Thầy Khắc Y nhìn Chu Thiến một cái, lắc
đầu thở dài, chuẩn bị xoay người rời đi, mà giám khảo chấm thi cũng tiếc nuối chuẩn bị viết hai chữ “không đạt” lên phiếu. Hồ Giai Giai đắc ý và hưng phấn lộ liễu. Mọi người còn lại đều tỏ vẻ kinh ngạc
Đến lúc này, Chu Thiến vẫn luôn yên lặng đột nhiên bước lên, gọi giật Khắc Y lại:
- Thầy Khắc Y, xin chờ một chút
Giọng nói thanh thúy mà vang dội, áp chế mọi tiếng ồn khác, mọi người đều yên lặng, tròn mắt nhìn cô
Khắc Y quay đầu lại nhìn Chu Thiến, Chu Thiến bình tĩnh nhìn ông, sau đó chậm rãi nói:
- Thầy Khắc Y, thầy đã từng nghe
em giải thích, đã kiểm tra thử tóc người mẫu của em chưa, tại sao đã
nhanh chóng đưa ra kết luận như vậy, có phải là quá võ đoán hay không?
Lời vừa nói ra, đến cả các giáo viên cũng đều giật mình. Phải biết rằng, trong công ty, Khắc Y là người được sùng bái nhất chỉ sau chủ tịch, cho dù là chủ tịch cũng không chỉ trích ông
thẳng thừng như vậy. Tống Thiệu Lâm này đã làm sai, chẳng những không
biết hối cải mà còn dám trách cứ Khắc Y, quả là quá đáng. Các giáo viên
đều tỏ vẻ bất mãn.
Khắc Y ngẩn ra, không ngờ cô lại nói
những lời này, cẩn thận nghĩ lại, cũng rất có đạo lý, ông hẳn nên nghe
cô giải thích mới đúng. Chỉ là ông quen được người tôn sùng, giờ đột
nhiên bị chỉ trích như vậy trước mặt bao người thì quả thực là rất xấu
hổ. Trong lúc nhất thời, không biết nên nói gì mới tốt
Hồ Giai Giai sao để cho cô phản kích, vội nói:
- Sự thật ai cũng thấy, cô còn gì mà nói chứ
Chu Thiến hoàn toàn không để ý đến Hồ
Giai Giai, như không nghe thấy cô ta nói gì vậy. Đôi mắt như ngọc của cô nhìn Khắc Y không chớp, môi mím chặt đầy vẻ quật cường. Cô lại nói:
- Xin thầy đến xem tóc người mẫu của em thì thầy sẽ biết em không nói dối
Khắc Y thấy cô kiên quyết như vậy, tò mò
đi đến bên chỗ người mẫu của Chu Thiến. Các học viên ở dưới đều xúm lại
gần, nghển cổ nhìn phía Chu Thiến và Kiều Tranh. Lưu Văn Chí thấy vậy
không khỏi có chút lo lắng. Anh không biết Chu Thiến sẽ nói gì với Khắc
Y, cảm thấy hoảng hốt, vội gạt mọi người mà lên phía trước nhìn xem.
Chu Thiến nói với Khắc Y:
- Thầy Khắc Y, thầy xem tóc người mẫu của em đi, em thực sự là đã rất cẩn thận để tạo nếp tóc cho người
mẫu, thầy xem, keo xịt tóc còn đây, kẹp tóc cũng nhiều như vậy, thầy
nhìn những chỗ em kẹp tóc xem có phải là đều kẹp rất cẩn thận, rất đúng
chỗ không?
Khắc Y làm trong nghề bao năm, đương
nhiên là có kinh nghiệm, ông vừa nhìn đã biết Chu Thiến kẹp tóc rất
chính xác, hơn nữa nhìn qua, keo xịt tóc cũng không ít, hẳn không dễ
dàng bị rơi xuống như vậy mới đúng. Ông lấy tay sờ tóc người mẫu, sau đó dính thử ngón trỏ và ngón cái, không khỏi nhíu mày.
Ông còn chưa kịp nói gì, Hồ Giai Giai đã nói:
- Cái này chỉ chứng tỏ cô học không đủ đến trình độ chín muồi thôi, cô đừng tìm lí do chống chế nữa
Chu Thiến quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt sắc như đao:
- Tôi đang nói chuyện với thầy Khắc Y, đề nghị cô biết lễ phép một chút, đừng có nói leo như thế
Hồ Giai Giai còn định nói thêm gì thì lại thấy Khắc Y cũng tỏ vẻ khó chịu, sợ lại khiến ông có ấn tượng không tốt nên đành phải ngậm miệng không dám nói gì thêm nhưng vẻ mặt tức giận,
rất không cam lòng.
Chu Thiến thấy vẻ mặt của Khắc Y thì biết ông đã phát hiện vấn đề, nói:
- Tin rằng thầy Khắc Y cũng phát
hiện, độ dính của keo xịt tóc này rất kém, căn bản không phải là keo xịt tóc của trường chúng ta
Cô quay qua, đảo mắt nhìn mọi người dưới sân khấu:
- Tôi nghi ngờ đã có người đánh tráo keo xịt tóc của tôi.
Mọi người ồ lên, hai mặt nhìn nhau kinh
ngạc, chuyện này tuy rằng đều có nghe nói nhưng vẫn là lần đầu tiên
chứng kiến, nhất thời không thể phân biệt được thật giả. Mà Lưu Văn Chí
lại tái mặt, toát mồ hôi lạnh. Nhưng anh ta nghĩ lại, keo xịt tóc đã
được đổi lại, cảm thấy thoáng an tâm hơn một chút
Mọi người đều nhìn về phía Khắc Y xem ông nói gì, lời nói của ông mới là có trọng lượng nhất
Khắc Y yên lặng một hồi rồi nói:
- Keo xịt tóc Tống Thiệu Lâm dùng quả thực không phải là keo xịt tóc của nhà trường phát, đi, chúng ta
đến bàn của em xem sao
Đám người tản ra, tạo thành đường đi, Chu Thiến dẫn Khắc Y đến bàn trang điểm của mình, mọi người đều đi theo sau muốn xem đến cùng là thế nào. Khắc Y cầm lấy lọ keo xịt tóc trên bàn
của Chu Thiến, nhìn nhìn rồi phun ra rồi ngửi, à lên nói:
- Nhưng đây rõ ràng là keo xịt tóc của trường học
Mọi người nghe xong lời Khắc Y nói, tưởng Chu Thiến nói dối thì đều tỏ vẻ khinh bỉ, có người còn cay độc nói:
- Là tự mình dùng ít, còn cứ nói
dối chống chế, đúng là lãng phí thời gian của mọi người, thiết kế của
mình còn đang phải chờ đây
Mà Hồ Giai Giai đằng sau cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Lưu Văn Chí đầy ý tán thưởng
Vẻ mặt Chu Thiến nghiêm túc đón lấy keo
xịt tóc rồi nhìn kỹ, phát hiện quả đúng là lọ keo xịt tóc mình thường
dùng. Cô cũng có chút ủ rũ, chẳng lẽ mình đoán sai, là vì mình làm không tốt? Nhưng giây sau cô đã gạt đi ý nghĩ này, bởi vì cô nhìn ra một sơ
hở, vẻ mặt lạnh lùng của cô cuối cùng cũng mỉm cười, nụ cười như ánh mặt trời bừng sáng giữa mây đen, khiến mọi người nhìn mà như đui mù
Chu Thiến nhìn mọi người, thành khẩn nói:
- Mình biết là mình làm mất thời
gian của mọi người, xin mọi người cho mình vài phút, mình nhất định sẽ
nói rõ ràng với mọi người. Tin rằng mọi người cũng không thích hành vi
đê tiện, phá hoại thành quả của người khác để đạt được mục đích của mình thành công. Mọi người không ngại thì cũng nhìn xem, có thể tự cảnh giác cho chính mình
Cô lại nhìn Khắc Y, cầm lọ keo xịt tóc nói với ông:
- Thầy Khắc Y, thầy làm nghề này
nhiều năm, nhất định cũng sẽ phát hiện, mỗi khi dùng keo xịt tóc làm tóc cho khách hàng xong, nhất định tay sẽ dính nhiều keo xịt tóc, cũng sẽ
dính lên thân lọ, dấp dính. Nhưng thầy xem này, lọ này hoàn toàn sạch
sẽ, bởi vì mỗi lần em dùng xong đều rửa sạch, bởi vì lần này căn bản em
không dùng đến nó nên thân chai vẫn sạch sẽ như thế
Cô trầm mặt xuống, cao giọng nói:
- Rõ ràng là có người đã đổi lọ
keo này trước khi tôi dùng, sau đó lại đổi quay về. Thật nhanh tay, tâm
tư tinh tế, đúng là khiến người ta không thể không bội phục, chỉ là sự
thông minh dùng vào những việc này thì chỉ khiến người ta khinh bỉ, coi
thường
Những lời của cô sắc bén, có sức thuyết
phục, ánh mắt sắc lạnh đảo qua mọi người, khi nhìn qua Hồ Giai Giai thì
bỗng dừng lại, bởi vì cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện Hồ Giai Giai từng làm đổ đồ của mình xuống đất
Hồ Giai Giai tiếp xúc đến ánh mắt hoài
nghi của Chu Thiến thì rùng mình, nhưng nhớ lại người làm việc không
phải là mình thì cũng thả lỏng, hung hăng trừng mắt nhìn lại
Chu Thiến vốn nghi ngờ Hồ Giai Giai nhưng lại nghĩ lại, khi đó mình nhìn cô ta cẩn thận, cô ta tuyệt đối không có cơ hội động thủ, hơn nữa cô ta cũng không chạm đến keo xịt tóc của
mình. Đợi đã, có người chạm vào keo xịt tóc của cô. Ánh mắt cô như tia
chớp bắn về phía Lưu Văn Chí, là anh ta cầm keo xịt tóc trả lại cho cô,
anh ta hoàn toàn có cơ hội đổi, sẽ là anh ta sao?
Chu Thiến nhìn Lưu Văn Chí thật sâu, Lưu
Văn Chí cảm thấy hơi thở nặng nề. Nhưng việc đã đến nước này, ngoài cố
chống đỡ, không chịu thừa nhận thì cũng chẳng còn cách nào khác
Mọi người thấy Chu Thiến nhìn Lưu Văn Chí chằm chằm thì đều nhìn Lưu Văn Chí với vẻ nghi ngờ. Tiểu Mạt thấy thế
thì lớn tiếng hỏi Chu Thiến:
- Thiệu Lâm, chẳng lẽ là Lưu Văn Chí?
Lưu Văn Chí thấy mọi người đều hoài nghi
mình mà Hồ Giai Giai lại lui về phía sau như thể chẳng liên quan, cảm
thấy vô cùng phẫn hận. Hối hận lúc trước đã nghe cô ta xúi giục, đến nỗi gặp phải chuyện này. Nhưng giờ anh đã chẳng còn cơ hội quay đầu, một
khi chuyện chắc chắn, anh sẽ bị đuổi khỏi trường, mọi hi vọng đều dập
tắt. Cho nên anh ta bước lên trước, cố gắng nói:
- Thiệu Lâm, mình biết cậu nghi
ngờ mình, mình quả thật có lấy keo xịt tóc lại cho cậu nhưng hoàn toàn
là ý tốt, cậu không thể vì thế mà nghi ngờ mình. Chúng ta vẫn là bạn
tốt, cậu nghi ngờ mình thế này, mình thực sự rất buồn
Vẻ mặt thành khẩn, giọng nói chân thành,
thực sự rất thật. Chu Thiến cũng không thể chắc chắn người giở trò quỷ
là Lưu Văn Chí, quả thực không thể vì anh ta giúp mình nhặt keo xịt tóc
thì trách anh ta được. Cô cúi đầu, xem ra hôm nay không thể tìm được kẻ
gây chuyện xấu. Mọi người thấy Chu Thiến không lên tiếng, nhất thời cũng hồ đồ theo
Lúc này, Khắc Y nói:
- Tôi thực không thể chấp nhận
được việc trường học của chúng ta cũng sẽ xuất hiện chuyện này. Mọi
người muốn vào công ty, tôi có thể hiểu, nhưng để thi được vào công ty
mà dùng thủ đoạn bỉ ổi này thực sự khiến người ta khinh thường, người
như vậy cho dù vào được công ty cũng không thể phát triển. Những kẻ tâm
thuật bất chính, bất kể là đi con đường nào cũng sẽ chẳng thể đi xa.
Chuyện này trường học nhất định sẽ tiếp tục điều tra đến cùng
Nói rồi ông lại nhìn Chu Thiến, lộ vẻ tiếc nuối:
- Về phần Thiệu Lâm… thật xin
lỗi, thầy không thể cho em thi lại bởi vì như thế là không công bằng với mọi người. Thầy có thể cho em thông qua, là vàng thì sẽ sáng lên, thầy
tin dù em không vào được top 10 thì cũng có thể bằng sự cố gắng của mình mà vào được công ty
Ông vừa nói xong thì Tiểu Mạt lập tức kêu:
- Thầy à, thầy biết rõ Thiệu Lâm
bị hãm hại thì sao không thể cho cô ấy được thi lại. Như vậy rất bất
công với cô ấy, tin chắc mọi người cũng sẽ không phản đối.
Nhưng mọi người nhìn nhau, ngoài Trương
Bân và mấy người Triệu Viện Viện tỏ vẻ đồng ý thì chẳng có ai lên tiếng. Mọi người đều nghĩ, chỉ cần kéo được một người thì cơ hội của mình sẽ
lớn hơn…
Tiểu Mạt thấy mọi người như thế thì giận đến dậm chân mắng:
- Đều là đám người ích kỉ
Khắc Y nhìn Chu Thiến khẽ nói:
- Cơ hội cho mỗi người đều chỉ có một mà thôi, thầy rất tiếc…
Hồ Giai Giai trốn ở phía sau cười lạnh, mà Lưu Văn Chí cũng lén thở phào một hơi
Chu Thiến thực sự rất thất vọng, cô nghĩ
chỉ cần tìm ra chân tướng là sẽ có cơ hội thi lại, không ngờ Khắc Y lại
chỉ để cô thông qua mà không cho cô thi lại
Cái này có nghĩa là cô có một điểm đạt,
có nghĩa rằng cô không còn trong top 10. Có nghĩa rằng lúc thực tập cô
không thể đi theo thầy giỏi mà chỉ có thể theo những stylist bình thường
Ông công bằng với mọi người nhưng công bằng của cô ở đâu? Công bằng của cô thì sao?
Nhất thời, cô cảm thấy vô cùng chán nản