Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 7: Chương 7: Thành ý




Bởi vì liên quan đến việc ‘cảm lạnh’, mà ngày nghỉ của Diệp Cẩn Niên được kéo dài tiếp, trong khoảng thời gian này Diệp Cẩn Niên lấy danh nghĩa dưỡng bệnh vùi mình ở trong phòng, thu thập thông tin mình muốn.

Tính cách Niên Nhạc Nhạc trầm mặc ít nói, chủ động đi hỏi thăm nhất định sẽ bị nghi ngờ, Thiệu Tư Hữu đưa máy tính tới, nó trở thành cách duy nhất để Diệp Cẩn Niên nắm bắt được thông tin.

Thời gian hai ngày, khiến Diệp Cẩn Niên từ sự kích động ban đầu đã dần dần khôi phục lại lý trí, người được gọi là bác sĩ Lâm Thụy kia đã thừa lúc tâm trạng cô lộn xộn mà thôi miên cô, nhắc nhở cho Diệp Cẩn Niên về tình cảnh hiện tại của mình, buộc cô không thể hốt hoảng, phải tỉnh táo đối phó.

Qua hai ngày tìm kiếm, Diệp Cẩn Niên đã lấy được không ít thông tin, ví dụ như, cô hôn mê không được bao lâu, Nam Cung Minh Húc đã dùng danh nghĩa của cô để bắt đầu tham gia điều hành Diệp Thị, chỉ có điều hắn không lấy được hoàn toàn sự tán thành của các cổ đông. Tập đoàn Nam Cung ngoài mặt thì oai phong vô hạn, lại luôn có một vài tác nhân bên ngoài – một việc nhỏ không đáng kể tên làm ảnh hướng đến đại cục, mà tác nhân bên ngoài đó, cực kỳ giống với tác phong làm việc của chị gái Diệp Cẩn Niên – Diệp Cẩn Nhiên, điều này không thể nghi ngờ đã cho Diệp Cẩn Niên một liều thuốc an thần.

Nhìn bối cảnh bệnh viện trên màn hình, khuôn mặt tiều tụy của người đàn ông, Diệp Cẩn Niên cười lạnh lẽo, bởi vì tôi “hôn mê” mà lo lắng đến tiều tụy? Vậy thì Nam Cung Minh Húc, những ngày tiếp theo, e rằng anh sẽ càng thêm hao tổn tinh thần vì tôi rồi.

Chúng ta, vẫn còn nhiều thời gian.

Ba ngày sau, Diệp Cẩn Niên ‘vừa khỏi bệnh’, sáng sớm tỉnh dậy, đã có bộ đồng phục được gấp chỉnh tề ở bên giường, áo trắng kiểu tay áo lá sen, kết hợp với chiếc váy ngắn màu đen, là phong cách đã rất lâu chưa thay đổi của học sinh trường Y Nhĩ.

Đúng rồi, hôm nay là ngày ‘Niên Nhạc Nhạc’ quay lại trường học.

Niên Nhạc Nhạc, 13 tuổi, không rõ thân thế, cách đây tám năm đã được nhà họ Thiệu nhận nuôi, ba năm trước cùng với hai anh em Thiệu Tư Hữu và Thiệu Mục Ân trở về nước.

Về tư liệu liên quan đến Niên Nhạc Nhạc, đây là điều duy nhất có thể tìm thấy được trên mạng, trong thời đại mà tin tức lan truyền cực nhanh, dễ nhận thấy cô bé này đã được nhà họ Thiệu bảo vệ vô cùng tốt.

Cô bé trong gương, khuôn mặt ngây ngô, làn da tinh tế, tóc mái ngang trán chỉnh tề, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, cười rộ lên sẽ hơi cong, chóp mũi xinh xắn tròn trịa, đôi môi đỏ tươi căng mọng, cái cằm không tính là nhọn, mà tròn tròn kiểu trẻ con.

Chiếc váy ngắn màu đen để lộ ra bắp chân trắng nõn, nhìn cô bé trong gương kia cũng đang làm những động tác giống hệt mình, Diệp Cẩn Niên bất đắc dĩ bĩu môi, đến nay cô vẫn chưa thể thích ứng được với bộ mặt không thuộc về mình ở trong gương, lạ lùng.

Chiếc Bentley màu đen dừng ở trước cổng trường học Y Nhĩ, đã qua thời gian lên lớp, trong sân trường vang vọng những tiếng đọc sách lanh lảnh.

"Niên Nhạc Nhạc, em lại làm hại anh đến muộn." Nhìn Diệp Cẩn Niên từ từ ra khỏi xe, Thiệu Mục Ân nhăn mày nói, chiếc áo sơ mi nhỏ màu trắng, chiếc quần yếm màu đen, nếu như cậu nhóc không mở miệng nói chuyện, Diệp Cẩn Niên sẽ cho rằng cậu là một bé trai rất lanh lợi, dễ thương.

Nhìn bóng lưng cậu bé nhanh chóng chạy đi, Diệp Cẩn Niên lắc đầu một cái, nói cậu dễ thương, còn không bằng nói Diệp Cẩn Niên cô chính là Niên Nhạc Nhạc sẽ chân thật hơn.

*

Trung học năm nhất (trung học cơ sở), lớp 5.

"Chào ngài, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp Nhạc Nhạc, tôi họ Vương." Nữ giáo viên trẻ tuổi ngừng giảng, ra tiếp đón, thấy đại thiếu gia nhà họ Thiệu – Thiệu Tư Hữa kiêm luôn chức tài xế, trong giọng nói lộ rõ sự hưng phấn, trên hai gò má đã nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.

"Xin lỗi, đã tới muộn." Dắt tay Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu nói giọng ôn hòa, lịch thiệp trước sau như một, "Đã phiền cô giáo chiếu cố Nhạc Nhạc rồi."

"Đâu có, Nhạc Nhạc rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện." Dễ nhận ra nữ giáo viên đã bị hình tượng tao nhã của Thiệu Tư Hữu mê hoặc, vội vàng nói.

Thiệu Tư Hữu không để ý đến vẻ mặt ái mộ của giáo viên Vương, nhẹ nhàng vê vê bàn tay nhỏ bé của Diệp Cẩn Niên, "Tối anh sẽ tới đón em, Nhạc Nhạc phải ngoan nha."

Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cùng cô giáo háo sắc nhìn Thiệu Tư Hữu nện bước, tao nhã rời đi.

Thông minh hiểu chuyện, Niên Nhạc Nhạc sao?

Diệp Cẩn Niên liếc nhìn cô giáo vẫn như trước chưa hoàn hồn, nói thật hay, một tiểu nha đầu trong lúc thi lại lên sân thượng ngủ, ừ, quả nhiên rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện.

Một tiết học khá dài, Diệp Cẩn Niên lật quyển sách giáo khoa từ đầu đến cuối, nghe giáo viên giảng say sưa, ngon lành trên bục, buồn ngủ chỉ muốn ngáp.

Nhàm chán.

Diệp Cẩn Niên bắt đầu lý giải được hành động trốn học của Niên Nhạc Nhạc, cô cũng rất muốn.

Cô - một sinh viên kinh tế giỏi, lắc mình một cái đã biến thành một đứa bé trung học năm nhất, mức chênh lệch thật đúng là lớn không phải bình thường. Nhìn các bạn học xung quanh nghiêm túc chăm chú nghe giảng, những bông hoa tương lai của đất nước, chí tiến thủ thật tích cực.

Cuối cùng, lúc Diệp Cẩn Niên cầm quyển sách giáo khoa lên định xem lại lần thứ ba, thì tiếng chuông cứu mạng báo tan học rốt cuộc cũng vang lên.

"Niên Nhạc Nhạc, có người tìm bạn." Ở cửa có một giọng non nớt hô lên.

Diệp Cẩn Niên nghi ngờ giương đôi mắt buồn ngủ lên, lảo đảo đi ra ngoài, khi thấy rõ người đứng ở bên ngoài, ánh mắt buồn ngủ lập tức tiêu tan.

"A, Niên tiểu thư, lại gặp mặt." Giọng nói hùng hồn ngay thẳng vang lên, khuôn mặt không tính là xuất chúng, vì cười mà ngược lại trở nên anh tuấn hơn vài phần.

Người đã thôi miên mình - bác sĩ tâm lý Lâm Thụy kia, tại sao hắn lại ở đây?

"Tiểu thư Nhạc Nhạc hẳn là biết, tôi có kiêm chức chuyên gia cố vấn tâm lý cho học sinh trung học năm hai (trung học phổ thông) của trường Y Nhĩ." Lâm Thụy cố tình nói bốn chữ ‘Tiểu thư Nhạc Nhạc’ rất nặng nề, khiến cho Diệp Cẩn Niên giật mình, vẫn như cũ không nói lời nào, bình tĩnh nhìn sang.

"Hoặc giả, tiểu thư Nhạc Nhạc có hứng thú đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút." Cười như không cười đề nghị, Diệp Cẩn Niên thế nhưng cũng không cự tuyệt.

Từ trong giọng nói của hắn, Diệp Cẩn Niên biết người này đã hoài nghi thân phận của cô, cô cũng rất muốn biết, lần thôi miên trước đó, hắn đã hỏi được những gì từ mình.

Sau khi tan lớp, trong hành lang đám học sinh đi tới đi lui, thỉnh thoảng có những ánh mắt thăm dò nhìn về hướng này, Diệp Cẩn Niên đi theo phía sau Lâm Thụy, tới khu làm việc của trường trung học.

"Hoan nghênh hạ cố đến chơi." Đẩy cửa phòng làm việc ra, Lâm Thụy dẫn đầu đi vào, làm nghi lễ của một quý ông.

Diệp Cẩn Niên không khách khí đi vào, rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế chỗ bàn, không có một chút nào cảm thấy mình là khách, cũng không có nhược điểm để cho người ta bắt được.

Rất tốt, Lâm Thụy cũng rất thích biểu hiện của nha đầu nhỏ này, từ trên bàn lấy ra một xấp giấy, đưa cho Diệp Cẩn Niên: "Để cảm ơn tiểu thư Nhạc Nhạc đã hạ cố đến chơi, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một món quà."

Không tính là một xấp dày, Diệp Cẩn Niên tùy ý lật đi lật lại, đây là bản photocopy những bài kiểm tra mấy năm qua của Niên Nhạc Nhạc.

Có cái này, Diệp Cẩn Niên có thể sẽ không giống như ở trong tiết học vừa rồi nữa, nhìn những khoảng trống trong tập kiểm tra, có trả lời thì cũng chằng chịt với nhau, hoặc là sai, hoặc là nhầm số.

Người này, thế nhưng lại đoán ra được thứ mình cần.

Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thụy, nheo mắt lại, còn đối phương lại từ từ tiến đến gần cô, hai tay chống lên hai bên thành ghế, nhốt Diệp Cẩn Niên ở bên trong.

"Lo âu, sợ hãi, bất an, thậm chí còn có chút mâu thuẫn, hiện tại tâm trạng của tiểu thư Nhạc Nhạc đang rất không ổn." Giọng nói Lâm Thụy mang theo tia đầu độc, tiếng cười thật thấp từ trong cổ họng hắn tràn ra: "Tôi tin rằng phải đợi nhìn đến món quà thứ hai của tôi, tiểu thư Nhạc Nhạc mới có thể cảm nhận được, thành ý của kẻ hèn này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.