Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 54: Chương 54: Thiệp mời




"Nhạc, gần đây thời tiết không tốt, sao cậu mặc ít như vậy…"

"Nhạc, trưa vào nhà ăn ăn cơm cùng với tớ đi, tớ chưa quen nơi này, thật may là có cậu…"

"Nhạc…"

Diệp Cẩn Niên có chút bất đắc dĩ nhìn Phỉ Kỳ đi theo phía sau mình không ngừng nói, hình như đây là lần đầu tiên cô gặp phải người ồn ào như vậy, cho dù cô có bày ra vẻ mặt nào, dường như cũng chẳng có tác dụng gì, thật sự bị dây dưa đến chẳng có biện pháp nào, thỏa hiệp chính là cách đơn giản nhất.

"Nhạc, cậu thật tốt." Ngồi trong phòng ăn với vẻ mặt thỏa mãn, Phỉ Kỳ uống một hớp coca, thi thoảng xung quanh lại có mấy ánh mắt đưa tới, rơi vào trên người bọn họ.

Đây chính là phúc lợi của việc ngồi chung với gái đẹp, Diệp Cẩn Niên nghĩ.

"Nhạc, cậu cho tôi ra rìa nha." Phỉ Kỳ khẽ kêu gào có chút uất ức, "Bọn họ rõ ràng là đang nhìn cậu."

Mắt Diệp Cẩn Niên khẽ động, nhìn về phía cô với ánh mắt dò hỏi.

"Bây giờ cậu là tài nữ nổi danh, cậu xem, đây là thứ hôm nay bọn họ nhờ tớ chuyển cho cậu đấy." Phỉ Kỳ lưu luyến buông cái Hamburger trong tay xuống, lôi vài thứ đồ từ trong túi ra, đẩy về phía Diệp Cẩn Niên.

"Đây là cái gì?" Diệp Cẩn Niên hỏi có chút khó hiểu, cũng không đưa tay ra nhận.

Từ sự đóng gói tỉ mỉ có thể nhìn ra được dụng tâm của người tặng, nhưng cô không có thói quen nhận đồ của người xa lạ.

"Thì là quà của người theo đuổi cậu, cũng đâu phải là chưa nhận được bao giờ chứ." Phỉ Kỳ tiếp tục chiến đấu hăng hái với thức ăn ngon, nhẹ nhàng đáp lại.

"Oh." Diệp Cẩn Niên hờ hững đáp lại một tiếng, cúi đầu dùng tiếp bữa trưa của mình.

Thật ra thì, cô chưa từng được nhận quà, hồi còn trẻ cô có người chị che chở cho em gái như mạng, bảo vệ cô không chê vào đâu được, sau đó lại có Nam Cung Minh Húc chói mắt như vậy làm bạn trai, đừng nói là con trai theo đuổi, ngay cả giao lưu bạn bè bình thường cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

Chính là bởi vì chưa từng có, cho nên thi thoảng mới có thể hâm mộ những thứ tình bạn như keo sơn này, cô đã từng than trách Nam Cung Minh Húc một lần, lại bị rước lấy là cả ngày trầm mặc của hắn.

Tuổi thơ như vậy, lòng chờ mong như vậy, dù có trở lại một lần nữa, trước đây vẫn khác.

"Sao không mở ra xem một chút?" Phỉ Kỳ ngồi phía đối diện cắn miếng Hamburger, nhìn Diệp Cẩn Niên cúi thấp đầu với bộ dáng mất hồn, hiểu lầm cho là cô đang xấu hổ, đưa tay mở hộ quà cho cô.

Trong hộp quà thứ nhất, là một chiếc lắc tay tinh xảo bằng bạch kim, thiết kế đơn giản, trang nhã có thể thấy được mức độ xa xỉ của nó, chỗ móc cài có khắc chữ ‘love, Nhạc’.

"Không có thành ý," Không đợi Diệp Cẩn Niên lên tiếng, Phỉ Kỳ đã đánh giá trước tiên.

Món quà thứ hai là một bức phác thảo, vẽ một cô gái đang gục xuống bàn ngủ say sưa, dáng ngủ vô cùng ngọt ngào của một loại thiên sứ khiến cho người người yêu thương.

"Không có ý tưởng mới." Phỉ Kỳ lại kết luận lần nữa.

Món quà thứ ba…

Phỉ Kỳ xé phong bì ra, đầu nghiêng nghiêng có chút ngờ vực, sẽ không phải là thư tình đó chứ?

"Nhạc, là một tấm thiệp mời," Phỉ Kỳ hưng phấn cầm tấm thiệp quơ quơ trước mặt Diệp Cẩn Niên, "Thiệp mời làm bạn nhảy nữ trong lễ kỉ niệm ngày thành lập trường Y Nhĩ, là của Quý Thừa Hi trong nhóm Đại Tài Tử của lớp chúng ta nha."

Mặc dù Phỉ Kỳ vào trường Y Nhĩ chưa được một tuần, nhưng đối với các sự vụ trong lớp đã hiểu tương đối, Quý Thừa Hi xuất hiện trong đầu Diệp Cẩn Niên, là một người đứng đầu lớp, gia thế tốt, nhân phẩm được, tướng mạo lại đẹp trai, là bạch mã hoàng tử trong mắt rất nhiều nữ sinh.

Chỉ tiếc là, đối với cái gọi là hoàng tử tài hoa này Diệp Cẩn Niên hoàn toàn chẳng có khái niệm gì, cho nên, khi nhìn thấy nét chữ rồng bay phượng múa đặt trước mặt mình, ngoài việc cảm thấy thực sự rất đẹp ra, Diệp Cẩn Niên chẳng có suy nghĩ gì khác nữa.

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Trả lại giúp tớ." Kết thúc bữa trưa, Diệp Cẩn Niên từ từ đứng dậy khỏi ghế, xách cặp lồng cơm đầy xoay người đi ra ngoài.

Hôm nay cấp trung học đệ nhất có bài kiểm tra, Thiệu Mục Ân hẳn là chưa ăn cơm đi, chỉ mong Tiểu Tổ Tông thấy cô mang phần cơm trưa lên cho cậu, sẽ không so đo chuyện cô đã lấp đầy bụng trước.

"Nhạc…"

Phía sau Phỉ Kỳ nhìn theo bóng lưng Diệp Cẩn Niên có chút thất vọng, quơ vội mấy thứ đồ trên bàn cho vào trong túi, cũng nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, trong lúc vội vã chiếc thiệp mời xinh đẹp để trong túi bị rơi xuống chỗ ngồi, nằm trơ trọi, bị người ta quên lãng.

*

Nước Anh, nhà ở của dòng họ Bố Tư Nặc.

"Chủ nhân, đây là tin tức mới nhất được gửi tới từ Thành phố Kì Lâm."

Người đàn ông mặc áo đen đứng trong thư phòng, cung kính đưa tài liệu cho ông lão đang ngồi trước bàn đọc sách, đương gia tiền nhiệm của dòng họ Bố Tư Nặc, Will • Bố Tư Nặc.

"Có tin tức gì của Holkeri không?"

Không nhìn tài liệu trên bàn, giọng nói trầm thấp của Will vang lên, trong đôi mắt màu lam lóe lên tia cơ trí.

"Vẫn chưa có ạ." Người đàn ông áo đen trả lời không chút phấp phỏng, dường như hơi do dự, lại lên tiếng lần nữa: "Nhưng tôi thấy mấy vụ làm ăn gần đây công ty Minh Huy tiếp nhận, phương thức dùng rất giống với thiếu gia Holkeri."

"Đấy là điều cần phải vậy." Will khẽ gật đầu, trong con ngươi thoáng qua một tia sắc bén, "Gần đây Gelede đang bận gì thế, cũng không nhìn thấy bóng dáng đâu?"

Đối với người con trai này, Will yêu thích hơn hẳn, trong rất nhiều con, ngoại trừ mẹ của Niên Nhạc Nhạc ra, cũng chỉ có Gelede, cha của Holkeri là có tư cách ở lại nhà của dòng họ.

"Bởi vì Gelede không được phép tham dự tang lễ của tiểu thiếu gia Flores, nên rất bất mãn với việc lần này."

~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

"Bất mãn?" Will cười cười, lồng ngực chấn động kéo theo cơn ho bị đè thấp xuống, tay nửa nắm thành quyền che miệng lại, một lúc sau lên tiếng: "Bất mãn hay vui vẻ đều không quan trọng, quan trọng là, cuối cùng ai mới có thể đảm đương được vị trí này."

Tiện tay mở tập tài liệu được gửi tới từ thành phố Kỳ Lâm ra, một khuôn mặt tinh khiết của thiên sứ đập vào trong mắt, khuôn mặt này có bảy phần giống với con gái khiến cho ông cụ Will trong phút chốc đã lộ vẻ xúc động, giọng nói theo đó cũng mang theo vẻ than thở: "Nhạc Nhạc rất giống mẹ của nó."

"Có cần phải phái người bảo vệ sự an toàn của tiểu thư không ạ?" Nghe được câu nói của Will, trong đôi mắt tĩnh lặng của người áo đen hiện lên vẻ thâm thúy, xin chỉ thị: "Trong lúc các thiếu gia tranh đấu, có khi nào…"

"Ai nói đây chỉ là sự tranh đấu giữa mấy người bọn Holkeri?" Will cắt đứt lời nói của thuộc hạ không chút do dự, trong đôi mắt màu lam xẹt qua vẻ lãnh khốc: "Nhạc Nhạc là con gái của Lisa, dòng máu chảy trên người có một nửa là của dòng họ Bố Tư Nặc, trước khi tất cả đã được ấn định, nó cũng không là người ngoài cuộc..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.