Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 74: Chương 74: Rõ ràng




"Tiểu thư Nhạc Nhạc, Chào buổi sáng."

Lúc Diệp Cẩn Niên đi từ trên tầng xuống, anh em nhà họ Thiệu đang ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa trong phòng khách bàn về vấn đề gì đó, nghe thấy câu chào hỏi của Chú Vu thì đều ăn ý dừng lại, đổ dồn mắt lên trên người cô.

"Chào buổi sáng Chú Vu." Diệp Cẩn Niên mỉm cười đáp lại, đi theo anh em nhà họ Thiệu đã đứng dậy cùng vào trong phòng ăn, im lặng nhìn chú Vu sắp đồ ăn.

Phòng ăn nhà họ Thiệu rất lớn, lúc Thiệu Thiên Ngạo còn ở đây, chỗ ngồi của chủ thứ rất có trình tự, bây giờ không có đại gia trưởng, bọn họ thoạt nhìn trông ngẫu nhiên hơn rất nhiều.

"Nhạc Nhạc, đã xin trường cho em nghỉ rồi, ăn sáng xong lên tầng ngủ một lát đi." Thiệu Tư Hữu động tác rất tự nhiên, đem ly hồng trà trước mặt Diệp Cẩn Niên đổi sang thành sữa, nhìn vết thâm quầng nhàn nhạt dưới mắt cô, lông mày hơi nhíu lại.

"Vâng." Diệp Cẩn Niên có chút buồn ngủ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này tuyết rơi không nhỏ, chờ tuyết tan rồi, cô phải đến bệnh viện thăm Long Việt một chút mới được.

"Chú Vu, cháu cũng không đi học." Thiệu Mục Ân ngẩng đầu vội nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, thấy cô gật đầu, cắn một miếng bánh bao buồn bực lên tiếng.

Chú Vu lập tức nhìn sang Thiệu Tư Hữu dò hỏi.

"Không phải em sắp thi cuối kỳ, gần đây đang phải học bù sao?" Thiệu Tư Hữu nhấp một ngụm Hồng Trà, nói giọng chậm rãi.

"Cũng là vì em sắp sửa thi nên mới không thể để bị ốm được, huống hồ Niên Nhạc Nhạc gần thi đại học cũng không vội, thì em sợ gì chứ." Thiệu Mục Ân lập tức phản bác, trong đôi mắt đen nhánh xẹt qua vẻ bất mãn, quay đầu trừng mắt nhìn Chú Vu.

Diệp Cẩn Niên miệng đang cắn bánh bao bị điểm trúng tên, ánh mắt lưu chuyển liên tục giữa hai người Thiệu Tư Hữu và Thiệu Mục Ân, đây là lần đầu tiên cô thấy Thiệu Mục Ân nói chuyện với Thiệu Tư Hữu như vậy, trong giọng nói nghe rõ mùi thuốc súng, có thể thấy được, cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người trong phòng khách, cũng chẳng vui vẻ gì.

"Em tự quyết định đi." Thiệu Tư Hữu thu hồi ánh mắt, Chú Vu đứng một bên thấy Thiệu Tư Hữu không tiếp tục phản đối nữa, khẽ cúi đầu: "Nhị thiếu gia, lát nữa tôi sẽ xin phép nhà trường."

Thế nhưng, tiểu tổ tông nhà họ Thiệu cũng chẳng cảm kích, hừ một tiếng bằng giọng mũi đặc biệt nặng, uống một hơi cạn sạch ly sữa của mình, lại nhìn nhìn Diệp Cẩn Niên, đưa tay cầm ly sữa của cô lên.

"Mục Ân." Giọng Thiệu Tư Hữu có chút nặng nề hô, động tác của Thiệu Mục Ân hơi dừng lại, sau đó khẽ ngửa đầu, uống cạn ly sữa của Diệp Cẩn Niên, rồi đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, xoay người đi lên trên tầng.

Trong mắt Thiệu Tư Hữu thoáng qua tia bất đắc dĩ, anh bảo Chú Vu lấy ly sữa khác cho Diệp Cẩn Niên: "Nhạc Nhạc, gần đây ông nội không được khỏe, tuần sau là sinh nhật em, chúng ta đến nước Anh ở cùng với ông, được không?"

Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, ngày sinh nhật của Niên Nhạc Nhạc, từ lúc cô trọng sinh vào cơ thể này đến nay, đều trôi qua ở nước Anh, dĩ nhiên chẳng có gì là không tốt cả.

Ăn sáng xong, dưới sự thúc giục của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên trở về phòng ngủ bù, vừa mới đặt người xuống giường thì nghe thấy một hồi tiếng réo rắt của đàn piano từ phòng đàn bên cạnh truyền đến, âm sắc không tệ, chỉ tiếc là kỹ thật của người chơi đàn thật sự không thể khen được.

Diệp Cẩn Niên đỡ trán, tâm trạng của tiểu tổ tông nhà họ Thiệu không ổn, theo trực giác nghĩ đến, có lẽ là cuộc điện thọai của ông cụ Thiệu lúc sáng đã chọc giận đến cậu, hoặc không thì là chuyện bọn họ sẽ đi Anh đã chọc cậu.

Bị tra tấn bởi tiếng ồn ào cơn buồn ngủ hầu như biến mất, Diệp Cẩn Niên dứt khoát bò dậy khỏi giường, mở chiếc laptop đã lâu không dùng lên mạng, đầu tiên là xem tin tức về tình hình gần đây của nhà họ Diệp, sau đó tiện thể lại ngó qua một chút tin tức về tập đoàn Nam Cung.

Đập vào mắt đầu tiên là bản tin ‘Khu biệt thự giá trên trời có chất lượng kém, uy tín của công ty Minh Huy trở thành vấn đề đáng lo ngại’, Diệp Cẩn Niên nhíu mày, tiện tay bấm điện thọai gọi cho Ngải Lãng.

"Tiểu thư." Điện thoại đổ một chuông, giọng nói kính cẩn của Ngải Lãng vang lên, kể từ sau sự việc của nhà họ Hàn, đây là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên chủ động gọi cho hắn.

"Đã xảy ra chuyện gì với khu biệt thự bên đó của Minh Huy?" Ánh mắt nhanh chóng xem lướt qua bản tin thương mại, Diệp Cẩn Niên hỏi thẳng vào vấn đề.

"Là khu biệt thự Điền Viên Minh Huy nhận thầu đã xảy ra vấn đề ở giai đoạn hai," Đầu điện thọai bên kia, Ngải Lãng có chút đau đầu đưa tay lên vỗ vỗ trán: "Bốn hôm trước, ngôi biệt thự đầu tiên trong đó khi bị kiểm tra chất lượng đã xảy ra vấn đề, chuyên gia của chúng ta đã xác minh, rất có thể là đã có sai sót trong đống tài liệu sau cùng, ngoài cái đó ra, còn có gần 30 ngôi biệt thự khác cũng xuất hiện tình huống tương tự, ở giai đoạn cuối, chuyện này không biết tại sao lại bị truyền ra ngoài. . ."

"Đã liên hệ với chủ sở hữu chưa?" Diệp Cẩn Niên đóng máy tính lại, mặc dù lời giải thích của Ngải Lãng không có vẻ nghiêm trọng như trên mạng đã đưa tin, nhưng hao tổn tiền tài của khu biệt thự Điền Viên là khổng lồ, ba mươi ngôi biệt thự đều xảy ra vấn đề cùng lúc, tình hình nhất định chẳng hề lạc quan.

"Vẫn còn đang thương thảo, người đại diện cho chủ sở hữu đang khăng khăng muốn rút khỏi, nhưng ba mươi ngôi biệt thự, khả năng về tình huống này không nhiều, tôi đã báo lên tổng công ty…"

Diệp Cẩn Niên nheo mắt lại, đúng là không có khả năng, tổn thất này Ngải Lãng tuyệt đối không thể gánh chịu nổi.

"Trước hết cho toàn thể mọi người đình công. Cử người kiểm tra lại chất lượng công trình lần nữa, đem đống tài liệu đã làm của giai đoạn đầu hủy đi, thay mới hoàn toàn, chờ đến khi tất cả đã thỏa đáng mới tiếp tục khởi công, cả quá trình cần phải cử người ghi chép rõ ràng, khi cần thiết thì đưa cho chủ sở hữu hoặc người chất vấn xem. Về phần thời gian giao nhà bị chậm trễ, trả tiền thuê nhà với giá gấp đôi giá của thị trường cho chủ sở hữu, cũng tỏ rõ thái độ khi ký kết thỏa thuận thuê nhà, nhất định phải phối hợp, giữ quan hệ tốt." Nói xong, Diệp Cẩn Niên dừng lại một chút, nhấn mạnh thêm một câu: "Những lời này, dùng danh nghĩa của Holkeri để thi hành."

"Dạ, tôi sẽ lập tức cho người đi làm." Đầu bên kia Ngải Lãng lên tiếng, sáng suốt không hỏi lý do.

"Nhà cung cấp nguyên vật liệu bên kia nói thế nào?"

"Ba tháng trước, ‘Công nghiệp Di Tinh’ đã bị ‘tập đoàn Nam Cung’ thu mua làm công ty con, trong tay bọn họ đang nắm giữ giấy chứng nhận kiểm định của nhân viên Minh Huy lúc đó, đã chứng minh nguyên vật liệu đạt chuẩn với công ty giám sát, công ty giám sát cũng khẳng định, số nguyên vật liệu đó không có vấn đề gì, mà nhân viên kiểm tra đo lường bên Minh Huy, mấy ngày trước lại xảy ra tai nạn ôtô."

"Vậy nghĩa là vô công nhi phản(*)?"

(*)Vô công nhi phản: Không có công mà còn ngược lại.

Ánh mắt Diệp Cẩn Niên chợt lóe sáng, sao có thể bị tai nạn trùng hợp như vậy. Minh Huy vừa mới theo lệnh của cô mà hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Nam Cung, nhanh như vậy đã xảy ra vấn đề, rất khó để khiến cô không nghĩ đến nguyên nhân đằng sau đó, nhưng chuyện xảy ra này, không giống với tác phong của Nam Cung Minh Húc…

"Ngoài chúng ta ra, hình như ‘Phong Uyển’ của Thiệu thị trong giai đoạn ba cũng xảy ra tình huống tương tự, chỉ có điều, trước mắt tin tức vẫn chưa bị truyền ra ngoài thôi."

"Ngoài hai nhà chúng ta ra, còn có công ty nào khác xảy ra tình trạng tương tự không?" Nghe Ngải Lãng nói như vậy, Diệp Cẩn Niên đột nhiên hỏi. Công nghiệp Di Tinh là công ty lâu năm của thành phố Kì Lâm, có rất nhiều công ty hợp tác với nó.

"Qua sự điều tra của tôi, hình như cũng chỉ có hai nhà chúng ta là xảy ra vấn đề."

Chỉ có hai nhà?

Ánh mắt Diệp Cẩn Niên hơi lạnh, mục tiêu quá rõ ràng như vậy, đến mức sáng tỏ… Khiến cho người ta phải nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.