Sau hôm Chu Minh Xa đi, Chu Thiến liền
nhận được điện thoại của Kiều Tranh. Cuộc điện thoại này nằm trong dự
kiến của cô. Lần trước ở bệnh viện, lúc gần đi, ánh mắt anh như có ngàn
điều muốn nói cũng như cô vậy, dường như anh cũng muốn nói với cô điều
gì đó.
Chu Thiến tuyệt đối không lạ vì sao anh
biết số điện thoại của cô. Người làm ăn như anh, nếu thực sự muốn liên
hệ với ai hẳn là chuyện dễ dàng.
Địa điểm Kiều Tranh hẹn là trường đại học của của bọn họ. Chu Thiến không dùng lái xe trong nhà. Cô đi đến địa
điểm hẹn, vừa xuống xe đã thấy Kiều Tranh đứng trước cửa trường đại học, tựa vào chiếc ô tô màu đen. Hôm nay anh mặc quần áo bình thường, áo cộc xám, quần màu nhạt, giầy cùng màu, tay đúc túi quần, vẻ mặt tao nhã tựa như bạch mã hoảng tử trong mộng của các thiếu nữ. Đi qua anh, không ít
những cô gái đều quay lại nhìn.
Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của
Chu Thiến, ngẩng đầu nhìn về phía cô. Khi thấy cô, ánh mắt lộ ra vẻ dịu
dàng, dường như cơn gió ấm áp thổi qua khiến cô cảm cảm giác yên tĩnh vô cùng
Chu Thiến mỉm cười nhìn anh, đi đến bên anh hỏi:
- Đợi lâu chưa?
Kiều Tranh cười nói:
- Không có, anh cũng vừa đến!
Chu Thiến đột nhiên có cảm giác kì quái,
sao cô cảm thấy bọn họ nói chuyện như nam nữ hò hẹn vậy? Cảm giác này
khiến cô có chút chột dạ, có phần như đang làm chuyện xấu sau lưng chồng vậy. Vốn trước khi đi cô còn chút do dự, dù sao bất kể thế nào giờ cô
là vợ của Triệu Hi Thành, sau lưng anh ta gặp “tình nhân” cũ, tuy rằng
chính đại quang minh nhưng cũng không phải là điều nên làm. Nhưng bản
thân thật sự lo lắng cho Kiều Tranh, quan tâm đến phản ứng của anh sau
chuyện lần đó nên mới muốn gặp mặt anh như vậy. Nhưng giờ cảm giác đó
đột nhiên ùa tới lại khiến cô có phần mất tự nhiên.
Kiều Tranh thấy được sự mất tự nhiên của
cô, ánh mắt buồn bã, giờ cô đã thích ứng với cuộc sống là vợ người ta,
ngay cả gặp anh cũng có điều cố kỵ… Lòng Kiều Tranh đau đớn, anh nói với cô:
- Đi vào trong xem một chút, về đã lâu anh cũng chưa thăm lại trường
Nói xong xoay người chậm rãi đi về phía
trước, Chu Thiến hơi run lên rồi vội đuổi theo, đến khi cách anh vài
bước thì bước chậm lại.
Bọn họ đi trên con đường cây xanh trong
trường, cây cối cao lớn xanh um, lá cây rung rinh trong gió, trong không trung có những gợn mây trắng nõn, ánh mặt trời sáng lạn chiếu ra muôn
vàn sợi tơ vàng. Đám sinh viên đi lại trên đường, những tiếng cười vui
vẻ, đơn thuần truyền đến
Dọc đường đi, bọn họ đều yên lặng không
nói gì. Chu Thiến là không biết nên nói gì còn Kiều Tranh thì chỉ nhìn
quanh, vẻ mặt phức tạp, như dịu dàng lại như đau đớn, giống như đắm chìm trong mộng ảo vừa ngọt ngào lại vừa đắng cay.
Chu Thiến nghĩ nghĩ, bước lên hai bước, sóng vai cùng anh:
- Kiều Tranh, lần trước ở phòng trà, bất kể Văn Phương nói gì, anh cũng đừng để ý, em…
- Em nhìn bên kia kìa!
Kiều Tranh đột nhiên cắt ngang. Chu Thiến theo tay anh chỉ mà nhìn qua, chỉ thấy là một tán cây lớn, cũng không có gì đặc biệt.
Kiều Tranh không chớp mắt nhìn cô. Thấy
cô ngoài vẻ khó hiểu cũng chẳng có gì đặc biệt thì cảm thấy đau xót, quả thật cô đã quên mọi thứ…Kiều Tranh cố kìm cơn đau trong lòng, chậm rãi
mở miệng:
- Đây là cây hoa anh đào, đến mùa xuân sẽ nở hoa rất đẹp. Trước kia, trong mắt anh nó cũng chỉ như những
loài hoa bình thường, không có gì đặc biệt. Mãi cho đến một ngày…
Anh nói đến đây thì hơi dừng lại, nhìn
cây anh đào kia, trong mắt vô cùng dịu dàng nhưng Chu Thiến biết, anh
đang nghĩ về kí ức đẹp của mình, mà không nghi ngờ gì, đoạn thời gian
đẹp nhất đó nhất định có Tống Thiệu Lâm. Kiều Tranh tiếp tục nói:
- Mãi cho đến một ngày, anh đi
qua đây, nhìn thấy một cô gái tóc dài đang nhảy muốn hái một nhánh anh
đào ở cao. Những cánh đào rơi xuống như tuyết. Tóc cô ấy bay bay trong
màn mưa hoa rực rỡ cùng gió. Anh bất tri bất giác dừng bước, cũng không
ngờ cô gái đó nhảy xuống vừa khéo ngã vào anh. Anh đỡ lấy cô ấy, cô ấy
quay đầu nhìn anh cười, nụ cười ấy còn đẹp hơn hoa anh đào, khiến anh
chói mắt, xuyên thẳng vào tim anh…
Sau đó, anh quay đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn Chu Thiến, đôi mắt thâm thúy đầy chân tình. Anh cầm tay cô khẽ nói:
- Thiệu Lâm, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sao em có thể quên?
Tay anh ấm áp mềm nhẹ, đôi mắt thâm u ủ
dột, giọng anh chân tình mà u buồn. Trong nháy mắt, Chu Thiến như bị mê
hoặc, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đen thâm thúy, có
ánh mặt trời chiếu vàng, lòng cả kinh, vội tỉnh táo lại. Cô nhẹ nhàng
rút tay mình về, khẽ nói:
- Kiều Tranh, đừng như vậy!
Kiều Tranh kích động nắm lấy hai vai Chu Thiến, giọng có chút vội vàng:
- Thiệu Lâm, chúng ta vốn là một
cặp đẹp đôi, nếu lúc đó giữa chúng ta không xảy ra nhiều chuyện như vậy
thì giờ chúng ta hẳn là đã rất hạnh phúc. Thiệu Lâm, anh biết giờ em
sống cũng không tốt, đến bên anh! Thiệu Lâm, đến bên anh đi! Quá khứ của chúng ta không thể vùi lấp, rất nhanh thôi anh sẽ tìm lại kí ức cho em.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuống
ánh mắt Kiều Tranh chiếu ra ánh sáng quắc. Từ sau khi nghe những lời Văn Phương nói anh vội tìm mẹ chứng thực. Sau đó, lòng anh vẫn luôn bị dày
vò. Nhớ nhung và tình cảm khi xưa bị anh áp chế giờ như núi lửa bùng nổ. Hôm nay anh hẹn cô ra, mục đích cũng không phải để nói những lời này.
Anh chỉ là không nhịn được muốn gặp cô, muốn trò chuyện với cô, muốn để
cô nhìn lại những kí ức của bọn họ. Nhưng đi đến dưới tàng cây anh đào
này, chuyện cũ như thủy triều nhấn chìm anh, anh không khống chế được
bản thân mà nói ra những lời này.
Chu Thiến nhìn đôi mắt đầy chờ mong của
anh, nhớ tới tình yêu trắc trở của anh và Tống Thiệu Lâm, trong lòng
thực sự khổ sở, đau lòng vì anh. Nhưng có thể thế nào đây? Tống Thiệu
Lâm không thể quay lại nữa, tình ý này của anh cũng chỉ là thất bại. Dù
cô có yêu thương anh thế nào cũng không thể làm thế thân cho Tống Thiệu
Lâm.