Phượng Loan xuất thần một lúc.
Bích Lạc chỉ mỉm cười đứng ở bên cạnh đáp lời, cũng không hỏi nhiều.
Trong Vọng Tinh Bão Nguyệt các tại Phượng gia, nàng vốn là đại nha hoàn
trưởng thành duy nhất ở đó, bằng không đã không phù hợp với tiểu thư.
Lúc trước bởi vì muốn được thả đi ra ngoài, nên luôn lười biếng, hiện
nay làm thị tì cho Phượng Loan, phú quý tương lai của cả nhà đều cột vào trên người Phượng Loan, nào dám không tận tâm? Nào dám không thông minh lanh lợi một chút? Nào dám lắm miệng hỏi tùm lum?
Cho nên chỉ để ý chủ tử phân phó cái gì thì làm cái đó, dụng tâm đi làm, cái khác một chữ cũng không hỏi nhiều.
Phượng Loan hài lòng nhất về nàng chính là điểm này, có năng lực, có lòng dạ,
so với cái loại khôn vặt như Bảo Châu càng thêm ổn thỏa. Đặt ly trà
xuống, lại hỏi: “Mấy ngày hôm trước đồ ta kêu các ngươi chuẩn bị, đã
xong chưa?”
“Dạ rồi.” Bích Lạc trả lời: “Chỉ đợi Trắc phi mở miệng sẽ đưa tới ngay.”
Phượng Loan gật gật đầu, “Vậy thì buổi chiều đưa đến đi.”
******
Bên trong Uy Nhuy Đường, yên tĩnh, bọn nha hoàn đều bị đuổi lui ra ngoài hết.
Mục phu nhân đang cùng con gái nói chuyện riêng.
“Tiểu Quận Vương nhìn có vẻ khỏe hơn rồi.”
“Khỏe nhiều rồi.” Đoan Vương phi niệm một câu Phật, vui vẻ nói: “Chỉ cần đứa
nhỏ tốt, con đã an tâm.” Ngắm nhìn con trai nằm trong nôi đang ngủ say,
mập mạp trắng trẻo đáng yêu, “Chỉ là vô cùng cáu kỉnh, vừa khóc, âm
thanh đã rất to, tương lai tính tình chắc chắn là không vừa đâu.”
Mục phu nhân vui vẻ nói: “Tiếng khóc to tốt, có sức.”
Thân thể Đoan Vương phi còn chưa phải khỏe hẳn, đứng bên cạnh chiếc nôi mới
một lát liền cảm thấy quá sức rồi, ngồi xuống bên cạnh, “Đã có đứa nhỏ,
tâm bệnh mười năm của con, xem như đã trị hết.” Tâm bệnh sinh con trai
xem như trị hết, thế nhưng bên trượng phu, lại thêm một loại tâm bệnh
lớn hơn, chỉ là không tiện nhiều lời.
Mục phu nhân nhìn thấy con
gái muốn nói lại thôi, làm sao còn không biết? Hỏi: “Gần đây người không thể thị tẩm, có phải Vương Gia thường đi Noãn Hương Ổ?” Thấy con gái
không đáp, thì hừ lạnh, “Biết ngay mà! Đồ hồ ly tinh, giống y như mẫu
thân của nó tới bây giờ cũng không an phận, có thể hiền lành được mấy
ngày? Lúc trước nếu không phải ngã gãy lưng, chỉ sợ sớm đã quấn lên
rồi.”
Nói đến chuyện đó, tâm tình của Đoan Vương phi không khỏi
thấy phức tạp, “Kỳ thật tâm địa Tiểu Loan rất lương thiện, lần đó nếu
không phải nàng thoáng cái thay con ngăn lại, chỉ sợ...”
“Sợ cái
gì?” Mục phu nhân lo con gái yếu lòng, vội vàng ngắt lời, “Vương Phi
nương nương và tiểu Quận Vương không có việc gì, đó là trời sinh các
người có nhiều phúc khí, chứ làm sao lại là do nó ngăn lại chứ? Đừng
tưởng rằng nó tốt bụng, bất quá là thấy người mang thai, muốn mượn cơ
hội lập công tranh sủng mà thôi.” Lời này tự mình nói cũng không có sức
thuyết phục, không muốn nhiều lời, ngược lại hỏi: “Gần đây bệnh của
người sao rồi? Đã hết sạch chưa?”
“Vẫn chưa.” Đoan Vương phi lắc đầu, “Còn chút ít thôi, cũng không phải nhiều, nhưng dù sao chưa hết hẳn được.”
Đây chính là cái bệnh mãn tính ngoan cố.
Trong lòng Mục phu nhân hiểu rõ, nữ nhân kêu gào, sợ nhất là có bệnh phụ khoa kéo dài lê thê, không nói đến kéo đến hư thân thể của mình, khí sắc
cũng khó nhìn, dĩ nhiên trượng phu sẽ không thích. Vả lại chưa hết bệnh, cũng có nghĩa là không thể hầu hạ Vương Gia, ---- nếu phu thê không
cùng phòng. Quan hệ đến việc bồi đắp tình cảm, cứ từ từ như vậy, liền sẽ phai nhạt.
Bao nhiêu cặp phu thê tương kính như băng, bằng mặt không bằng lòng, chính là bắt đầu từ đây.
Tuổi con gái không còn trẻ, nhưng cũng không lớn, còn kém nhiều năm mới đến
ba mươi. Nghĩ lại mình ba mươi hai còn sinh ra Nhu Gia. Vài năm sau đó
mặc dù trượng phu lạnh nhạt hơn, nhưng trong một năm, ngày lễ ngày tết
vẫn đi đến chỗ mình, mình chỉ cần cúi đầu một chút, cũng có thể giữ
trượng phu thật thà nề nếp một hồi.
Chỉ tiếc về sau trượng phu lớn tuổi hơn, bản thân mình cũng vậy, nên không thể mang thai nữa.
Bất quá dưới gối mình có ba nam ba nữ, vậy là đủ rồi.
Nghĩ đến điều này, Mục phu nhân tạm thời đè xuống sự chán ghét với Phượng
Loan, nhỏ giọng nói: “Nương nương của ta, bệnh này của người nên sớm
chữa tốt mới được, bằng không, sao người cùng Vương Gia chu công chi lễ* được? Người còn trẻ, còn có thể sinh nữa, một con trai còn chưa thể yên tâm, phải thêm một hai đứa nữa mới ổn thỏa.”
*chu công chi lệ: nghĩa là 'quan hệ' vợ chồng
Đoan Vương phi bối rối cười khổ, “Mẫu thân, ta cũng muốn nhanh tốt lên chứ.”
Mục phu nhân lại sinh ra một sự lo lắng khác, ---- không phải lo lắng con
gái sẽ chết, làm mẫu thân, dù là con gái mắc phải tuyệt chứng cũng không nguyện ý suy nghĩ như vậy. Lúc trước nhắc nhở con gái, bất quá là muốn
trong lòng nàng có sự chuẩn bị, miễn cho vạn nhất, đến lúc đó nước tới
chân mới nhảy rồi hỗn loạn mà thôi.
Còn trước mắt, Mục phu nhân lo lắng là Phượng Loan.
Phượng Loan còn trẻ, xinh đẹp, lại là một đứa quen làm nũng mê hoặc người ta.
Không phải ư..., bên này con gái mình vừa mới nghỉ ngơi, nàng ta liền
quấn quít lấy Vương Gia cả ngày không tha, không biết rời giường. Bên
trên có nhu cầu thì bên dưới có bấy nhiêu. Liên tục nỗ lực! Thế nhưng
tức giận thì tức giận, không thể không tính toán cho sau này.
Hiện tại Phượng Loan được sủng vẫn là thứ yếu, vạn nhất..., trong thời gian
này nó lại sinh con trai thì sao? Đến lúc đó, tuổi của trưởng tử và thứ
trưởng tử không cách nhau mấy, cùng đọc sách lớn lên, cùng có thế gia
làm chỗ dựa.
Chuyện tương lai, liền không nói được rồi.
Theo như ý của Mục phu nhân, tốt nhất là cả đời này Phượng Loan không sinh
ra con trai, cả con gái cũng không sinh ra, đó mới tốt. Thế nhưng đây
không phải bà hi vọng là được. Hiện tại để Vương Phi loại trừ con dao
độc này, cũng không thích hợp, trước tiên chưa nói không qua được cửa
của Vương Gia, mà khẳng định Phượng gia sẽ không tha thứ.
Đừng
nhìn Phượng Loan chỉ là thiếp, nhưng nàng ta lại đại biểu cho toàn bộ
lợi ích của Phượng gia, nếu gặp chuyện không may, đại phòng Phượng gia
cùng Nghi Tần Nương nương trong cung, cũng sẽ không chịu để yên! Đúng
vậy, Phụng Quốc Công là ca ca ruột của mình, Nghi Tần Nương nương là
muội muội ruột của mình, nhưng mình đã xuất giá, đã là người của Mục
gia.
Bọn hắn khẳng định đều hướng về Phượng gia, mà không phải Mục gia.
Cho nên, Mục phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tốt nhất vẫn nghĩ một
biện pháp, tạm thời không để cho Phượng Loan mang thai được, kéo thời
gian càng ngày càng dài, nếu có thể kéo cả đời thì tốt hơn.
“Mẫu thân?” Đoan Vương phi thấy bà nãy giờ không lên tiếng, liền đẩy bà, “Nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Mục phu nhân trở lại bình thường cười cười, hiện tại thân thể
con gái không vững, không nên vất vả nghĩ đến những việc này, hãy để
mình thay con mưu toan là được. Cho nên chỉ coi như không có việc gì,
nắm chặt tay con gái, “Hôm nay ta tới cũng lâu rồi, còn ngồi nữa thì
trời sẽ tối, người nghỉ ngơi trước đi, hôm nào ta lại tới thăm người
nữa.”
Đoan Vương phi mang bệnh, chứng khí hư tinh thần rất kém, mỉm cười gật đầu, “Được, con bảo Mục ma ma đưa mẫu thân ra ngoài.”
******
Tiêu Đạc không phải loại nam nhân bị sắc dụ cho mụ mị đầu óc, với hắn mà
nói, tuy Phượng Loan xinh đẹp, cũng không có ý định mỗi ngày đều đi qua. Thứ nhất là vì cân bằng cơ thiếp trong Vương phủ, thứ hai miễn cho đưa
nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió. Cho nên ngoại trừ vài ngày vừa bắt đầu
liên tục nghỉ ở Noãn Hương Ổ, sau đó thì đến đồng đều.
Chỉ là tính đi tính lại, thời gian đến Noãn Hương Ổ nhiều hơn chút... mà thôi.
Trước mắt đã đến tháng chạp, thời tiết rét lạnh, mười hai canh giờ trong Noãn Hương Ổ không ngừng đốt chậu than, trở thành đúng như cái tên Noãn
Hương Ổ. Tiêu Đạc vừa vào cửa, liền cảm thấy được toàn thân ấm áp, cởi
áo choàng, nhận ly rượu nóng trong tay Phượng Loan uống, cười nói:
”Ngược lại là nàng sống yên vui sung sướng, còn chưa dọn cơm, bản thân
đã uống tí rượu trước rồi.”
Hắn uống mấy ly vào bụng, dạ dày lập tức ấm lên.
“Còn không phải đợi chàng sao.” Phượng Loan không tiếc lời ngon tiếng ngọt,
nhưng cũng yếu ớt, không có cúi đầu hành lễ hay gì đó, mà chủ động đưa
đôi đũa cho hắn, “Ăn trước vì đây là món nhẹ để nhắm rượu, món ăn nóng
chờ chàng đến mới đưa lên.”
Đương nhiên, yếu ớt phải có sủng ái phía sau chống lưng.
Đổi lại là cơ thiếp khác có ai dám? Không nói Miêu phu nhân, Ngụy thị, chính là Tương Trắc Phi cũng không dám.
“Uống chút rượu nữa.” Phượng Loan cười nói.
Tiêu Đạc thấy hôm nay nàng cười đến bất thường, không khỏi hỏi: “Có việc gì? Nhìn con mắt của nàng cứ lóe lên liên tục.”
“Ta có lễ vật muốn tặng cho Vương Gia.” Giọng nói Phượng Loan trong vắt, tựa như chim hoàng anh mới sinh ra.
“Ồ? Còn có việc tốt thế này sao.” Với Tiêu Đạc, lễ vật của nữ nhân đơn giản là y phục, vớ giày, nếu không thì là túi tiền, cái đồ vật này có người
lần đầu tiên đưa thì mới lạ, từng cơ thiếp thay nhau đưa một lần, à
không, vẫn cứ đưa đều đều, đã sớm ngán.
Tuy nhiên hắn tâm ngoan thủ lạt, tính tình lạnh lùng, trước mặt cơ thiếp, vẫn nguyện ý vui vẻ hòa thuận.
Cho nên chỉ làm ra bộ dáng cảm thấy hứng thú, “Vật gì tốt? Lấy ra nhìn thử xem.”
Phượng Loan kêu nha hoàn nâng một hộp gỗ dài sơn đen ra, cái hộp vừa lớn lại
dài, quá nặng, Bảo Châu cùng Đại Mạo cùng nhau ôm cũng tốn chút sức, sau đó cho tất cả lui ra.
“Đây là cái gì?” Tiêu Đạc hơi bất ngờ, hắn cười, mở hộp ra thì càng thêm kinh ngạc.
Trong hộp, là một thanh trường kiếm khắc hoa văn phong cách cổ xưa quý giá.
Thuở nhỏ Tiêu Đạc có tập võ, quanh năm lại lăn lộn trong quân doanh, bảo
kiếm tặng anh hùng, tuy hắn không phải anh hùng nhưng cũng yêu thích bảo kiếm. Lúc này lấy ra, vừa dày vừa nặng, cầm ở trong tay rất có phân
lượng, sau đó “xoạt”, lợi kiếm ra khỏi vỏ, hào quang bắn ra bốn phía!
Hắn dùng ngón tay khẽ vuốt, sau đó mạnh mẽ chém xuống bên cạnh! Tay vịn của ghế lập tức rơi xuống.
“Kiếm tốt!” Tiêu Đạc khen: “Không tệ, không tệ.”
Phượng Loan oán trách nói: “Làm gì chém xấu ghế của ta? Thiệt là.”
“Ha ha.” Tiêu Đạc cao giọng cười to, “Một cái ghế có đáng bao nhiêu tiền?
Lát kêu người tới đổi.” Hắn cầm thanh lợi kiếm khoa tay múa chân vài
cái, múa đến uy cũ cuồn cuộn, càng thấy cao hứng, “Coi như không tệ, tuy không dám so với Can Tương, Mạc Tà*, nhưng tuyệt đối xứng đáng hai chữ
kiếm tốt.”
* Can Tương, Mạc Tà: xem ở đây https://vi.wikipedia.org/wiki/Can_T%C6%B0%C6%A1ng_M%E1%BA%A1c_T%C3%A0
Hắn hỏi: “Nàng lấy được ở đâu vậy?”
Phượng Loan cười duyên, “Không nói cho chàng biết.”
“Kiều Kiều tốt.” Tâm tình Tiêu Đạc sung sướng, cái này so sánh với cái gì túi tiền, túi thơm thì vừa lòng hơn nhiều, đem lợi kiếm cho vào vỏ, tiến
lên kéo nàng hỏi: “Thanh kiếm này bỏ ra bao nhiêu bạc, ta bù lại cho
nàng.”
“Phi, nói bậy!” Phượng Loan gắt, nói: “Ta muốn bạc của chàng, vậy còn gọi là tặng quà cho chàng sao? Chàng cầm dùng cho tốt đi.”
Trong lòng Tiêu Đạc tính toán, thanh kiếm nầy ít nhất cũng phải gần một ngàn
lượng bạc, thậm chí nhiều hơn, đối với một nữ quyến hậu viện mà nói cũng không phải con số nhỏ. Cho nên nghiêm mặt nói: “Cho dù nàng cho ta cái
gì cũng là tâm ý, quý trọng như vậy không phải đã cắt xén tiền riêng của nàng sao? Thôi đi, trở về ta cho phòng thu chi đưa bạc cho nàng.”
“Chàng thực kỳ cục.” Phượng Loan gắt giọng: “Chàng có thể đưa ta đồ trang sức
bảo thạch, vì ta bị thương, ta vì cái gì không thể đưa chàng một thanh
kiếm tốt?”
Vì cái gì? Tiêu Đạc thật đúng là không có nghĩ qua vấn đề này.
Theo suy nghĩ của hắn, nữ nhân là kẻ yếu, cần phải thần phục dưới cánh của
mình, được mình che chở. Chỉ có mình xem cái gì tốt, cao hứng, cho các
nàng xài bạc, trái lại thật đúng là chưa từng có nghĩ tới. Đại trượng
phu có cái nên làm, có việc không nên làm, sao có thể lấy và xài bạc của nữ nhân? Vậy cũng quá bỉ ổi rồi.
Phượng Loan hừ hừ nói: “Chẳng
lẽ ta nói đối tốt với chàng, cũng chỉ là nói thôi? Cả bạc cũng không nỡ
xài, được lắm, chỉ sợ cũng là có giới hạn đấy.”
“Ngụy biện gì
đây?” Tiêu Đạc khẽ giật mình, sau đó nghĩ lại, không khỏi bật cười, “Mặc dù là ngụy biện, nhưng hình như cũng có chút đạo lý.”
Đúng vậy,
cả bạc cũng không nỡ, còn có thể cho cái gì? Tốt xấu gì, đó cũng không
phải là chỉ nói ngoài miệng, đây là chân tâm thật ý. Thế nhưng cơ thiếp
Vương phủ cũng tốt, Vương Phi cũng thế, nhưng bọn họ đều trông coi của
hồi môn chặt chẽ, chỉ biết lấy đồ từ chỗ mình, có ai chịu vì mình tốn
kém?
Các nàng chỉ lo tranh đoạt lợi ích, phân chia bản thân mình, chưa từng chân tâm thật ý suy nghĩ vì mình?
Chỉ có Kiều Kiều ngốc nghếch trước mắt, thật khờ khạo.
Khiến cho lòng người ta ê ẩm.