Cửa hàng trưởng sau khi dẫn Triệu Hi Thành tới, giao cho chủ quản lầu 3 bảo cô ta chăm sóc khách hàng cẩn thận rồi lại đi xuống
Theo quy định, trợ lý phải đến trước cửa phòng tạo hình mà mở cửa cho khách rồi cung kính mời khách vào
Bình thường chuyện này Hồ Giai Giai luôn
tranh cướp với trợ lý khác, tranh thủ mà lấy lòng khách. Bởi vì cô ta
trẻ trung xinh đẹp, nụ cười sáng lạn, miệng lưỡi ngọt ngào nên cũng rất
được khách hàng ưa thích, thường cũng được tiền boa. (Bản thân những
stylist lớn cũng có trợ lý riêng, học viên thực tập chỉ là trợ lý phụ,
chỉ là Hồ Giai Giai là em gái của Hồ Gia Hào nên địa vị bất đồng)
Nhưng lần này, muốn Hồ Giai Giai phải cúi người trước mặt Chu Thiến thì cô ta không thể làm nổi. Cô ta đứng bất
động ở đó, trợ lý chính của Hồ Gia Hào vội vàng bước lên mở cửa
Hồ Gia Hào nhìn bộ dáng quật cường của em gái thì thầm sốt ruột, em gái mình tùy tiện như thế chỉ sợ sẽ còn phải
chịu ủy khuất hơn nữa mà thôi
Triệu Hi Thành lạnh lùng nhìn Hồ Giai
Giai một cái, kéo Chu Thiến vào, lúc vào cửa còn tiện tay thưởng cho trợ lý mở cửa kia 500 tệ. Trợ lý kia được thưởng lớn như vậy thì cao hứng
vô cùng, nhìn Hồ Giai Giai đắc ý. Bình thường cậu ta luôn bị Hồ Giai
Giai tranh công, nhưng cô ta lại là em gái của Hồ Gia Hào nên cũng chỉ
dám giận mà không dám nói. Giờ rốt cục đã có thể ngẩng cao đầu trước cô
ta, trong lòng vô cùng thoải mái
Hồ Giai Giai nhìn tờ tiền đỏ chót trong
tay trợ lý kia mà trong lòng đủ mọi cảm giác lẫn lộn. Bọn họ boa linh
tinh mà đã 500 tệ? Cô ta không khỏi lén liếc nhìn Chu Thiến một cái.
Thấy Chu Thiến cả người đều là hàng hiệu, trang sức kim cương long lanh, người đàn ông bên cạnh lại tuấn mỹ như vậy, xuất sắc như vậy thì lòng
ganh ghét lại dâng lên. Tống Thiệu Lâm dựa vào cái gì mà có mạng tốt như vậy?
Hồ Giai Giai đi theo sau bọn họ vào phòng thiết kế rồi ngồi xuống ở chỗ cách xa bọn họ. Thầm hạ quyết tâm, coi
mình như người vô hình, mặc kệ bọn họ
Nhưng mọi chuyện nào có như ý của cô ta
Bên kia, Chu Thiến ngồi xuống bàn trang
điểm, trợ lý được tiền boa vội giúp cô pha trà rót nước. Nhưng Chu Thiến lại nhìn Hồ Giai Giai rồi vẫy:
- Trợ lý tiểu thư bên kia, rót cho tôi cốc nước
Hồ Giai Giai mím môi, hai tay dùng sức mà giắt vạt áo, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Thiến. Chu Thiến lại nhìn cô
ta cười thản nhiên, nhíu mày nói:
- Thế nào, phải để tôi nhắc lại lần nữa hay sao?
Hồ Gia Hào vội quát em gái:
- Giai Giai, nhanh nhẹn lên
Hồ Giai Giai chẳng còn cách nào, đành
phải cau có đi lấy nước cho Chu Thiến. Tuy rằng rất muốn nhổ nước bọt
vào trong cốc nhưng ánh mắt lạnh lùng của Triệu Hi Thành phía sau luôn
nhìn cô ta khiến lưng cô ta ớn lạnh, thực sự không dám
Cô ta dùng dằng mãi rồi mới cầm cốc nước tới, vùng vằng đưa cho Chu Thiến nói:
- Này!
Chu Thiến lật tạp chí, không ngẩng đầu cũng không nhận chén nói:
- Tôi nhớ trường học không có dạy như vậy
Trường học dạy là phải hai tay bưng nước, cung kính đưa cho khách, nhất là tầng ba tầng bốn, tầng hai lại không
nghiêm ngặt như vậy
Hồ Giai Giai tức giận đến mặt trắng bệch, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của anh trai thì vẫn phải làm theo quy
củ mà cung kính đưa trà cho Chu Thiến.
Chu Thiến cười đón lấy, hơi nhấp một ngụm thì nhíu mày:
- Sao lạnh thế?
Triệu Hi Thành lập tức phát hỏa:
- Các người định làm ăn hay không đây, gọi chủ quản đến ngay
Hồ Gia Hào vội đón lấy chiếc chén trong tay Chu Thiến, liên tục xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi
Rồi nói với Hồ Giai Giai:
- Giai Giai, đổi ly khác đi
Hồ Giai Giai giận run người nhưng lại sợ
bọn họ sẽ gọi chủ quản đến, nếu không bị đuổi đi thì cũng sẽ để lại ấn
tượng xấu với chủ quản, ảnh hưởng đến tương lai trở thành trợ lý của
Khắc Y của cô ta. Cô ta lại đành nhẫn nhịn, lại rót chén nước khác, lần
này là một chén nước ấm.
Ai ngờ Chu Thiến uống một ngụm, lại nhíu mày nói:
- Nóng quá
Hồ Gia Hào không đợi Triệu Hi Thành nổi đóa. Lập tức đón lấy chén nước trong tay Chu Thiến, cẩn thận nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, đều là cấp dưới của tôi làm việc không tốt, tôi tự đi rót nước cho cô, xin chờ một chút
Chu Thiến thấy anh trai cô ta lo lắng bảo vệ em gái như vậy, hoàn toàn không để ý đến thể diện của chính mình,
không khỏi cũng có chút cảm động, lập tức thở dài, nghĩ có phải là không nên làm khó người anh này?
Cũng không ngờ, Hồ Giai Giai đợi anh mình bước đi thì khẽ rít giọng nói:
- Này, cô đừng có quá đáng, đừng nghĩ là cô có tiền thì tôi sẽ sợ cô.
Chu Thiến thầm mắng cô ta là loại chết cũng không biết hối cải, quay đầu nhìn cô ta cười lạnh nói:
- Lời này của cô sai rồi, giờ tôi là chủ, cô phải theo. Tôi đưa tiền, cô phục vụ. Đúng thế, tôi là người
có tiền, tiền rất nhiều đủ để cô phải cúi đầu trước mặt tôi. Cô có thể
không sợ tôi nhưng cô muốn bảo vệ công việc của mình thì phải nhìn sắc
mặt của tôi
Chu Thiến ép sát người cô ta, vì để đề cao khí thể của mình mà cô học theo vẻ mặt của Triệu Hi Thành nói:
- Hồ Giai Giai, hình như đến giờ
cô vẫn không ý thức được, tôi thật sự là người cô không thể trêu vào
đâu, tôi đạp chết cô cũng dễ như đạp chết con kiến mà thôi
Trong nháy mắt, tay chân Hồ Giai Giai trở nên lạnh lẽo vô cùng, cô ta vẫn luôn đố kỵ với Tống Thiệu Lâm, muốn kéo Tống Thiệu Lâm xuống bùn. Cô ta tuy biết nhà Tống Thiệu Lâm có tiền
nhưng ngoài ghen tỵ cũng không có cảm giác gì khác, trong lòng cô ta, cô ta không nghĩ Tống Thiệu Lâm có thể làm gì mình, chuyện bịa đặt lần
trước, chẳng phải không làm gì được cô ta sao? Nhưng giờ cô ta hiểu
được, cô ta sai rồi, thì ra giữa bọn họ có sự chênh lệch rất lớn, là
thân phận, là địa vị, là tiền tài. Chỉ cần Tống Thiệu Lâm muốn, lúc nào
cũng có thể khiến mình được đẹp mặt
Tất cả những điều này, tuy cô ta hiểu nhưng sao có thể nuốt trôi cơn giận này
Chu Thiến nhìn gương mặt dần trắng bệch
của Hồ Giai Giai, trong lòng thật thoải mái, khó trách ngày nào Triệu Hi Thành cũng thích lầm lì như vậy, nói năng thì cộc lốc, thì ra cảm giác
thống khoái như thế… Lần này, Hồ Giai Giai sẽ không dám trêu chọc cô nữa rồi
Thật ra, Chu Thiến chẳng qua là hù dọa cô ta một chút thôi, cô biết rõ sự gian khổ của học hành, cũng biết phần
công việc này với mỗi học viên mà nói quan trọng cỡ nào. Hơn nữa chuyện
keo xịt tóc cũng không thể chắc chắn là do Hồ Giai Giai làm, cô sẽ không vì thế mà chặn đứng tiền đồ của một cô gái. Hôm nay chẳng qua là dạy dỗ cô ta một chút, cho cô ta hiểu được mình không phải kẻ dễ dây
Triệu Hi Thành ở bên nhìn mà buồn cười,
Thiệu Lâm này, cô ấy nghĩ chỉ đôi câu hù dọa này thì Hồ Giai Giai sẽ sợ
cô ấy? Nhìn vẻ mặt của cô ta rõ ràng là rất không cam lòng, không phục,
chỉ e sau này còn sẽ gây chuyện gì khác. Người như thế, kim không đâm
vào thịt thì không thấy đau. Muốn làm cho cô ta sợ thì phải để cô ta
thấy đau
Trong mắt Triệu Hi Thành hiện lên một tia ngoan độc. Nam trợ lý ở bên nhìn sắc mặt của anh mà lạnh người
Triệu Hi Thành nhìn về phía Chu Thiến, thầm nghĩ, phụ nữ đúng là dễ mềm lòng! Nhưng mà… Thiệu Lâm như vậy thật sự rất đáng yêu…
Gương mặt lạnh lùng của anh dần nhu hòa lại khiến cho trợ lý đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Hồ Gia Hào hai tay bưng chén trà lại,
cung kính đưa cho Chu Thiến, Chu Thiến không đành lòng làm khó người anh tốt này nên đón lấy, cũng không làm khó dễ nữa. Hồ Gia Hào thầm thở
phào. Anh nhìn em gái, thấy Hồ Giai Giai cúi đầu đứng một bên, không
biết suy nghĩ cái gì.
Sau đó, Hồ Gia Hào cùng Chu Thiến thảo
luận nên tạo hình thế nào. Hồ Gia Hào lấy ra những hình ảnh cho cô tham
khảo. Không hổ là bậc thầy có tiếng, phương án tạo hình rất độc đáo mà
cũng mới mẻ, rất hợp ý Chu Thiến, cũng cho cô học hỏi thêm không ít.
Mà Hồ Gia Hào cũng rất kinh ngạc với mắt
thẩm mỹ của Chu Thiến, sự sâu sắc, sáng tạo, trí tuệ của cô ấy so với em gái mình tuyệt đối hơn chứ không kém. Khó trách em gái mình luôn nhằm
vào cô ấy, thì ra là lòng dạ hẹp hòi của em gái mình tác quái. Anh nhìn
Chu Thiến tao nhã thoải mái lại nhìn vẻ mặt phẫn hận của em gái, không
khỏi thầm lắc đầu, cao thấp cũng quá rõ ràng…
Sau khi quyết định tạo hình, Hồ Gia Hào bắt đầu động thủ, anh gọi Hồ Giai Giai giúp Chu Thiến làm móng
Hồ Giai Giai sợ khí thế của Chu Thiến và
Triệu Hi Thành nên không dám không theo. Cô ta lấy ra dụng cụ làm móng,
vô cùng khó chịu, ngồi xổm bên Chu Thiến, làm móng tay cho Chu Thiến.
Cô ta cầm lấy tay Chu Thiến, bàn tay Chu
Thiến trắng nõn mềm mại, mười ngón tay thon dài, vừa nhìn là biết đây là bàn tay chưa từng phải làm lụng vất vả. Ngón áp út của Chu Thiến còn có một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, ánh sáng chói mắt cô ta. Rõ ràng
mới đầu chỉ là người bình thường như mình, đột nhiên lại biến thành
người cao cao tại thượng, bây giờ còn cưỡi lên đầu lên cổ mình, tâm tình của cô ta ai thấu hiểu được?
Chu Thiến ý thức được mình còn chưa tháo
nhẫn nên rụt tay lại, tháo nhẫn ra rồi lại đưa tay cho cô ta, lúc lơ
đãng liếc nhìn Hồ Giai Giai một cái.
Chỉ là một cái liếc mắt lơ đãng nhưng lại bị Hồ Giai Giai nghĩ thành khoe khoang, đắc ý
Tâm tình của cô ta vô cùng phức tạp, vừa
buồn bực lại vừa phẫn hận. Tất cả những cái này đều khiến cô ta vô cùng
kích động, tay cầm kéo không khỏi run lên
- Á!
Chu Thiến động nhiên rút tay lại nhưng đã không kịp. Ngón út của cô đã bị cứa phải, một giọt máu ứa ra rơi trên
người, vết máu đỏ tươi này khiến mắt Triệu Hi Thành như bị kim đâm
Anh đứng bật dậy, bước tới kéo Hồ Giai
Giai ra rồi tát cô ta một cái. Hồ Giai Giai còn chưa kịp phản ứng đã bị
cái tát mạnh của Triệu Hi Thành đánh vào, lăn mấy vòng mới dừng lại được
Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ khiến mọi người đều ngây ngốc, không thể phản ứng kịp thời
Chờ đến khi Hồ Giai Giai khóc thất thanh thì mọi người mới như tỉnh mộng
Hồ Gia Hào vội đi đến bên em gái, nhìn
khuôn mặt bị đánh sưng của em mà đau lòng vô cùng. Hồ Giai Giai bưng mặt dựa vào lòng anh trai, khóc đến không thở nổi. Cô ta thực sự sợ hãi.
Vừa rồi, chỉ trong nháy mắt Triệu Hi Thành đánh cô ta mà cô ta cảm giác
như đó là quỷ tu la từ địa ngục xuất hiện. Cuộc đời cô ta chưa bao giờ
trải qua cảm giác này, tựa như ác mộng vậy. Sau đó, cô ta lại không biết vận mệnh gì sẽ chờ mình. Cô ta sợ hãi, sự sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng khiến cả người run rẩy
- Anh ơi… em không cố ý…. Em thực sự không cố ý… em chỉ là nhỡ tay… em không cố ý…
Cô ta ôm anh trai mình khóc rống, kể lể.
Thực ra đó là cô ta nói thật, vừa rồi cô ta không cố ý, dù có tức giận
thế nào cũng sẽ không thể làm chuyện này trước mặt bao người được
Hồ Gia Hào bị em gái khóc mà đau lòng, nghe lời của em gái thì không khỏi tức giận mà nói với Triệu Hi Thành:
- Triệu tổng, chuyện còn chưa rõ ràng, sao anh lại có thể đánh người được
Triệu Hi Thành xem xét miệng vết thương
của Chu Thiến, trợ lý đem bông băng đến, Triệu Hi Thành cẩn thận thấm
máu cho cô, thỉnh thoảng còn hỏi:
- Có đau không? Có xót không?
Chu Thiến thấy vẻ mặt lo lắng của anh thì cảm thấy chẳng còn gì đau đớn. Cô nhìn anh cười, lắc lắc đầu
Triệu Hi Thành nghe được lời của Hồ Gia Hào thì quay phắt lại, sắc mặt âm trầm đáng sợ, giọng nói lạnh như băng rít qua kẽ răng
- Tôi đánh cô ta còn là nhẹ. Tôi còn muốn cô ta không thể nào ngóc đầu được tại đây nữa