuyện đã không có liên quan đến Nhạc Nhạc, vậy chúng tôi đi đây."
Đối với biểu hiện hùng hồn đến vô cùng trơ trẽn của Thiệu Tư Hữu, người kia chỉ chỉ về phía cửa chính, ngay cả nói cũng lười nói.
"Nhạc Nhạc, cậu ta là anh họ của Ân Dao, Ân Kiệt."
Giọng nói trầm thấp của Thiệu Tư Hữu từ ngoài cửa truyền vào, Ân Kiệt vỗ trán, không ngờ bản thân mình bận bịu cả một ngày, cô gái nhỏ kia giờ mới biết mình là ai, liền đuổi theo ra cửa, tức giận quát: "Thiệu Tư Hữu, cậu tốt nhất về sau đừng có dùng đến tôi."
Đáp lại hắn là tiếng bước chân càng lúc càng xa của hai người.
*
Bởi vì chuyện ‘ngoài ý muốn’ ở trường đua ngựa, ba người Ân Dao, Thiệu Tư Hữu và Lâm Thụy bàn bạc liên tục trong thư phòng đến tận đêm khuya, bữa tối và bữa ăn khuya cũng đều là do chú Vu tự mang vào. Chương trình ti vi cũng rất nhanh đã đưa ra bản báo cáo chi tiết về vụ việc này, kiểu như không hề có liên quan đến Diệp Cẩn Niên.
Có vẻ như, tất cả mọi chuyện đều quá dễ dàng. Diệp Cẩn Niên nghĩ.
Chuyện này vì vậy mà kết thúc, chỉ có điều từ đó về sau Lâm Vũ Phỉ không còn tới nhà họ Thiệu nữa, lúc rảnh rỗi vô tình nghe thấy Lâm Thụy nhắc, hình như là đã bị nhà họ Lâm đưa ra nước ngoài ‘đào tạo chuyên sâu’, lúc mỹ nhân Ân Dao nghe thấy lí do thoái thác đó, im bặt luôn.
Mặc đồng phục học sinh trường Y Nhĩ, Diệp Cẩn Niên bước chậm rãi trong rừng cây phía sau giảng đường, lúc này đã là cuối thú, những chiếc lá vàng nằm rải rác đầy đất, giẫm lên trên mềm mại.
Diệp Cẩn Niên trốn học ra ngoài, mang theo chiếc laptop chọn một gốc cây ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp lại đống tài liệu Holkeri chưa xử lý, được mang về từ công ty Minh Huy hôm trước, sau đó sẽ lấy danh nghĩa Holkeri giao lại cho Ngải Lãng.
Trước đây thời điểm nhà Nam Cung sa sút, Diệp Cẩn Niên đã từng một mình đảm đương, trong một năm ở nhà Bố Tư Nặc, cô cũng đã được giáo viên chuyên môn chỉ bảo, xử lý những vấn đề này cũng chẳng có gì là khó.
Đến khi tất cả đã sắp xếp xong xuôi, thì thời gian đã là nghỉ trưa rồi.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Diệp Cẩn Niên không cần quay đầu lại cũng đoán được là ai.
Từ sau sự kiện ở trường đua ngựa, nhà họ Thiệu liền an bài người chuyên bảo vệ sự an toàn cho cô ở trường Y Nhĩ, người có thể dễ dàng đi qua được, sẽ chỉ có thể là nhị thiếu gia nhà họ Thiệu.
"Này, Niên Nhạc Nhạc, cơm của em." Thiệu Mục Ân nhét cặp lồng cơm màu hồng vào lòng Diệp Cẩn Niên, đôi mắt đen láy nhìn bốn xung quanh, muốn tìm cho mình một chỗ ngồi để ăn cơm.
"Ngồi ở đây đi, Mục Ân." Diệp Cẩn Niên dịch người sang một bên, chừa ra một nửa phần đệm lót dưới áo khoác, cười nói với Thiệu Mục Ân.
Đối với khung cảnh ăn cơm như vậy, Thiệu Mục Ân cau mày, nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận, không được tự nhiên, ngồi xuống bên cạnh Diệp Cẩn Niên ăn.
"Sao em không nói với anh trai, Lâm Vũ Phỉ rất khả nghi?" Cắn miếng sườn, Thiệu Mục Ân ngẩng mặt lên hỏi, ánh mặt trời xuyên qua những cành khô lưa thưa, rọi vào con ngươi đen nhánh của cậu, làm dấy lên vẻ tinh anh.
Diệp Cẩn Niên sững người, suýt nữa cô đã quên mất, lúc Lâm Vũ Phỉ hoảng hốt từ chối con ngựa của mình, Thiệu Mục Ân đứng ở bên cạnh nhìn thấy đi qua, vì vậy, đầy hứng thú hỏi ngược lại: "Vậy còn cậu, sao cậu không nói?"
"Bởi vì không phải là chị ta." Thiệu Mục Ân nói đầy khẳng định.
"Tại sao?" Mặc dù Diệp Cẩn Niên cũng có cùng suy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn muốn nghe cách nghĩ của Thiệu Mục Ân.
"Lúc Lâm Vũ Phỉ được báo tin đi đến, thời gian đó không kịp giở trò, chỗ dựa của chị ta chỉ có nhà họ Lâm, mà thái độ của nhà họ Lâm lần này rất rõ ràng, ngay cả bao che cũng không dám, huống hồ là tham dự vào." Hiếm khi Thiệu Mục Ân nói nhiều như vậy, vẻ mặt đầy coi thường, "Hơn nữa, nếu quả thật là chị ta, thì khi đó ở trường đua ngựa, chị ta nên biểu hiện điềm tĩnh một chút, chị ta hẳn là xui xẻo do trước đó đã nhìn thấy được gì đi."
Diệp Cẩn Niên cười cười, sau đó nhìn Thiệu Mục Ân chằm chằm: "Mục Ân rất thông minh."
"Anh đương nhiên thông minh rồi." Thiệu Mục Ân kiêu ngạo nhìn Diệp Cẩn Niên: "Loại đồ ngốc này mới không thông minh lên được."
Diệp Cẩn Niên gật đầu phụ họa, ở trong mắt cô, từ trước đến giờ Thiệu Mục Ân đều chỉ là đứa trẻ, nhưng khi chính bản thân thấy cậu người lớn như vậy, liền có chút khó tiếp nhận.
Đang lúc Diệp Cẩn Niên định lên tiếng khen thêm vài câu, Thiệu Mục Ân đã vô cùng rắm thối từ dưới đất đứng dậy, cúi người nhìn Diệp Cẩn Niên ngờ vực: "Nhưng cái kẻ ngốc nghếch này, tại sao lại đột nhiên thông minh đây?"
". . ."
Dưới sự đả kích của tiểu tổ tông nhà họ Thiệu, buổi chiều Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn trở về lớp học.
Phía trước mấy cô cậu bạn học đang tụm lại một chỗ tán gẫu, thấy Diệp Cẩn Niên đi vào, đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó nhiệt tình chào hỏi.
Diệp Cẩn Niên lịch sự đáp lại mấy câu xã giao, cầm laptop đi về chỗ ngồi của mình, lúc đi ngang qua chỗ ngồi trước đó không có người ngồi, thoáng dừng lại, chỗ đó đã đặt mấy quyển sách.
Có người mới hả, Diệp Cẩn Niên lơ đễnh liếc mắt nhìn.
Sau lưng có tiếng giày cao gót truyền đến, cùng lúc này những tiếng tán gẫu của mấy người vừa rồi cũng yếu đi rất nhiều, Diệp Cẩn Niên chẳng bận tâm đi về phía bàn của mình gục mặt xuống, vừa nhắm mắt lại, chủ nhân của tiếng giày cao gót kia đã dừng trước mặt mình.