Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 79: Chương 79: Thông báo




Khác hẳn với sự náo nhiệt nơi hội trường tổ chức bữa tiệc, trong căn phòng trên tầng hai là một mảnh ấm áp.

Ông cụ chủ họ Thiệu, Thiệu Thiên Ngạo ngồi trên chiếc ghế sofa, hòa ái nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Diệp Cẩn Niên trước gương, trong tròng mắt đen cơ trí, hiểu rõ sự đời đều là vẻ hài lòng cùng vui sướng, có một loại tình cảm yêu thương mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Chiếc tivi treo trên tường đang phát trực tiếp tình hình thực tế nơi đại sảnh tổ chức bữa tiệc trong ngôi biệt thự, ánh sáng lung linh, các tân khách trong những bộ quần áo là lượt cười nói vui vẻ, khắp nơi đều là hình ảnh hân hoan.

"Nhạc Nhạc thật xinh, lúc trước đón cháu về nhà họ Thiệu, cháu còn chưa cao được bằng chiếc ghế này, thường núp ở chiếc tủ sau sofa, Chú Vu lo lắng tìm khắp nơi." Thợ trang điểm lặng lẽ đi ra ngoài, Thiệu Thiên Ngạo kéo tay Diệp Cẩn Niên, đi thẳng đến một chiếc tủ nhỏ cao trên đùi, giọng nói có chút than thở: "Đến nay chớp mắt một cái, Tiểu Nhạc Nhạc của ông đã lớn như vậy rồi, đã trổ mã xinh đẹp giống hệt mẹ của cháu."

Diệp Cẩn Niên khéo léo cụp mắt xuống, Thiệu Thiên Ngạo tưởng nhớ là Niên Nhạc Nhạc chân chính, đó là cái cô chưa từng trải qua, nhưng cô lại thay thế cô bé kia đón nhận sự thương yêu của Thiệu Thiên Ngạo hơn năm năm qua, ông cụ đã thật tâm cho cô là người thân mà đối đãi, nếu có một ngày sự thật bị phơi bày, không biết ông có thất vọng hay không.

Thiệu Thiên Ngạo đã sớm quen với việc Diệp Cẩn Niên thi thoảng lại trầm mặc, ông hơi chần chừ một hút, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp màu xanh ngọc, bên trong là một sợi dây chuyền.

Sợ dây chuyền được chế tác tuyệt đẹp ngay lập tức đã khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, đặc biệt là chuỗi kim cương màu đỏ trên sợi dây chuyền đó, bên dưới những viên kim cương hình quả lê quây quần, kim cương ở hai bên được tạo hình những chiếc lá, giống như một dải tường vi đỏ xinh đẹp có sức quyến rũ tuyệt vời, rực rỡ chói lóa.

Vô cùng quý trọng đeo nó lên trên cổ Diệp Cẩn Niên xong, Thiệu Thiên Ngạo nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: "Đã đến giờ, tiểu công chúa của chúng ta nên ra sân khấu thôi."

Nói xong, yêu thương sửa sang lại lọn tóc rơi ở bên má cho Diệp Cẩn Niên, dắt tay cô đi ra ngoài.

*

11 giờ 59 phút đêm, ánh sáng trong đại sảnh đột nhiên tối dần đi, nhóm tân khách dần dần cũng ngưng nói chuyện, đồng thời đưa ánh mắt chờ mong chuyển đến nơi cánh cửa căn phòng từ đầu đến cuối vẫn luôn đóng chặt trên tầng hai, cho đến khi tất cả ánh sáng đều biến mất, những người bồi bàn nhanh chóng thắp sáng những cây nến bên cầu thang, cả ngôi biệt thự liền chìm trong một loại ánh sáng mơ hồ, ấm áp.

Tiếng chuông điểm mười hai giờ đêm vang lên, cánh cửa tầng hai rút cuộc cũng được mở ra, nhân vật chính của đêm nay, Niên Nhạc Nhạc dưới sự dẫn dắt của ông chủ nhà họ Thiệu cùng chậm rãi đi ra ngoài, khúc violon chân thành từ từ vang lên, hòa theo bước chân giẫm lên chiếc thảm đỏ trên cầu thang đi xuống.

Trên người là chiếc váy cúp ngực màu hồng, để lộ ra đôi vai sáng bóng như ngọc, mái tóc được cuộn thành búi lỏng lẻo, giữa mái tóc mềm mại được tô điểm bằng một chiếc cài tóc hình bướm bằng kim cương nằm chếch sang một bên, mấy lọn tóc tinh nghịch rủ xuống hai bên má, khuôn mặt tinh xảo được trang điềm nền nã, đôi con ngươi đen thui giống như đá Hắc Diệu Thạch phát ra một loại ánh sáng rạng ngời, thông minh, trong suốt, gò má hơi ửng hồng, đôi môi hồng mọng nước, bắp chân dài nhỏ lộ ra bên ngoài chiếc váy ngắn, dưới chân là đôi giày cao gót bảy centimet, chiếc lắc chân khảm kim cương nơi mắt cá phải, theo mỗi bước đi của cô lấp lánh lóe sáng.

Đặc biệt khiến người ta phải chú ý chính là, sợi dây chuyền kim cương màu đỏ đeo trên chiếc cổ trắng nõn, kim cương màu đỏ vẫn luôn được biết đến là loại hiếm thấy nổi tiếng trên đời, có thể nói viên kim cương trên chiếc nhẫn unique ở tay Sở Nhược đã là một chế tác kinh điển của nhiều năm qua rồi, ngoài công nghệ chế tác danh tiếng quốc tế Uk ra, phần lớn công lao thuộc về nó chính là ở viên kim cương màu đỏ có chất lượng phi phàm trên đó, mà kim cương đỏ trên cổ Diệp Cẩn Niên, bất luận là độ tinh khiết hay tính chất, so sánh với viên trên chiếc nhẫn unique kia, độ ưu tú không biết gấp hơn bao nhiêu lần, dưới ánh nến với sắc màu ấm áp, ánh sáng rực rỡ lóa mắt.

Ưu nhã lại không mất đi vẻ hoạt bát, trong sự khéo léo lại lộ ra vẻ quyến rũ, chiếc cằm khẽ nhếch kiêu ngạo mà cao quý, Diệp Cẩn Niên bước ra khiến cho tất cả các tân khách có mặt ngay lập tức liền trở nên yên tĩnh, ấn tượng, ghen tỵ, sửng sốt, thu hết những cảm xúc phức tạp của mọi người vào trong mắt, Diệp Cẩn Niên bước chầm chậm xuống bậc thang, giương lên nụ cười cực kỳ khéo léo, tự nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người, cao quý thong dong.

Thiệu Tư Hữu mỉm cười đứng ở một bên trên bậc cuối cùng của cầu thang, lẳng lặng ngắm nhìn Diệp Cẩn Niên đang đi tới trước mặt mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

"Cảm ơn các vị trong lúc bận rộn vẫn bớt thời gian tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của Nhạc Nhạc, hi vọng sau đây tất cả mọi người đều được vui vẻ, ăn mừng đêm nay."

Ánh sáng ngay tức thời điều được thắp sáng, một phòng phồn hoa, sáng lạn.

Thiệu Thiên Ngạo nở nụ cười đem tay Diệp Cẩn Niên khẽ chuyển qua cho Thiệu Tư Hữu đang đứng khom lưng lịch lãm, quay về phía mọi người tuyên bố bắt đầu buổi tiệc: "Vậy thì, điệu khiêu vũ mở màn cho bữa tiệc đêm nay sẽ do tiểu thọ tinh(*) của chúng ta thực hiện."

(*)Tiểu thọ tinh: Cô bé/cậu bé được chúc mừng sinh nhật.

Tiếng vỗ tay theo đó vang lên, dưới ánh mắt theo sát của mọi người, Thiệu Tư Hữu dẫn Diệp Cẩn Niên đi song song vào sàn nhảy, bắt đầu điệu khiêu vũ mở màn cho bữa tiệc.

Âm nhạc từ từ chảy xuôi, Diệp Cẩn Niên bước chân tiến lùi, xoay tròn thành thạo, dưới sự dìu dắt của Thiệu Tư Hữu, điệu nhảy hoàn mỹ dẫn tới một loạt những ánh mắt kinh ngạc.

Cách đó không xa, Nam Cung Minh Húc đang đứng tay cầm chiếc ly khẽ dùng sức, ánh mắt lạnh lẽo hơi trầm xuống.

Đây đã là lần thứ mấy hắn xuất hiện loại cảm giác này rồi? Lần gặp trùng hợp đầu tiên ở trong bệnh viện, cố tình kiếm chuyện trong bữa tiệc mừng thọ ở nhà họ Thiệu, bốn năm sau, trong buổi họp báo xa lạ quen thuộc, công ty Minh Huy đột ngột lên tiếng phủ nhận, còn có lúc này…….

Cô gái trước mắt kia càng ngày càng làm cho hắn mê man, cũng càng ngày càng khiến cho hắn phải chú ý, lẫn lộn. Ánh mắt kiêu ngạo, quật cường như thế, động tác cao ngạo, đĩnh đạc như thế, cùng với kỹ thuật nhảy hoàn mỹ, đẹp mắt lúc này, đều vô cùng giống với cái người đã in sâu trong trí nhớ của hắn, hết lần này đến lần khác, đều hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Một cách vô thức, ánh mắt của Nam Cung Minh Húc khóa thật chặt trên bóng lưng xinh đẹp nhỏ nhắn đó, bước chân bắt đầu nhích dần, nhích dần đến gần sàn nhảy.

Cánh tay đột nhiên bị một đôi tay trắng nõn dùng sức kéo lại, ngăn cản động tác của hắn. Nam Cung Minh Húc có chút chán ghét nhăn mày lại, con ngươi lạnh lùng đảo qua phía sau, đụng trúng một đôi mắt ướt át đang chực khóc.

Trên hội trường, điệu nhảy uyển chuyển đến động tác xoay tròn, làn váy dạ hội của Diệp Cẩn Niên phác ra một hình cung tuyệt mỹ, động tác khẽ ngửa đầu ra sau vừa vặn để cho cô có thể thấy được hai bóng lưng đang cùng rời khỏi đại sảnh bữa tiệc, ánh mắt Diệp Cẩn Niên chợt sáng, sau một động tác đẹp mắt, sắc mặt vẫn như cũ, dưới sự dìu dắt của Thiệu Tư Hữu xoay tròn mấy vòng liên tiếp, trên bờ môi căng mọng gợn lên một đường cong không rõ lắm.

Chẳng biết âm nhạc đã biến hóa từ lúc nào, kèm với tiết tấu nhẹ nhàng chầm chậm mà du dương, Thiệu Tư Hữu khẽ cúi người đưa bờ môi mỏng áp đến gần bên tai Diệp Cẩn Niên, trong giọng nói trầm thấp mà từ tính mang theo chút vui vẻ, hỏi "Nhạc Nhạc, còn nhớ bài hát này không?"

Diệp Cẩn Niên nghiêng nghiêng đầu, né tránh vành tai phát sốt lên vì nhột, thành thật gật đầu.

“Đã từng”, bài hát đầu tiên hai người chơi chung trong phòng đàn là bài “Đã từng”, đó cũng là lần đầu tiên cô bị Thiệu Tư Hữu chòng ghẹo.

"Nghe kỹ đi, đây chính là quà sinh nhật Mục Ân tặng em đấy." Thiệu Tư Hữu biết Diệp Cẩn Niên đang nhớ lại lần đó, khóe môi ưu nhã dương lên, nói chậm rãi.

Mục Ân?

Diệp Cẩn Niên kinh ngạc mở trừng hai mắt, theo sự dẫn dắt của Thiệu Tư Hữu, nhìn về phía chiếc đàn Piano trong góc, đèn bốn phía đều bị tắt, chỉ chừa lại một chiếc đèn nhỏ chiếu lên bên trên mặt đàn Piano màu trắng, cậu bé trai trong bộ âu phục màu đen đang ngồi ngay ngắn với bộ dáng chuyên chú trước chiếc đàn piano, ngón tay linh hoạt, múa may lưu loát trên những phím đàn đen trắng, diễn tấu thành thạo ăn khớp bài “Đã từng” Diệp Cẩn Niên từng chơi, tao nhã giống như chàng hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích.

Diệp Cẩn Niên nhớ, ba ngày trước cô rời khỏi thành phố Kì Lâm là vào sáng sớm, cô còn từng oán trách tiểu thiếu gia nhà họ Thiệu quấy nhiễu giấc ngủ của mình bằng những âm thanh ma quỷ, khi đó cô không hề nghĩ đến, nửa tháng này ngày ngày Thiệu Mục Ân luyện tập, không phải là vì sự tùy hứng của cậu bé nhỏ, mà là đang tận lực để chuẩn bị món quà sinh nhật đặc biệt cho cô.

Ba ngày ngắn ngủi, đứa bé kia đã có thể đem những sai sót chồng chất diễn tấu thành lưu loát, mỹ mãn, có thể tưởng tượng được, trong thời gian đó cậu đã có bao nhiêu sự nỗ lực.

Ca khúc này kết thúc, một ca khúc khác lại nối tiếp, các tân khách lần lượt đi vào sàn nhảy, buổi dạ tiệc chính thức bắt đầu.

Thiệu Tư Hữu dắt Diệp Cẩn Niên ra khỏi sàn nhảy, chạm mặt tiểu thiếu gia đi tới, ánh mắt đã từng trợn trừng ghét bỏ nhìn Diệp Cẩn Niên một cái, mãi lâu sau mới thốt lên một câu: "Đồ ngốc, sinh nhật vui vẻ."

Đã miễn dịch với cách xưng hô này từ lâu, Diệp Cẩn Niên nhận lấy biệt danh này không chút khách khí, trong đôi mắt lưu động một tia có tên là cảm động, nụ cười chân thật ngưng ở bờ môi: "Mục Ân, cám ơn cậu."

Nghe câu cám ơn của Diệp Cẩn Niên, tiểu thiếu gia nhà họ Thiệu ngược lại quay đầu nhìn sang Thiệu Tư Hữu bên cạnh, nỗi ưu tư lắng đọng trong đôi mắt đen nhánh.

"Một lát nữa anh cũng có quà sinh nhật tặng cho em." Thiệu Tư Hữu khẽ cười, thì thầm vào tai Diệp Cẩn Niên.

"Các vị." Khi một ca khúc nữa được tuyên cáo kết thúc, Thiệu Thiên Ngạo lại một lần nữa đi vào vị trí trung tâm, cầm trong tay mấy tờ giấy, lên tiếng: "Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Nhạc Nhạc, nhân cơ hội này, tôi còn có một chuyện khác muốn tuyên bố."

Âm nhạc dừng lại, mọi người dần dần quây đến, ánh mắt đều đặt trên mấy tờ giấy trong tay Thiệu Thiên Ngạo, có một vài vị khách đã đoán được ngọn nguồn, đều tới tấp chuyển ánh mắt đã chiến đấu liên tục trên các chiến trường lên trên người Thiệu Tư Hữu, chờ đợi kết quả được tuyên bố.

"Mấy năm qua, tin chắc mọi người đều nhìn thấy rõ sự phát triển của Thiệu Thị, trưởng tôn (cháu đích tôn) của tôi, Thiệu Tư Hữu đã dùng thành tích xuất sắc của mình ở thành phố Kì Lâm để chứng minh năng lực của nó, cho nên tôi quyết định, đem toàn bộ cổ phần của công ty Thiệu Thị ở nước Anh trong tay tôi chuyển sang tên cho hai anh em bọn chúng, từ ngày hôm nay, Tư Hữu sẽ bắt đầu thay tôi tiếp nhận chức tổng giám đốc tổng công ty Thiệu Thị chúng tôi."

Tiếng vỗ tay theo đó nhiệt liệt vang lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, từ đầu đến cuối Thiệu Tư Hữu vẫn duy trì vẻ dửng dưng trước sau như một, ưu nhã đi đến giữa hội trường, đón nhận giấy trao tặng cổ phần Thiệu Thiên Ngạo đưa cho, khom người cúi xuống thật sâu, ánh mắt quét qua chỗ tân khách, giọng nói vinh quang không kinh hãi vang lên:

"Cảm ơn ông nội đã tín nhiệm cháu, cũng cảm ơn mọi người đã công nhận tôi, Thiệu thị là tâm huyết của ông nội, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để làm cho nó được mạnh hơn nữa."

Tiếng vỗ tay lại nổ vang lần nữa, tiếng chúc mừng liên tiếp của các tân khách chồng chéo lên nhau, bầu không khí buổi tiệc lại được đẩy lên cao lần nữa.

"Đồng thời," Thiệu Tư Hữu tiếp tục lên tiếng, trong hội trường nhất thời lại yên tĩnh.

"Đồng thời, tôi cũng rất hy vọng, trên con đường phấn đấu của mình, có thể có được người tôi yêu quý nhất làm bạn đồng hành." Câu nói của Thiệu Tư Hữu dẫn tới một hồi kinh ngạc của đám tân khách, dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, Thiệu Tư Hữu ưu nhã cúi người xuống, cầm tay Diệp Cẩn Niên nâng lên, đặt một nụ hôn sâu lên bàn tay trắng nõn xinh xắn của cô, tự mình công bố đáp án: "Tôi rút ra 20% cổ phần của mình có trong công ty, làm quà tặng cho cô ấy, Nhạc Nhạc, sinh nhật vui vẻ."

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Các tân khách bị sốc vì thông tin bất ngờ mà quên cả phản ứng, mãi đến một lúc lâu sau đó mới có người bắt đầu nhỏ giọng xì xào, dần dần dẫn đến thành toàn hội trường xôn xao.

Cũng kinh hãi như vậy, còn có Diệp Cẩn Niên và Thiệu Thiên Ngạo.

Diệp Cẩn Niên không dám tin nhìn chằm chằm bàn tay to đang nắm chặt mình không cho kháng cự, cô đã hiểu được tâm ý của Thiệu Tư Hữu từ rất lâu rồi, nhưng cô không ngờ, anh sẽ dùng chính phương thức này, ở tại nơi đây, nói những lời như vậy, cô kinh ngạc đứng yên tại chỗ, có chút không biết làm thế nào.

Tròng mắt đen nghiêm khắc, nhìn xa trông rộng của Thiệu Thiên Ngạo bình tĩnh quét qua toàn trường, hành động của Thiệu Tư Hữu đích thực đã rất rất nằm ngoài dự đoán của ông, nhưng ông tuyệt đối không thể hủy đi cái tôi của Thiệu Tư Hữu, nhất là khi tận mắt nhìn thấy Ân Dao kéo mạnh Thiệu Mục Ân với vẻ mặt phản kháng vào phía sau, đối với sự mưu tính từ trước của Thiệu Tư Hữu, Thiệu Thiên Ngạo cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, trải sẵn con đường sau đó cho Thiệu Tư Hữu.

"Các vị, tôi còn có một chuyện khác muốn thông báo."

Giọng nói Thiệu Thiên Ngạo vẫn trầm ổn như cũ, phần đông tân khách lại lập tức tập trung tinh thần, chờ đợi tin tức oanh tạc kế tiếp, vậy mà, lần này người oanh tạc lỗ tai của bọn họ, cũng không phải là Thiệu Thiên Ngạo, cũng như vậy, không phải là Thiệu Tư Hữu.

"Tôi còn có một việc muốn thông báo, đó chính là thân phận của Nhạc Nhạc cũng không phải là con gái nuôi của nhà họ Thiệu, mà là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Niên Thị, đồng thời cũng là Tư…"

Vị hôn thê của Thiệu Tư Hữu, mấy chữ này còn chưa kịp nói ra, một giọng nói trẻ đã trước một bước chen vào, làm chấn kinh màng nhĩ của mọi người.

"Đồng thời cũng là tiểu công chúa bị thất lạc ở bên ngoài của gia tộc Bố Tư Nặc chúng tôi!"

Từ lối vào đại sảnh, người kia chậm rãi đi đến có giọng nói trong như ngọc, trên đầu là mái tóc ngắn bồng bềnh màu vàng lúa mạch, ở dưới ánh đèn trở nên vô cùng lóa mắt, trong đôi mắt sâu thẳm như đại dương mang theo ý cười, từ từ tiến đến.

Bạn gái bên cạnh hắn trong bộ dạ hội màu bạc, mái tóc mây búi cao, dáng người linh lung, sexy rất hợp với bộ lễ phục có thiết kế hở vai, làm giảm đi mấy phần mạnh mẽ của ngày thường, lại tăng thêm chút mị hoặc, hấp dẫn.

Trong đám tân khách lập tức có người nhận ra, chàng trai này chính là Holkeri – một trong những người nổi bật được chờ đợi là người thừa kế thế hệ này của gia tộc Bố Tư Nặc, mà người bạn gái bên cạnh hắn, chính là người cầm quyền vừa mới trở về của tập đoàn Diệp Thị, Diệp Cẩn Nhiên.

Niên Nhạc Nhạc là tiểu công chúa bị thất lạc ở bên ngoài của gia tộc Bố Tư Nặc?

E rằng, chẳng có tin tức nào khiến cho người ta cảm thấy rúng động hơn tin tức này, Niên Nhạc Nhạc lại là tiểu công chúa của gia tộc Bố Tư Nặc, được chính miệng người thừa kế thừa nhận! Tiểu công chúa của gia tộc hắc đạo nổi danh thế giới, thế nhưng từ nhỏ lại được gửi nuôi ở nhà họ Thiệu!

Nhà họ Thiệu ở trên thương trường từ đầu đến cuối đều quyết chí tiến lên, cùng với gia tộc Bố Tư Nặc xưng hùng giới hắc đạo, thậm chí lại có mối thâm hậu sâu xa như vậy, ý nghĩa biểu đạt phía sau điều này, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ, suy nghĩ sâu xa.

Dĩ nhiên, không chỉ có gia tộc Bố Tư Nặc, mà còn có cả nhà họ Diệp, nhà họ Diệp cũng đã từng xuất thân trong giới hắc đạo, đã chuyển sang giới bạch đạo được nhiều năm!

Từ lúc Diệp Cẩn Nhiên trở về đến nay, cho đến tận bây giờ cũng là lần đầu tiên tham dự buổi tiệc như thế này, lại đi chung với người được chờ đợi là người thừa kế của gia tộc Bố Tư Nặc, đến tột cùng, là vì cô nể mặt nhà họ Thiệu là đối tác của mình, hay là vì tiểu công chúa được gửi nuôi ở nhà họ Thiệu? Nếu Diệp Cẩn Nhiên là vì Niên Nhạc Nhạc, như vậy phải chăng là cô đang cố tình bày tỏ mối quan hệ thân thiết của mình với gia tộc Bố Tư Nặc? Hay là nói, nhà họ Diệp lại sắp sửa quay trở về con đường hắc đạo lần nữa?

Tâm tư của mọi người khác nhau, nhưng bởi vì mỗi người đều là để tìm kiếm được nhiều lợi ích trên thương trường, nên cũng đã hình thành thói quen mang theo mặt nạ tùy từng thời điểm, vì vậy, ngoài vẻ kinh ngạc ra, những tâm tư khác đều được bọn họ chôn sâu ở trong lòng, không để lộ ra chút nào.

"Hi, Nhạc Nhạc, sinh nhật vui vẻ." Holkeri dẫn đầu đi tới trước mặt Diệp Cẩn Niên, ôm một cái thật chặt, thuận tiện mượn lực lấy cái tay của cô đang bị Thiệu Tư Hữu giữ ra, trong con mắt màu lam thoáng qua vẻ kinh ngạc, tán dương: "Bé yêu, hôm nay em thật xinh."

Diệp Cẩn Niên cười khéo léo coi như đáp lại, trông thấy Holkeri toàn vẹn xuất hiện không chút tổn hại thì cô thật sự đã hung hăng thở phào nhẹ nhõm, sự thấp thỏm treo thật lâu trong lòng rốt cuộc cũng bị rơi hoàn toàn xuống đất.

Ánh mắt nhìn nhìn phía về phía sau Diệp Cẩn Nhiên, nơi đó cũng không hiện ra bóng dáng mà cô đang mong đợi.

"Thân thể của cha tạm thời vẫn chưa tiện để xuất hiện trong những hoàn cảnh như thế này, cho nên tôi thay ông ấy đến đây, nhân tiện thay mặt thăm hỏi sức khỏe của ông Thiệu." Diệp Cẩn Nhiên chào hỏi tôn kính với Thiệu Thiên Ngạo, sau đó quay đầu nhìn Diệp Cẩn Niên giương lên một nụ cười:

"Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn chị." Nhanh chóng thu lại sự thất vọng trong đáy mắt, Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn đáp lời.

Chỉ cần biết cha không có việc gì là tốt rồi, có người thân đón sinh nhật cùng cô, cô cũng đã rất thỏa mãn.

"Niên Nhạc Nhạc, Thiệu Tư Hữu, tôi ghét các người!" Tâm trạng của mọi người đang dần dần bình phục, cùng với tiếng nhạc đang định lại khiêu vũ lần nữa, thì một giọng nói mang theo tiếng nức nở rõ ràng từ một góc phòng tiệc truyền đến.

Góc bên kia, tiểu thiếu gia nhà họ Thiệu - Thiệu Mục Ân mắt đỏ hoe, hung hăng trợn mắt nhìn về phía Thiệu Tư Hữu, Ân Dao phía sau mang vẻ mặt bất đắc dĩ, day day ấn đường, cánh tay định kéo Thiệu Mục Ân vẫn còn lơ lửng giữa không trung, chỗ gan bàn tay phải có một vết thương rõ rệt.

Ánh mắt Thiệu Tư Hữu hơi trầm xuống, anh ngập ngừng liếc nhìn Diệp Cẩn Niên, sau đó bước nhanh đến kéo Thiệu Mục Ân ra khỏi đại sảnh. Thiệu Mục Ân cũng không phản kháng, chỉ là giống như nhìn Diệp Cẩn Niên thật sâu một cái, rồi chủ động đi theo.

"Mục Ân còn bé, khiến mọi người chê cười rồi." Trong mắt Thiệu Thiên Ngạo xẹt qua một tia bất đắc dĩ, ông cười trầm ổn một tiếng, giải thích.

Mặc dù có chút nghi ngờ đối với sự luống cuống của Thiệu Mục Ân, nhưng chuyện ngoài lề này so với tin tức vừa rồi thật sự chẳng đáng kinh ngạc, đám tân khách sau khi được giải thích cũng đều chẳng bận tâm, càng đem lực chú ý đặt trên người ba người Diệp Cẩn Niên, Holkeri và Diệp Cẩn Nhiên.

Diệp Cẩn Niên bị đông đảo tân khách vây kín xung quanh, thỉnh thoảng còn bị người ta mang đến một ly sâm banh, những lời nói giả dối, khách khí cứ xuyên qua xuyên lại, quẩn quanh bên hai lỗ tai cô.

Có người muốn mượn cơ hội để lấy lòng Thiệu thị, có người muốn nhân cơ hội để dựa thế gia tộc Bố Tư Nặc, cũng có người muốn cố gắng để moi được thông tin gì đó, tóm lại, Diệp Cẩn Niên bị một đám người bao vây, mỗi người đều có một mục đích riêng cần phải đạt được, các vấn đề ùn ùn đưa ra khiến cho nụ cười thân thiện nhạt nhẽo của cô càng lúc càng lạnh, được mời rượu liên tiếp cũng khiến cho Diệp Cẩn Niên bắt đầu cảm thán tửu lượng của thân thể Niên Nhạc Nhạc này, thật sự quá thấp.

Cuối cùng trong lúc không ai để ý, Diệp Cẩn Niên lén rời khỏi bữa tiệc, chỗ cửa người phục vụ đã được Thiệu Tư Hữu sắp xếp trước, đưa chiếc áo khoác thật dày cho cô, Diệp Cẩn Niên nhận lấy bao kín người, một mình đi ra ngoài sân, ngồi trong vườn hoa ngắm sao trên trời.

Gió đêm thổi tới, tinh thần dần dần thanh tỉnh, Diệp Cẩn Niên nhìn vườn hoa dưới ánh đèn, núi đá đẹp đẽ tinh xảo của ban ngày, trong màn đêm trở nên khác hẳn, từng từng lớp lớp đá lởm chởm giương nanh múa vuốt quỷ mị, con đường đá xanh nhỏ quanh co dưới ánh đèn, sắc xanh nhàn nhạt nổi lềnh bềnh.

Bên cạnh con đường đá xanh chật trội quanh co, được trang trí bằng những viên đá xanh chạm trổ rỗng, ánh đèn từ bên trong phát ra, vừa dùng để soi sáng cũng đồng thời là để kết nối giao thoa với hòn núi giả trong vườn hoa.

Những tiếng cãi vã trầm thấp cùng với tiếng gió đêm gào thét truyền vào trong tai Diệp Cẩn Niên, giọng nói quen thuộc khiến Diệp Cẩn Niên an tĩnh lại, cô tiến gần đến nơi phát ra âm thanh.

Cách ngọn núi giả phía bên kia, hai người một nam một nữ đang đứng đối diện nhau cãi vã, những âm thanh đứt quãng truyền đến.

Thay vì nói là cãi vã, chẳng thà nói là hai người đó đang biểu diễn.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tái nhợt của Sở Nhược toàn là nước mắt, cô ta khẩn cầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt đẫm lệ tràn đầy vẻ khổ sở, hai tay dùng sức nắm chặt cánh tay người đàn ông, tay áo của bộ âu phục màu đen bị cô giữ trở nên nhăn nhúm. Cùng với động tác của cô ta, chiếc áo choàng dài phủ trên người lảo đảo chực rơi, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Ánh mắt Nam Cung Minh Húc di dời xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi bàn tay Sở Nhược đang lôi kéo cánh tay mình, trong con ngươi màu nâu lắng đọng vẻ không kiên nhẫn cùng chán ghét thật sâu. Đây là vẻ mặt Diệp Cẩn Niên rất quen thuộc, trước đây cô không chỉ thấy qua vẻ mặt đó có một lần.

Nếu như Sở Nhược đủ thông minh, cô ta hẳn biết lúc này mình nên buông tay, giống như Diệp Cẩn Niên trước đây, nếu không sẽ chỉ chọc giận người đàn ông trước mắt này.

Đây là kinh nghiệm Diệp Cẩn Niên từng tổng kết ra.

Nhưng rất dễ nhận thấy, cái giả thiết này không thể thành lập, hay là nói, Sở Nhược biết những thứ này nhưng lại đánh giá quá cao giá trị của bản thân mình, cho nên khi Nam Cung Minh Húc hung hăng hất tay cô ta ra, cô ta suýt nữa đã ngã lăn trên đất.

Dĩ nhiên, có thể nhìn ra được, Nam Cung Minh Húc cuối cùng vẫn còn khống chế sức lực, nếu không với cơ thể mảnh khảnh, yếu đuối như thế này của Sở Nhược, sao có thể chống đỡ được cái vung của hắn. Đây không phải là đã tỏ rõ hắn rất niệm tình cũ sao? Diệp Cẩn Niên nghĩ châm chọc.

Không thể tiếp nhận được việc Nam Cung Minh Húc rời đi cũng không thèm quay đầu lại, thân thể Sở Nhược chao đảo chưa đợi cho nó kịp đứng vững đã vội vã đuổi theo, mùa đông đường trơn, trên con đường đá xanh tuyết dần dần đọng lại khiến cho chiếc giầy cao mười phân của Sở Nhược bị trẹo, cả người cô ta đổ về phía trước theo quán tính.

Quá trình này được thể hiện rõ ràng trong ánh mắt của Diệp Cẩn Niên, Sở Nhược ngã sấp xuống phía trước, bụng vừa vặn đụng phải thành đá xanh được chạm khắc đựng đèn!

"A ——" Cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết, chói tai vang lên.

Vậy mà, Nam Cung Minh Húc đã nhanh chân rời đi, không nghe được tiếng kêu thảm thiết này, các tân khách trong phòng tiệc đang ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình cũng không hề nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của cô ta, có thể cứu cô ta, chỉ có Diệp Cẩn Niên đứng ở phía sau ngọn núi giả!

Có muốn thấy chết mà không cứu hay không đây?

Trong đầu, cảnh tượng vụ tai nạn ô tô năm năm trước lại ùa về, sắc trắng chói mắt, khuôn mặt bị méo mó vì thù hận, còn có nỗi tuyệt vọng, đau đớn đến tận cùng.

Đó là Sở Nhược, Diệp Cẩn Niên nhớ rõ, khi đó Sở Nhược đã lái xe đâm vào cô, cướp đi tính mạng của con cô như thế nào!

Nếu như không có cơ duyên trọng sinh lần này, Diệp Cẩn Niên cô và đứa con của cô đã trở thành oan hồn trên tay của Sở Nhược!

Tại sao phải cứu! Dựa vào cái gì mà phải cứu!

Người phụ nữ này đáng bị đền mạng bằng đứa bé của cô ta, cô ta xứng đáng bị lặp lại tất cả những gì cô đã phải trải qua năm đó!

Bước chân di chuyển về phía trước dần dừng lại, trong tiếng kêu cứu có chút yếu ớt của Sở Nhược, Diệp Cẩn Niên nhắm mắt đấu tranh.

Cô hận Sở Nhược, hận Nam Cung Minh Húc, nỗi căm hận này chân thật mà mãnh liệt.

Cô không muốn mượn tay người khác người khác trả thù, trước mắt chính là một cơ hội không cần dùng đến sức lực, nhưng mà, đứa bé kia……..

Cái cảm giác tuyệt vọng khi bị tước đoạt cuộc sống đó, cô có chết cũng không quên, bây giờ Sở Nhược đang phải trải qua quá trình giống như cô, quả thực là đúng người đúng tội, thế nhưng đứa bé này?

Rồi sẽ có báo ứng. Diệp Cẩn Niên hít sâu một hơi, từ từ mở mắt, trong tiếng rên rỉ càng ngày càng yếu dần, chầm chậm di chuyển bước chân.

Phía sau, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến:

"Nếu cô không muốn cứu, cũng không cần phải miễn cưỡng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.