Thẩm Già Lam khoảng hơn 30 tuổi, dáng
người cao gầy, tóc ngắn sành điệu, khuôn mặt vô cùng thanh nhã. Cô bước
những bước đi tao nhã đến bên hai người
Cô thản nhiên nhìn Hồ Giai Giai một cái, dưới cái nhìn của cô, Hồ Giai Giai vội cúi đầu.
Thẩm Già Lam quay đầu nhìn Chu Thiến, trong mắt có ý tán thưởng. Cô nhẹ giọng nói:
- Bạn học này nói hay lắm, bất kể trước khi khách hàng đến tìm chúng ta trông như thế nào nhưng chúng ta
cũng không nên có lòng khinh thường. Bọn họ cần chúng ta thì mới tìm
chúng ta, nếu bọn họ cái gì cũng biết thì ai còn cần chúng ta nữa
Nói xong, cô thoáng dừng rồi lại nhìn về phía Hồ Giai Giai:
- Hơn nữa, bạn học này nói những
lời châm chọc vô tình vô nghĩa như vậy rất không cần thiết, ngoài việc
khiến mình có phần nông cạn đi thì chẳng có ý nghĩa gì.
Hồ Giai Giai há miệng, vẻ mặt xấu hổ, cô đi đến bên Chu Thiến nói:
- Xin lỗi, vừa rồi mình không nên nói như vậy, cậu đừng để bụng
Chu Thiến với sự chuyển biến bất ngờ này
của cô ta thì rất hoài nghi nhưng nếu cô ấy đã xin lỗi thì còn nói gì
được nữa. Chu Thiến cười nói:
- Không sao đâu
Thẩm Già Lam hình như rất vừa lòng với
thái độ biết sai mà sửa của Hồ Giai Giai, ánh mắt nhìn nàng nhu hòa đi
nhiều. Sau đó cô lại hỏi Chu Thiến:
- Em có cảm thấy phân chia người mẫu không công bằng? Nếu cho em đổi người mẫu, em có đổi không?
Chu Thiến nhìn nhìn người mẫu của các học viên khác, dù có một số người cũng có khó khăn nhưng không có ai là khó thiết kế như Chu Thiến. Có thể nói, người mẫu của Chu Thiến thực sự là
khó làm nhất. Nói không công bằng thì cũng có chút chút.
Nhưng Chu Thiến cười nói với Thẩm Già Lam:
- Em không muốn đổi, em muốn thử
xem sao. Stylist vốn để giúp người khác che đi khuyết điểm, tìm được
concept hợp với mình nhất. Nếu em không làm được thì là năng lực của em
còn hạn chế, không phải tại người mẫu
Thẩm Già Lam nhìn Chu Thiến mà khẽ cười,
cô lăn lộn trong nghề đã nhiều năm, cũng tiếp xúc với không ít học viên. Mỗi lần thi đều cố ý trộn lẫn những người mẫu khó tạo hình, các học
viên chỉ biết kêu bất công, yêu cầu đổi người, chưa có ai nói được như
Chu Thiến.
Thẩm Già Lam như tìm được cảm giác của
mình khi còn trẻ ở Chu Thiến, năm đó cô bướng bỉnh, không chịu thua, tự
tin mà cũng lý trí. Cô thực sự thích cô gái này, gật gật đầu, nói:
- Hi vọng thành tích của em sẽ không khiến tôi thất vọng.
Nói xong, xoay người tránh ra.
Thẩm Già Lam đi rồi, vẻ xấu hổ, ăn năn
của Hồ Giai Giai lập tức biến mất, cô ta lạnh lùng nhìn Chu Thiến một
cái rồi đi tới bên kia bọn quần áo.
Chu Thiến chọn quần áo xong trở lại vị trí của mình. Tiểu Mạt, Trương Bân đi tói thân thiết nhìn nàng. Tiểu Mạt trách:
- Nếu cô giáo nói là có thể đổi người mẫu sao cậu không đổi? Cậu đó, quá bướng bỉnh
Trương Bân nhìn mái tóc của người mẫu, cũng cau mày:
- Cái này quá khó, thiết kế thế nào cũng khó mà đạt hiệu quả tốt, đúng rồi…
Trương Bân đột nhiên nghiêm túc hỏi Chu Thiến:
- Vừa rồi cậu và Hồ Giai Giai xảy ra chuyện gì?
- Không có chuyện gì, chỉ là có chút cãi cọ.
Chu Thiến không muốn nhắc lại những lời Hồ Giai Giai nói trước mặt người mẫu
- Hồ Giai Giai này, luôn tự cao
tự đại, hơn nữa không chấp nhận được việc có ai đó hơn mình. Vừa rồi
mình để ý mấy bộ quần áo đều bị cô ta đoạt đi. Dường như cô ta biết mình muốn quần áo gì, mỗi lần đều cướp đi trước mặt mình, rất đáng ghét.
Trương Bân oán hận
Chu Thiến thấy bọn họ còn chưa làm xong mà vẫn quan tâm nàng thì rất cảm động nói:
- Các cậu đừng để ý mình, cứ làm
tốt việc của mình đâu, dù mình không được đi mua sắm thì các cậu cũng
phải đi, quay về kể cho mình nhé. Mau đi đi, mình mới tập trung nghĩ
được
Lúc này hai người mới lo lắng rời đi
Người mẫu nghe được lời bọn họ nói, vẻ mặt có chút hối lỗi nói:
- Có phải màu tóc của tôi mang rắc rối cho cô? Vừa rồi mình thoáng nghe mọi người bàn về tóc của tôi.
Chu Thiến nhìn người mẫu qua gương, lắc đầu nói:
- Không phải tại cô
Cô nghĩ nghĩ rồi lại nói:
- Nhưng tôi đề nghị, về sau cô
đừng nhuộm màu này nữa, màu này không hợp với màu da của cô, người da
trắng nõn mới hợp. Muộn màu nâu đậm đi, màu nâu đậm mới hợp
Người mẫu đó cũng tốt bụng:
- Có ảnh hưởng đến thành tích của cô không? Hay là… tôi buộc tóc lên?
Chu Thiến nhìn nàng buộc tóc lên qua gương rồi lắc đầu, vẫn không được. Cô mới nhuộm tóc, chân tóc cũng vàng rực rỡ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút,
Chu Thiến còn chưa nghĩ được là nên làm gì nên cũng lo lắng. Cô đành
phải bảo người mẫu thay đồ trước rồi trang điểm cho người mẫu
Trang điểm xong, Chu Thiến vẫn không nghĩ được cách gì với mái tóc của người mẫu. Mắt thấy thời gian sắp hết
Cách đó không xa, Hồ Giai Giai đã hoàn
thành thiết kế của mình, cô ta ngồi đó nhìn Chu Thiến, nhìn tóc người
mẫu vàng óng mà cười lạnh lùng.
Chu Thiến buồn rầu nằm gục lên bàn, ở bên người mẫu lầm bẩm:
- Nếu có thể che tóc đi thì tốt rồi, chẳng ai nhìn được gì nữa…
Che đi? Mắt Chu Thiến sáng bừng lên, lập
tức đứng thẳng dậy. Đúng thế, vì sao không thử cách này, Chu Thiến như
được kích thích mà phấn chấn tinh thần, cô cười nói với người mẫu:
- Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi
Cô đứng dậy, vội chạy đến bên tủ lớn tìm đồ mình cần
Người mẫu không hiểu gì, đứng sững ở đó,
lòng đang nghĩ, mình nhắc nhở được gì? Che đi? Không thể nào, cô ấy
không định che đầu mình đi chứ
Thời gian kết thúc, Chu Thiến cũng vừa ý
với tạo hình của người mẫu, hai người nhìn bóng hình xinh đẹp trong
gương mà vui vẻ cười
Lần này, vì để chọn ra hai thiết kế xuất
sắc nhất, cũng để cho công bằng mà Thẩm Già Lam quyết định để cho 6 học
viên một tổ, dẫn người mẫu lên bục. Như vậy, tất cả mọi người đều nhìn
được rồi để mọi người đánh giá, để tất cả được tâm phục khẩu phục.
Trong 6 người sẽ chọn ra một người, cuối cùng trong 6 người còn lại sẽ chọn ra hai người
Tổ thứ nhất, trong 6 người, Trương Bân trong đó. Mọi người đều giới thiệu thiết kế của mình. Đến lượt Trương Bân, anh nói:
- Người mẫu của em có làn da rám
nắng khỏe mạnh, mắt màu nâu đâm, tóc cũng màu nâu, căn cứ sắc thái bốn
mùa thì thuộc loại hình mùa hè. Làn da của cô ấy khỏe mạnh, có màu hồng
hào, môi màu hồng nhạt khiến người ta cảm thấy rất nhu hòa, tao nhã.
Khóe miệng anh luôn tươi cười, trong mắt đầy sự tự tin:
- Chọn nên em chọn cho cô ấy những màu nhu hòa, thanh nhã
Tay anh làm động tác mời xem rồi nói:
- Em chọn cho cô ấy áo màu xanh
da trời nhạt và váy ngắn màu xanh đậm. Sự phối hợp cùng màu theo từng
tông đậm nhạt này thích hợp nhất với những người thuộc loại hình mùa hà
nhưng cũng để tránh đơn điệu, em chọn cho cô ấy chuỗi vòng cổ màu trắng
càng khiến cô ấy thêm tao nhã, dịu dàng
Lời giới thiệu và thiết kế của anh được
mọi người khen ngợi, không nghi ngờ gì chính là người xuất sắc nhất
trong tổ 6 người đó. Khi thầy giáo tuyên bố kết quả, vẫn có học viên
nghi ngờ:
- Em không hiểu, thiết kế của em kém của Trương Bân ở chỗ nào
Thẩm Già Lam đi đến bên học viên kia, mỉm cười nói:
- Người mẫu của em da màu nâu
vàng, mắt và tóc đều là màu đen, căn cứ theo sắc thái bốn mùa thì là
người mùa đông. Người thuộc mùa đông thích hợp nhất dùng màu trắng, đen
và xám. Em chọn màu đen cho cô ấy vốn cũng không sai nhưng em quên mất
việc phối màu tương phản, chỉ có cách phối tương phản mới khiến người
mẫu trở nên nổi bật. Em chọn cho người mẫu cả người đều màu đen cũng
không khỏi quá nặng nề.
Những lời đó khiến học viên kia tâm phục, không còn ý phản đối
Hai tổ tiếp, Tiểu Mạt và Lý San đều không được nhất, chỉ được loại khá, bọn họ ủ rũ đi đến bên Chu Thiến, nhìn
thấy thiết kế của Chu Thiến thì đều ngạc nhiên vô cùng. Lý San bội phục:
- Cách này mà cậu cũng nghĩ ra được, đúng là thua cậu rồi
Sau đó lại thở dài:
- Thẩm Già Lam nói mình phối đồ quá câu nệ, người mùa thu không phải mặc màu đỏ là hợp nhất sao?
Chu Thiến nhìn người mẫu của cô rồi cười nói:
- Cô ấy tuổi còn trẻ, chỉ mặc màu đỏ không thì quá già rồi, nếu dùng màu cam thì đẹp hơn đó
Lý San nghiêng đầu nghĩ, lúc này mới như bừng tỉnh:
- Thì ra vấn đề là ở đây, mình
hiểu rồi, không nên quá cứng nhắc trong việc chọn màu, còn phải dựa theo tuổi tác, khí chất nữa
Tổ tiếp, Hồ Giai Giai, Vương Vĩ, Lưu Văn
Chí đều ở trong đó. Hồ Giai Giai dẫn người mẫu của mình đi lên trước,
ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt như một nàng công chúa kiêu ngạo. Nhưng cô ta quả cũng nên kiêu ngạo, chẳng những thành tích vẫn luôn số một số hai
lại còn trẻ tuổi, xinh đẹp, trở thành người nổi bất nhất trong các học
viên năm nay. Ngay cả các thầy giáo cũng đều thầm bàn tán, cô ta vào
công ty là chuyện hiển nhiên.
Cô ta đứng trên bục, đôi mắt như thủy
tinh long lanh sáng bừng, khóe miệng tươi cười kiêu ngạo. Làn da trắng
nõn, ửng hồng, là người điển hình của người mùa xuân, người mang sắc
thái mùa xuân thích hợp với màu vàng hoặc các màu ấm: vàng nhạt, hồng
phấn, trắng sữa… Cô ta mặc áo mà vàng nhạt pha lẫn xanh nhạt, mặc váy
trắng ngắn, tay đeo lắc bạc, trông vô cùng xinh đẹp, động lòng người.
Trùng hợp là người mẫu của cô ta cũng giống cô ta, làn da trắng nõn, mắt màu nâu nhạt, tóc vàng mềm mại, cũng là người mùa xuân
Tiểu Mạt thì thầm với Chu Thiến:
- Nhìn cô ta may mắn chưa kìa, mình là người mùa xuân, người mẫu cũng vậy, nhất định là biết cách phối hợp tốt nhất
Nhưng Chu Thiến để ý lại thấy Hồ Giai
Giai phối hợp rất sáng tạo khiến người ta cảm thấy như sáng bừng, không
thể không nói, thực lực của Hồ Giai Giai không thể khinh thường
Hồ Giai Giai đứng đó nhìn ánh mắt tán thưởng của mọi người, trong lòng đắc ý. Đến lượt mình, cô ta hắng giọng rồi lớn tiếng nói:
- Người mẫu của tôi là người
thuộc mùa xuân, hơn nữa cô ấy là phụ nữ văn phòng cho nên tôi chọn cho
cô ấy vest công sở màu cà phê, và áo trong màu lam nhạt thêu hoa, chọn
túi xách cùng màu với áo vest, cuối cùng thêm vào đồ trang sức trang nhã sẽ khiến cô ấy càng thêm dịu dàng mà cũng rất trí thức.
Cô ta giới thiệu xong, ngầm để ý thần sắc của Thẩm Già Lam, thấy cô mỉm cười, vẻ mặt đồng ý thì lại kiêu ngạo. Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là người xuất sắc nhất, nhất định cô ta cũng
phải đạt được thành tích xuất sắc nhất mà vào công ty. Lần này, người có thể làm đối thủ của cô ta cũng chỉ có Trương Bân. Cô ta nhìn Trương
Bân, Trương Bân nhìn thấy ánh mắt cô ta thì thản nhiên cười. Hồ Giai
Giai thầm cắn răng, lòng vô cùng hận.
Lúc thu hồi ánh mắt, lơ đãng nhìn đến chỗ Chu Thiến… đột nhiên, cô ta mở to mắt, vẻ mặt khó tin