Tiêu Đạc ở bên cạnh một lát để tiêu tan lửa nóng, mới ngồi trở lại, nói: “Buổi trưa vẫn có rất nhiều việc, không thể cùng nàng dùng cơm nên tự
mình ăn thật ngon nha.” Muốn sờ mặt nàng, lại nhịn xuống, “Sau này không thể trêu ghẹo người.”
Phượng Loan cười ha ha nói: “Còn có Tưởng gia biểu muội, Miêu phu nhân và Ngụy thị, có thể tùy tiện trêu ghẹo a.”
Tiêu Đạc nghe liền buồn cười, “Bình dấm chua nhỏ.”
Phượng Loan hừ hừ nói: “Trong lòng có chàng, mới dấm chua đấy.” Sau đó lại
nói: “Các nàng cũng được, từ đầu vốn là cơ thiếp bên cạnh Vương Gia, ta
cùng biểu tỷ đều không thể hầu hạ chàng, tự nhiên nên để các nàng mưa
móc cùng hưởng.” Đưa tay ôm lấy thắt lưng của hắn, “Chỉ có một điều,
đừng để đến khi ta trở về, lại có thêm tỷ tỷ muội muội mới là được rồi.”
Trong lòng hiểu rất rõ, Tiêu Đạc đối với mình chỉ là sủng ái mà thôi. Với lại phần sủng ái này, còn là xem ở phủ Phụng Quốc Công, xem ở phần dung mạo tuổi trẻ xinh đẹp, ---- muốn hắn vì mình, sau này cũng không gần gũi
những nữ nhân khác, căn bản là không có khả năng đó! Đối với nam nhân mà nói, cũng không có đạo lý như vậy.
Cho nên, bản thân mình không ngăn được hắn đi sủng hạnh những cơ thiếp khác.
Muốn ngăn cản, là người mới tiến vào Vương phủ, đặc biệt người do Đoan Vương phi đề cử!
Hiện nay biểu tỷ không thể thị tẩm, lại xa cách với Tiêu Đạc, suy nghĩ vì
địa vị của nàng ta và hài tử, không dám đảm bảo sẽ không tiến cử vài nha hoàn thông phòng xinh đẹp. Dù sao nha hoàn không thoát khỏi lòng bàn
tay của nàng ta, dù sinh ra đứa bé, cũng để cho nàng ta nuôi, xem tình
trạng của biểu tỷ bây giờ, thật có khả năng sẽ làm như vậy.
Thử xem đi, có thể bớt đi một phiền phức cũng tốt.
Trong lòng suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, nhìn hắn, ôn nhu hỏi: “Thế nào? Vương Gia có thể đồng ý với ta hay không?”
Tiêu Đạc mỉm cười nhìn nàng, hỏi lại: “Đồng ý thì thế nào? Không đồng ý thì
nàng lại làm gì?” Hắn giống như một ác bá đùa giỡn con gái nhà lành,
đứng trước mặt cúi người, nhấc cằm của nàng, “Chuyện không có lợi, bổn
vương sẽ không đồng ý.”
******
Đến buổi tối, Tiêu Đạc mới mang theo mùi rượu trở về Vương phủ.
Trong khoảng thời gian này có nhiều xã giao ở bên ngoài, tiệc tùng, xã giao,
tự nhiên không thể thiếu người uống rượu giúp vui, trên cơ bản mỗi ngày
đều say khướt trở về. Bất quá đầu óc vẫn rất thanh tỉnh, không quên
chuyện này, sai người đi Noãn Hương Ổ ôm Đa Đa đi, “Ôm con chó này đến
Ngô Trúc U Cư.”
Bọn nha hoàn giật mình, nhưng không dám hỏi nhiều liền ôm Đa Đa đi.
Đa Đa sủa “gâu gâu”, nhìn chằm chằm cảnh giác tên nam nhân cao lớn, chán
ghét kia, thấy nha hoàn muốn ôm mình, ở trong phòng chạy nhanh lượn
vòng, ý là không muốn đi.
Làm hại nha hoàn đuổi đến thở hồng hộc, hai người bao vây chặn lại cả nửa ngày mới bắt được nó lại.
Đa Đa kêu “ngao..oooo”, nóng nảy trừng mắt.
Tiêu Đạc có men rượu, cũng trừng nó, “Đêm nay chưa ăn no, vừa lúc đem băm
ngươi làm thức ăn nhắm rượu.” Sau đó chỉ nha hoàn lúc trước cho chó ăn,
”Ngươi cũng đi theo, sau này ở lại Ngô Trúc U Cư, trông con chó ngu xuẩn này cho kỹ!”
Ngu xuẩn? Đa Đa thông minh bị nói xấu, tức giận sủa bậy, “Gâu gâu, gâu gâu gâu...”
Tiêu Đạc đánh một phát lên đầu nó.
Bị vũ lực kinh sợ Đa Đa lại la một tiếng “ngao...ooo”, sau đó oan ức tủi thân, liền thành thật.
“Vương Gia tới rồi.” Kiêm Gia ngênh đón, nhìn thấy Đa Đa, ánh mắt lóe lên một
tia kinh ngạc. Bản thân theo Vương Gia mười mấy năm, biết rõ hắn không
thích chó con mèo con, chê rụng lông, chê quấy rối, sao lại mang một con qua đây? Nhìn kỹ, nhận ra hoàn đang ôm con chó, “Ngô Đồng?”
Trong lòng lập tức sáng tỏ, thì ra đây là con chó của Phượng Trắc phi.
Ngô Đồng, Thu Vũ và mấy tiểu nha hoàn, vốn là người ở Uy Nhuy Đường. Khi
Phượng Trắc phi vào phủ, Ngô Đồng liền bị Vương phi phân tới Noãn Hương
Ổ, nói là cho Trắc phi dùng để quen thuộc với Vương phủ. Đương nhiên,
thâm ý bên trong tất cả mọi người đều hiểu. Đáng tiếc Ngô Đồng ở Noãn
Hương Ổ vẫn không được trọng dụng, không nghĩ tới, cuối cùng rơi xuống
làm nha hoàn ôm chó.
Trong lòng Kiêm Gia buồn cười.
Phượng Trắc phi thật đúng là một người kì diệu.
Vương phi biểu tỷ ban cho nha hoàn, nóng lạnh gì cũng không tốt, nhưng dù sao cũng phải an trí sai sự thỏa đáng, vì thế mới cho Ngô Đồng một việc tốt như vậy. Ngẫm lại xem, cả ngày Ngô Đồng chỉ xoay quanh vây bắt một con
chó, nửa bước cũng không thể tách rời, làm gì còn có tâm tư hỏi thăm cái khác? Mà nếu con chó xảy ra chuyện gì, Ngô Đồng sẽ có thể hoàn toàn cút đi.
Nói tới hiện nay, Phượng Trắc phi lại có thể làm Vương Gia đem con chó ở lại thư phòng, cái này càng thần kì.
Mỗi ngày Vương Gia nhìn con chó, không phải mỗi ngày đều sẽ nhớ tới nàng ta sao?
Một mặt Kiêm Gia hầu hạ Tiêu Đạc rửa mặt thay quần áo gọn gàng ngăn nắp,
một mặt trong lòng khẽ cười. Đáng tiếc cho Ngô Đồng, sợ là cả đời cũng
không thăm dò được Vương phi có hứng thú gì, lại bị Phượng Trắc phi
kiêng kị, như vậy đời này chỉ có thể làm nha hoàn ôm chó rồi.
Hôm nay Tiêu Đạc uống đến đầu óc không tỉnh táo, không có hứng thú đi tìm cơ thiếp, mà an trí ngay tại thư phòng.
Ở trong mộng, Kiều Kiều không chỉ sinh ra nhi tử mập mạp trắng trẻo cho
hắn, dáng người càng thêm yểu điệu sung mãn, sờ chỗ nào cũng mềm mại,
hôn chỗ nào cũng thơm ngào ngạt, sau đó kìm lòng không đậu thì triền
miên một hồi.
Kết quả trong mộng triền miên, ngày kế rời giường chuyện thứ nhất là muốn đổi quần, và chăn nệm trải giường,
Kiêm Gia mặt không đổi sắc đi tới dọn dẹp.
Ồ? Tiêu Đạc nghĩ nghĩ, gần đây mình luôn bận rộn, đơn thuần, vài ngày chưa có phóng ra hàng tích trữ, khó trách sáng nay làm ra một vũng lớn. Vậy
không bằng tối nay tìm người dập ít lửa? Tìm ai đây? Tưởng Trắc phi,
Miêu phu nhân, Ngụy thị? Suy nghĩ một vòng, không phải không được, chỉ
là không bằng Kiều Kiều xinh đẹp động lòng người, quyến rũ như nước.
Thôi, tối nay đi nhìn xem Vương phi trước, đến lúc đó có hứng thú thì tính tiếp.
Cho nên ban ngày Tiêu Đạc vẫn ra ngoài bận rộn, tiếp tục các loại tiệc
tùng, các loại đút lót, đến buổi chiều trở về, đi tới Uy Nhuy Đường gặp
Đoan Vương phi, sau đó xem nhi tử một lúc. Tiểu Quận Vương sắp ba tháng, đã biết ngẩng đầu lên, bởi vì mùa đông mặc đồ dày, tạm thời còn chưa
học xoay người.
Bởi vì người đời đều xem trọng ôm cháu không ôm con.
Tiêu Đạc chỉ đứng bên cạnh nhìn, bà vú không ngừng trêu tiểu Quận Vương bật
cười, “Tiểu Quận Vương, tiểu Quận Vương, nhanh cười với phụ vương một
cái nào?” Nhiều lần dụ dỗ, tiểu Quận Vương mới miễn cưỡng cho phụ thân
mặt mũi, nở nụ cười “Khách khách“.
“Được rồi.” Tiêu Đạc chỉ cần nhi tử lớn lên khỏe mạnh là được, khoát tay, “Để cho hắn nghỉ ngơi đi.”
Đoan Vương phi thấy hắn giống như muốn đi, hô một tiếng, “Vương Gia, hôm nay ta cho người nấu canh tuyết ti cá bạc, trời lạnh, Vương Gia uống một
chút canh nóng cho người ấm áp, để ra ngoài không bị đông lạnh.”
Chút mặt mũi ấy Tiêu Đạc vẫn có thể cho, đi theo ra, “Được, mang một chén tới.”
Nha hoàn bưng canh lên tên Quế Nhụy, là đại nha hoàn trong Uy Nhuy Đường,
có bộ dáng xuất sắc nhất trong số mấy nha hoàn, hôm nay mặc áo màu hồng
đào, váy dài gấp nếp thêu chỉ vàng. Dung mạo của nàng mắt hạnh má đào,
lã lướt động lòng người, lúc này mặt hơi hơi đỏ, giống như hoa đào hồng
nhạt nở rộ trong tháng ba.
“Vương Gia, thỉnh dùng canh.” Mười ngón tay thon dài, móng tay cố ý nhuộm màu đỏ tươi.
So với cảnh bài trí thường ngày thì nha hoàn nàng càng nổi bật hơn, Tiêu
Đạc không khỏi ngẩng đầu nhìn, nháy mắt tiếp theo, liền biết rõ tình
cảnh trước mắt là chuyện gì xảy ra. Hắn quay đầu, bất động thanh sắc
nhìn về phía thê tử.
Đoan Vương phi không có nói nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Thân thể của thiếp vẫn chưa khỏe, tinh thần cũng
không tốt, không chừng phải điều dưỡng nử năm tới một năm. Cho nên thiếp nghĩ, không thể lần nào Vương Gia qua đây cũng phải an trí một mình,
không bằng cho Quế Nhụy đi ra, để nàng ta thay thiếp hầu hạ Vương Gia
một khoảng thời gian.”
Mặt của Quế Nhụy càng đỏ hơn, hoa đào hồng nhạt, lập tức trở nên hoa hồng đào diễm lệ.
Tiêu Đạc “xì” cười.
Đoan Vương phi không hiểu hắn cười cái gì, u mê hỏi: “Vương Gia, có gì buồn cười vậy?”
“Không có việc gì.” Tiêu Đạc khoát tay, thu lại nụ cười, “Vương phi không cần
an bài cái này, ta tới chỉ nhìn xem ngươi, còn muốn thăm nhi tử, không
cần phải có người hầu hạ mới được.” Hắn nói: “Hơn nữa, còn có Tưởng thị
và mấy người các nàng.”
Trong lòng buồn cười, bên Kiều Kiều vừa
mới dặn dò mình không cần nạp người mới, Vương phi liền bắt đầu nhét nha hoàn thông phòng.
Kiều Kiều a, Kiều Kiều, tiểu gia hỏa cũng thật có đủ mưu trí.
Đoan Vương phi biến sắc, Vương Gia hắn..., cự tuyệt mình thêm nha hoàn thông phòng.
Nếu như nói tới ý muốn lúc đầu, đương nhiên bản thân mình không thích nhiều nữ nhân tranh thủ tình cảm. Thật ra hiện nay mình không thể thị tẩm,
hơn nữa còn là trong thời gian dài, cũng không mang thai, nếu không an
bài một nha hoàn thông phòng thì dùng cái gì cố sủng? Chút mặt mũi ấy mà Vương Gia cũng không muốn cho mình.
Tiêu Đạc uống xong nước canh, nghỉ một lát, thì đứng dậy rời đi.
Có nha hoàn đi xem, sau đó trở về báo tin: “Vương Gia đến Ám Hương Trai.”
Lại đi tìm Ngụy thị? Trong lòng Đoan Vương phi cười trào phúng, Vương Gia
nghĩ thật chu đáo, biểu muội không ở đây, hắn liền tận lực sủng hạnh
người phân vị thấp, cho dù mang thai, tương lai cũng không uy hiếp được
biểu muội.
Mang thai? Mang...
Đoan Vương phi bỗng nhiên kinh hãi, phỏng đoán một khả năng mà bản thân mình không nguyện ý nghĩ tới nhất.
Vì sao Vương Gia thà rằng thanh danh bị hao tổn, cũng cứ để biểu muội ở
lại Phượng gia? Rất có khả năng, chính là bởi vì biểu muội đã mang thai! Không sai, không sai, suy nghĩ như vậy liền giải thích được rõ ràng.
Đoan Vương phi chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm.
Quế Nhụy ủy khuất tủi thân, tiến lên dập đầu, “Vương phi, đều do nô tỳ không tốt.”
“Cút!” Đoan Vương phi dùng lực gạt mạnh, làm chén canh cá bạc trước mặt
nghiêng đổ. Lần đầu tiên trong đời, khó mà tiếp tục giữ vững sự đại
lượng dịu dàng, mà là lạnh lẽo đau thương quát to, “Đều cút ra ngoài cho ta!”
Ha ha, nàng hết sức tức giận, ngược lại bật cười.
Mẫu thân giày vò một vòng lớn, lợi ích của mình cũng bỏ xuống, ngược lại
còn đánh mất tình cảm phu thê của Vương Gia, thành toàn cho việc biểu
muội mang thai! Vương Gia để nàng ta an tâm yên lòng ở Phượng gia dưỡng
thai, tương lai sinh ra đứa nhỏ, khi trở về mang theo đứa nhỏ, hung hăng đánh vào mặt mình!
Người khắp Kinh Thành đều đang nhìn xem
chuyện cười của Đoan Vương phi, không biết dung người, khiến Trắc phi về nhà mẹ đẻ sanh con.
Nếu tương lai biểu muội sinh ra con trai, vậy thì càng khiến người ta vui vẻ rồi.
Không không không! Đây hết thẩy chỉ mới là giả thiết, có lẽ mình cả nghĩ quá
rồi? Làm sao biểu muội có thể vừa lúc như vậy, vừa lúc có việc rời khỏi
Vương phủ, vừa lúc đã mang thai? Tháng trước, nha hoàn của nàng vẫn giặt đai đỏ, phòng bếp nhỏ còn chuẩn bị nước đường đỏ cho nàng mà.
Một mặt Đoan Vương phi tự an ủi, một mặt cân nhắc.
Không được, chuyện này cần phải xác định! Xác định rồi, mình mới có thể tính tiếp chuyện tình về sau.
Tìm ai đi hỏi thăm đây? Đoan Vương phi suy nghĩ, trong lòng xem xét, Phượng gia..., nàng nghĩ tới rồi tiểu muội thuở nhỏ rất thích kề cận mình.
Hiện nay biểu muội ở tại Phượng gia, thuở nhỏ quan hệ giữa Nhu Gia và
nàng vô cùng thân thiết, ít nhất vẫn chưa trở mặt, chỉ cần thăm dò sơ sơ là có thể xác định kết quả!