Trong phòng ánh sáng mờ ảo, không gian
khép kín vẫn loáng thoáng nghe được tiếng nhạc ồn ào bên ngoài. Chu
Thiến xoay người định mở chai rượu nhưng vừa quay người đã lại bị Triệu
Hi Thành từ phía sau ôm chặt lấy. Anh vùi đầu vào gáy cô, hơi thở nóng
bỏng phun bên tai cô, bàn tay nóng rực ôm lấy bụng cô. Anh nhẹ nhành
nói:
- Là anh suy nghĩ không chu đáo,
anh không nên đến đây tìm em nhưng quả thực đã lâu rồi không gặp em, anh rất nhớ em, một phút một giây anh cũng không chờ được
Giọng nói trầm thấp như có sức mê hoặc.
- Hi Thành, anh buông tay đi đã,
đây là chỗ em làm việc, em còn phải ra ngoài làm việc, có chuyện gì chờ
em tan làm rồi nói
Triệu Hi Thành buông tay, kéo cô đối mặt
với mình. Tóc cô buộc gọn để lộ ra gương mặt xinh đẹp trắng nõn, mày như liễu, sóng mắt như nước, đẹp đến mê say.
Triệu Hi Thành kìm lòng không đậu vuốt ve mặt cô, động tác nhẹ nhàng như đang vuốt ve thứ đồ quý giá, vô cùng cẩn thận, thương yêu
Giọng anh dịu dàng như gió mùa thu:
- Thiệu Lâm, theo anh quay về đi, đứa bé đã không còn. Anh nói như vậy có lẽ em cảm thấy anh rất lạnh
lùng, nhưng nói thật anh chưa từng mong đứa bé đó xuất hiện, khi nghe
được nó không còn, thậm chí anh còn có chút vui mừng. Đứa trẻ này không
được chúc phúc, mẹ đẻ muốn lợi dụng, cha thì chưa từng để ý, kết cục này với nó mà nói có lẽ là tốt nhất. Hi vọng nó đầu thai sẽ gặp được cha mẹ tốt hơn… Ánh mắt anh dần ảm đạm
Chu Thiến nhẹ nhàng nói:
- Hi Thành, thực ra trong lòng anh vẫn là rất khó chịu!
Triệu Hi Thành nhìn cô khẽ cười, đôi mắt đen trong bóng tối như giếng không đáy:
- Thiệu Lâm, thật ra trong lòng
em vẫn luôn lo lắng cho anh đúng không? Sở dĩ em rời đi chỉ là vì đứa bé thôi đúng không?
Anh nắm chặt vai cô, hai mắt gắt gao nhìn cô, ánh mắt sáng bừng:
- Giờ tất cả mọi thứ đã không tồn tại, chúng ta vẫn có thể sống cuộc sống như trước kia, không bao giờ có ai xen giữa nữa, Thiệu Lâm, theo anh về đi!
Anh nhìn cô, trong mắt tràn đầy chờ đợi, trong lòng lại rất lo lắng, sợ nghe được câu từ chối
Tim đập như trống dồn
Chu Thiến lại nhìn anh lắc đầu:
- Em không muốn quay về…
Tim anh đột nhiên co rút lại khiến anh
thở không thông, trong đầu không khỏi nhớ lại những lời Văn Phương nói,
tuy rằng anh rất muốn xóa sạch những lời nói đó, tuy rằng anh luôn dặn
bản thân không thể tin Văn Phương nhưng lúc này, những lời nói đó không
chịu khống chế mà buộc chặt tim anh.
- Vì sao? Thiệu Lâm, đứa bé đã
không còn, vì sao em còn không chịu quay lại bên anh? Em có biết thời
gian này anh sống thế nào không? Những gì anh làm cho em chẳng lẽ em
không thấy? Rốt cuộc là vì cái gì mà em không muốn quay về bên anh
Chu Thiến gạt tay anh, lui về phía sau vài bước:
- Hi Thành, em rời khỏi anh không hẳn là vì đứa bé đó. Khi đứa bé tồn tại, mọi người vụng trộm sinh đứa
bé, khi em biết lại ép em phải nhận, giờ đứa bé không còn em đương nhiên phải quay về với anh sao? Trong lòng mọi người em là người dễ đùa bỡn
thế sao? Mọi người rốt cuộc đặt em ở vị trí nào? Hi Thành, em không muốn trở về cùng anh là vì em không muốn sống với những người không tôn
trọng em, kể cả anh, cha mẹ anh. Cha mẹ anh cũng chỉ là thứ yếu, chúng
ta có thể không sống cùng họ nhưng anh, Hi Thành, chúng ta muốn ở bên
nhau cả đời thì chúng ta phải bình đẳng, ngang hàng, anh phải học cách
tôn trọng em mới được.
Triệu Hi Thành nghe xong lời cô nói thì
dần bình tĩnh lại, bất kể thế nào, ít nhất cũng là vấn đề của hai người
bọn họ, không liên quan đến người đó nhưng..
- Thiệu Lâm, sao anh lại không
tôn trọng em, lần trước anh giấu em tuy rằng anh không đúng nhưng xuất
phát điểm là vì không muốn em đau lòng mà. Hơn nữa, em ở bên ngoài làm
gì anh có ngăn cản em sao? Anh còn giúp em giấu cha mẹ, đó còn chẳng
phải là tôn trọng em sao?
Chu Thiến thở dài, xem ra muốn để cho đại thiếu gia này hoàn toàn nhận thức được thế nào là tôn trọng người khác
vẫn là một nhiệm vụ khó khăn
- Hi Thành, chuyện Văn Phương em
không muốn nói, dù sao cũng sẽ nhắc đến sinh mệnh kia. Nhưng nếu anh
thực sự tôn trọng em, nghĩ cho em thì anh sẽ không yêu cầu em quay về
thế này, anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Chẳng lẽ em dễ dàng bỏ
qua tất cả? Tóm lại giờ em sẽ không về, nếu anh không chấp nhận thì kí
đơn li hôn đi
Triệu Hi Thành có một cảm giác quái dị,
trong thế giới của anh, người phụ nữ có thể nói với anh những lời như
vậy chỉ e cũng chỉ có vị trước mặt này thôi.
Nếu đổi làm là người khác dùng giọng uy
hiếp này nói với anh thì anh đã sớm tính kế dạy dỗ đối phương rồi. Nhưng giờ trong lòng anh lại có cảm giác vui vẻ, thế này có tính là bị coi
thường không? Bởi vì Thiệu Lâm nói vậy có phải đại biểu rằng cô sẽ không li hôn với anh? Giọng điệu này thật giống vợ chồng giận dỗi
Nhưng như thế cũng cho anh biết, trong
thời gian ngắn muốn cô quay về là không thể được. Thiệu Lâm nhìn như nhu nhược nhưng khi nào cô đã hạ quyết tâm thì 10 con trâu cũng không kéo
nổi. Cứng rắn ép cô thì chuyện sẽ càng khó xử. Trước kia nghĩ cô yếu
đuối không thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài nhưng giờ cô lại sống
rất ổn khiến anh mở rộng tầm mắt cũng khiến anh kính nể cô. Đối với
người phụ nữ hoàn toàn không cần dựa vào anh, hoàn toàn không cầu cạnh
lại khiến anh có cảm giác đặc biệt.
Anh thở dài, chậm rãi đến gần cô, cầm tay cô, nhẹ giọng nói:
- Thiệu Lâm, chẳng lẽ em còn muốn ở căn nhà cũ nát, làm công việc đi hầu hạ kẻ khác này sao? Còn nữa, em
học cái gì stylist, học chơi thì được nhưng chẳng lẽ em định làm nó
thật? Làm khổ cực một tháng còn chẳng đủ tiền mua quần áo, tội gì phải
thế.
Chu Thiến nhíu mày:
- Thứ anh khinh thường lại là thứ em rất muốn có. Anh chưa từng thử hiểu em, anh chỉ nghĩ theo cái nhìn
của anh mà yêu cầu em, Hi Thành, đến khi nào anh học được cách tôn trọng người khác thì em mới nghĩ đến việc có quay lại không.
Cô xoay người, cầm lấy khay trên bàn:
- Em ra ngoài trước, giờ đang là
giờ làm việc, bên ngoài rất bận. Còn nữa, nếu sau này không có chuyện
quan trọng thì đừng tới đây tìm em. Em không muốn người khác nghĩ em
công tư không rõ ràng.
Chu Thiến nói xong liền xoay người, rời
khỏi phòng. Triệu Hi Thành nhìn bóng dáng cô, tiến lên vài bước, tay
vươn ra định ngăn cô lại nhưng lại không dám, cuối cùng nặng nề thở dài
một tiếng, ngồi xuống ghế, sau đó rót một chén rượu đầy, ngửa đầu uống
cạn. Dường như đang cố nuốt hết phiền muộn, uất ức lại.
Anh rất muốn nổi giận, anh rất muốn kêu
to, sau đó cưỡng chế bắt cô về. Nhưng ai lại không dám, ai bảo anh không thể buông cô? Cho nên anh chỉ có thể ngồi đây buồn bực, uống rượu giải
sầu.
Cô là khắc tinh của anh, cũng chỉ có cô mới khiến anh ủ rũ như vậy, ngoài việc thầm mắng cô nhẫn tâm thì cũng chẳng có cách nào.
Nhưng mà, cái gọi là tôn trọng, rốt cuộc là cái cái gì vậy?