Trên đường vành đai của thành phố Kì Lâm, một chiếc Ferrari màu đỏ lao đi cực nhanh, tóc mái của Quý Thừa Hi tung bay loạn xạ, phía dưới là đôi mắt đen đầy nặng nề, hai tay nắm chặt tay lái, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, khí chất rạng ngời của ánh mặt trời đã bị sự lạnh lẽo, hung ác nham hiểm đầy người che lấp.
Diệp Cẩn Niên yên lặng ngồi bên cạnh hắn, hàng lông mi dài nửa buông xuống, cảnh vật bên ngoài cửa sổ biến mất rất nhanh, dưới tốc độ như tên bắn của xe trở nên có chút mơ hồ.
"Xuống xe." Cùng với tiếng thắng xe chói tai, xe dừng lại trước cửa tập đoàn Thiệu thị, Quý Thừa Hi cũng không quay đầu lại lên tiếng, trong giọng nói lành lạnh lộ ra vẻ lo lắng.
Diệp Cẩn Niên không nói câu nào xuống xe, nhìn theo phương hướng chiếc xe biến mất, đáy mắt lướt qua một tia lo lắng, có thể khiến cho Quý Thừa Hi luống cuống như vậy, trên đời này ngoại trừ Long Việt ra, cô cũng không nghĩ ra được còn có người nào khác nữa, bàn tay lần vào trong túi áo lấy điện thoại di động, kết quả lại đụng phải sự trống rỗng.
Cùng lúc đó, trong căn phòng trang nhã trên tầng sáu của khách sạn Thiên Triều, Thiệu Tư Hữu ưu nhã nhấp qua một ngụm trà xanh, đôi môi mỏng giương lên thành đường cong đẹp mắt, ánh mắt khẽ đảo qua người phụ nữ phía đối diện, ôn hòa bình thản.
Điện thoại trên bàn rung một cái, trong mắt Thiệu Tư Hữu thoáng qua tia cười.
Sở Nhược cắn cắn môi, đối với phản ứng lúc này của Thiệu Tư Hữu rất không hiểu nổi, cô ta đã cho rằng, ít nhất anh cũng nên có chút phản ứng, nhưng kết quả lại ngược lại, sự lạnh nhạt của Thiệu Tư Hữu khiến cô ta lại trở nên lo sợ, bất an.
"Ừm… Trở về là tốt rồi…" Nghe Tiếu Văn nói Diệp Cẩn Niên đã quay về Thiệu thị, nụ cười trong mắt Thiệu Tư Hữu càng đậm hơn, coi bên cạnh như không có ai, dặn dò: "Điều chỉnh nhiệt độ trong phòng lên cao một chút, dặn người mang ít đồ ăn vào, cô ấy ăn trưa được ít, ngoài ra, cô ấy không thích nước trái cây, đồ uống thay bằng Hồng Trà đi . . . . ."
Giọng nói thanh nhuận, thong thả mà trầm thấp, mang theo vẻ cưng chiều, chăm sóc không chút nào giả bộ.
Sở Nhược sững người nhìn nụ cười ấm áp của Thiệu Tư Hữu, có thể nói người đàn ông này hô mưa gọi gió ở thành phố Kì Lâm, ưu nhã như vậy, cao quý như vậy, ngay cả khi nhấn mạnh những chuyện vặt vãnh qua điện thoại, vẫn giữ được phong độ cao quý như trước, ý cười trong mắt chân thật lạ thường.
Nhớ đến tin đồn Niên Nhạc Nhạc rất được nhà họ Thiệu thương yêu, cô ta chợt nghĩ, Thiệu Tư Hữu đối với Niên Nhạc Nhạc, thật sự chỉ đơn giản là yêu thích thôi sao?
"Rất cảm ơn Sở tiểu thư đã trả lại điện thoại của Nhạc Nhạc, còn để tâm đến chuyện của Nhạc Nhạc như vậy." Ngắt điện thoại, Thiệu Tư Hữu giống như vô tình quét qua đôi mắt kinh ngạc chưa thôi của Sở Nhược, anh không ngại để cho Sở Nhược biết anh để ý đến Nhạc Nhạc, sự suy tính, cách nghĩ lệch lạc của cô ta trước đó, rõ ràng chẳng có tác dụng gì.
Về phần an toàn, trước đó rất lâu, anh đã an bài người bảo vệ bên cạnh Diệp Cẩn Niên, cách một tiếng sẽ báo cáo bình an cho anh, trừ cái đó ra, đối với hành tung hay cách xử sự của Diệp Cẩn Niên anh tuyệt không hỏi đến.
"Chỉ là việc cỏn con thôi mà, dù sao Nhạc Nhạc cũng còn nhỏ." Sở Nhược mỉm cười lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: "Có rất nhiều chuyện tổng giám đốc Thiệu vẫn phải quan tâm mới được."
"Tôi rất yên tâm về Nhạc Nhạc." Đối với câu nói của Sở Nhược, Thiệu Tư Hữu có chút không vui, Nhạc Nhạc nhỏ sao? Nhạc Nhạc của anh rõ ràng đã gần 18 tuổi rồi. Chỉ có điều, đã quen với vỏ bọc nhã nhặn trước mặt người khác, trên mặt Thiệu Tư Hữu không để lộ ra bất kì sự bất mãn nào. "Thế nên, về chuyện của Diệp Thị Sở tiểu thư vừa nhắc tới, chỉ e là tôi không có cách nào can thiệp, Nhạc Nhạc có tự do kết giao của cô ấy."
"Tổng giám đốc Thiệu không cảm thấy lo lắng sao? Hiện tại thực lực của tập đoàn Thiệu thị và Nam Cung đang ngang bằng, nhưng dù sao tập đoàn Diệp Thị và Nam Cung cũng có quan hệ thông gia, nếu có một ngày hai bên liên hiệp…." Sở Nhược chưa từ bỏ ý định, khuyên nhủ.
"Nếu quả thật giống như Sở tiểu thư nói, sau này sẽ xảy ra tình huống tập đoàn Diệp Thị và Nam Cung liên thủ, tôi nghĩ, tôi sẽ rất mong đợi." Trong mắt Thiệu Tư Hữu xẹt qua vẻ không kiên nhẫn, anh từ từ đứng dậy, động tác vẫn ưu nhã trước sau như một: "Công ty còn có việc, chuyện điện thoại di động, hôm khác tôi sẽ dẫn Nhạc Nhạc cùng đến cảm ơn, tạm biệt."
"Vậy lần sau gặp lại." Sở Nhược thức thời không tiếp tục nữa, lấy chiếc điện thoại di động của Diệp Cẩn Niên từ trong túi ra, vừa mới đưa ra, điện thoại liền chấn động, Sở Nhược tinh mắt nhìn thấy hai chữ ‘Long Hi’ đang chớp lóe trên màn hình, mắt chợt lóe sáng.
Thiệu Tư Hữu nhíu mày, anh không nhớ là trong những người Nhạc Nhạc kết giao, còn có một người tên như thế này….
"Niên Nhạc Nhạc, cô muốn chết hay sao mà mãi mới nhận điện thoại! Mặc kệ cô hiện tại đang ở đâu làm gì, lập tức đến bệnh viện Ái Anh! Anh tôi bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu! Cô mau. . . . . ."
Ngón tay thon dài vừa mới ấn vào nút nhận nghe, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến một trận gầm khẽ, giọng nói lo lắng mang theo chút hốt hoảng khó nén.
Thiệu Tư Hữu ngắt điện thoại, đang định xoay người rời đi, lại phát hiện Sở Nhược hai tay đang ôm bụng, đau đớn khom người xuống.
"Sở tiểu thư, cô không sao chứ." Mặc dù không muốn bận tâm, nhưng phong cách tốt đẹp khiến Thiệu Tư Hữu không thể không lên tiếng thăm hỏi.
"Không, việc…" Sở Nhược có chút gắng sức ngẩng đầu lên, khó nhọc nặn ra nụ cười yếu ớt, trên trán lộ ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt chợt tái nhợt.
Thiệu Tư Hữu khẽ cau mày, tình huống như thế, ngược lại có chút khó giải quyết.
Bấm điện thoại cho Tiếu Văn, căn dặn hắn dẫn Diệp Cẩn Niên chờ mình ở trước cửa Thiệu Thị, sau đó gọi nhân viên phục vụ giúp mình đỡ Sở Nhược xuống tầng.
Diệp Cẩn Niên đứng ở bên cạnh Tiếu Văn, sau khi nhìn thấy rõ Thiệu Tư Hữu từ bên trong khách sạn đi ra, đi theo phía sau, Sở Nhược được nhân viên phục vụ dìu, thì sự nghi ngờ trên mặt lập tức được thay thế bởi vẻ lạnh lẽo.
Sở Nhược, lại đang diễn trò gì đây.
"Tiếu Văn, câu đưa Sở tiểu thư đến bệnh viện, Nhạc Nhạc đi theo anh." Giao Sở Nhược cho Tiếu Văn, Thiệu Tư Hữu kéo tay Diệp Cẩn Niên lên xe.
*
Xe vừa chạy vào tới bệnh viện, Diệp Cẩn Niên liền nhìn thấy ‘Ảnh’ đứng chờ sẵn ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo khi nhìn thấy Diệp Cẩn Niên rõ ràng đã sáng lên.
"Niên tiểu thư…"
"Anh ta thế nào rồi?" Diệp Cẩn Niên vừa đi theo Ảnh vào bên trong vừa hỏi, lúc trên đường đi Thiệu Tư Hữu đã nói rõ nguyên nhân với cô.
"Vẫn còn ở trong phòng cấp cứu." Ảnh có chút chần chừ nhìn Thiệu Tư Hữu đi theo phía sau Diệp Cẩn Niên, đang do dự có nên chặn anh lại hay không.
Tiếp đó, Sở Nhược và Tiếu Văn cũng đi tới phía sau bọn họ, cùng một đám người đi vào trong thang máy, Sở Nhược vô lực dựa vào người Tiếu Văn, nhìn hắn có chút áy náy, giọng nói rất khẽ lại vừa vặn có thể để cho những người trong thang máy nghe thấy rõ: "Lên tầng bốn."
Thân thể Diệp Cẩn Niên cứng đờ, tâm chợt bị quất một trận, bàn tay xuôi ở bên người từ từ thắt chặt……..