Triệu Hi Thành đến gần vài bước, nhìn khuôn mặt trắng bệch như giấy của cô ta, đột nhiên mềm giọng:
- Văn Phương, trước chúng ta đều
sai rồi. Chuyện nam nữ không nên dùng cơ thể tình dục để ràng buộc. Thì
ra tâm hồn mới là chuyện đẹp nhất. Văn Phương, giờ cô đã thành vậy, tuy
rằng chủ yếu là vì cô gieo gió gặp bão nhưng chung quy cũng là do tôi.
Tôi sẽ bồi thường cô, cho cô số tiền đủ để cô đến nơi khác bắt đầu cuộc
sống mới, cả đời không lo. Văn Phương, cô đi đi, rời khỏi đây, đi đâu
cũng được, ra nước ngoài cũng được, đổi hoàn cảnh sống khác, quên mọi
thứ đi.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Mà tôi cũng không muốn lại gặp
cô nữa, bởi vì cô quan hệ của tôi và Thiệu Lâm sắp tan vỡ. Tôi không
mong cô lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa. Coi như cô tha cho
tôi, cũng tha cho chính mình đi.
Nước mắt Văn Phương lặng lẽ rơi xuống, cô ta giãy dụa nắm chặt tay Triệu Hi Thành nhưng vì bụng đau đớn mà cả
người run run. Sắc mặt cô ta tái nhợt, môi cũng tím lại, cô ta gắt gao
giữ chặt Triệu Hi Thành, móng tay đâm vào da anh, giọng đầy tuyệt vọng:
- Hi Thành, chúng ta từng vui vẻ
như vậy, anh từng thích em như vậy. Hi Thành, đừng đuổi em đi, giờ em đã thế này rồi còn đi đâu được. Hi Thành, anh đừng nhẫn tâm với em như
thế, anh để em ở bên anh, em sẽ ngoan ngoãn, em sẽ nghe lời, tuyệt đối
không gây phiền toái, cũng sẽ không để Thiệu Lâm biết. Hi Thành, coi như thương hại em, để cho em ở bên anh đi.
Triệu Hi Thành định gạt tay cô ta nhưng
nhìn trên giường đầy vết máu loang lổ lại nhớ tới cô ta là bệnh nhân vừa cắt bỏ tử cung. Lực trên tay cũng giảm đi nhiều, anh nhẹ nhàng rút tay
về, lui về phía sau mấy bước. Văn Phương mất trọng tâm, nằm lại giường,
tuyệt vọng khóc rống.
- Văn Phương, nhờ có Thiệu Lâm mà tôi biết tình yêu là gì. Giữa tôi và cô ấy không thể có kẻ khác chen
chân nữa. Chuyện này xem ra cô không hiểu được rồi. Ngày mai tôi sẽ
chuyển tiền vào tài khoản cô, sau này cô tự lo liệu, sống cho tốt.
Triệu Hi Thành nói xong thì lạnh lùng
xoay người, bóng lưng kiên định khiến tim Văn Phương như bị dao cắt. Cô
ta thấy dường như mọi sự ấm áp trên đời đều biến mất, chỉ còn bóng tối
lạnh lẽo nuốt dần lấy mình. Lòng cô ta cực sợ hãi, tuyệt vọng đến tột
cùng, mãi cho đến khi sự điên cuồng, oán hận dâng lên.
- Thiệu Lâm, Thiệu Lâm. Trong lòng anh chỉ có Thiệu Lâm nhưng anh chắc chắn rằng cô ta chỉ yêu anh.
Triệu Hi Thành xoay người, âm trầm nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Văn Phương:
- Cô nói cái gì?
Giọng Văn Phương như quỷ, sắc bén, chói tai:
- Anh nghĩ rằng đứa trẻ không
còn, tôi rút lui thì Thiệu Lâm sẽ quay lại bên anh? Ha ha… thì ra Triệu
Hi Thành cũng là kẻ ngây thơ như vậy
Triệu Hi Thành trầm giọng nói:
- Văn Phương, chú ý lời nói của cô, cứ cố chấp thì người chịu thiệt chỉ là cô thôi.
Nhưng giờ Văn Phương bị oán hận và tuyệt vọng che mất lý trí, căn bản không quản được miệng mình
- Thiệu Lâm sẽ không quay lại với anh đâu. Cô ta yêu Kiều Tranh, không phải anh. Tình cảm của bọn họ sâu
đến mức nào anh không biết được đâu. Cô ta trước khi lấy anh đã từng tự
tử vì Kiều Tranh. Cô ta vì mất hi vọng sống mới lấy anh. Anh lấy về
chẳng qua chỉ là cái xác không hồn mà thôi. Anh không tin thì có thể
điều tra, anh đến trường đại học đó hỏi xem, đến giáo sư cũng biết bọn
họ yêu nhau cỡ nào
- Đúng thế, cô ta mất trí nhớ
nhưng còn chưa hoàn toàn quên Kiều Tranh. Bọn họ bây giờ còn lén lút gặp mặt. Tôi biết, tôi biết hết. Bởi vì tôi vẫn luôn mời thám tử tư theo
dõi bọn họ, tôi còn có ảnh của bọn họ nữa. Hi Thành, anh có muốn xem
không
Mặt cô ta đột nhiên đỏ bừng lên, môi co rúm, giọng khàn khàn khó nghe:
- Ảnh rất đẹp nhé. Dưới tán cây,
hai người yêu nhau ôm chặt nhau, nhìn nhau chân thành, đó là hình ảnh
đẹp cỡ nào. Hi Thành, nhất định anh phải xem, nhất định anh phải xem,
Thiệu Lâm có từng dùng ánh mắt đó nhìn anh chưa, Thiệu Lâm…
Bốp!
Văn Phương im bặt, mặt cô ta bị Triệu Hi
Thành tát mạnh mà nghiêng sang một bên, cả người đổ rạp xuống giường.
Khóe miệng cô ta chảy máu nhưng lại vẫn điên cuồng cười lớn, cười đến
không thở nổi.
Mẹ Văn Phương ở ngoài nghe tiếng vội chạy vào, thấy Văn Phương chảy máu thì biết đã xảy ra chuyện gì, vội đỡ con
gái nằm lại rồi khóc nói với Triệu Hi Thành:
- Thiếu gia Hi Thành, nó vừa giãi phẫu xong, sao cậu có thể đánh nó?
Sau đó, bà nhấc chăn lên, đột nhiên cả kinh kêu lớn:
- Ai dà, chảy máu, chảy nhiều máu quá, tôi đi gọi bác sĩ
Mẹ Văn Phương hoang mang chạy đi
Triệu Hi Thành nhìn Văn Phương đang thở yếu ớt, hung hăng nói:
- Văn Phương, là cô tự chuốc lấy. Cô hết thuốc chữa. Vô sỉ tới cực điểm, còn dám mời thám tử theo dõi
Thiệu Lâm. Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao? Văn Phương, tôi không tin cô, cô công cốc rồi. Vì cái mạng nhỏ này, cô tích chút đức đi.
Văn Phương nằm trên giường, khó khăn ngẩng đầu nhìn anh nói:
- Thiệu Lâm sẽ không trở lại bên
anh. Cô ta sẽ từ chối anh! Khụ… khụ… Chờ cô ta khôi phục trí nhớ cô ta
sẽ không coi anh ra gì… khụ… cô ta sẽ vội tới bên Kiều Tranh.
Sau đó, không chống đỡ nổi nữa, Văn Phương hôn mê
Ngoài cửa truyền đến bác sĩ mắng:
- Sao lại chảy máu nữa? Không
phải bảo các người để ý cô ta, đừng để bệnh nhân cử động sao? Nhà bà
chăm sóc bệnh nhân kiểu gì thế…
Bác sĩ đi vào, kiểm tra rồi tức giận nói:
- Nhất định là để cô ta cử động,
vừa cắt bỏ tử cung lại chảy máu nhiều, các người chờ mà kí giấy thông
báo bệnh nguy kịch đi.
Bác sĩ, y ta đẩy Văn Phương hôn mê đi. Mẹ Văn Phương oán hận nhìn Triệu Hi Thành nhưng không dám nói gì, khóc lóc đi theo.
Triệu Hi Thành một mình đứng giữa căn
phòng đầy mùi máu tanh, vẻ mặt ngơ ngác, trong đầu nhó lại những lời Văn Phương vừa nói: … “Chờ cô ấy khôi phục trí nhớ cô ấy sẽ không coi anh
ra gì… khụ… cô ấy sẽ vội tới bên Kiều Tranh”…
Trong lúc nhất thời, trăm ngàn cảm xúc dâng lên trong lòng, mà cuối cùng bị sự sợ hãi thật sâu thay thế