Văn phòng của Triệu Hi Thành ở tầng cao nhất.
Khi tới nơi, cả tầng vẫn yên lặng. Cũng đúng, giờ còn chưa đến 8h, là anh đến sớm.
Anh đi vào văn phòng, đóng cửa lại.
Văn phòng của tổng giám đốc đương nhiên
là vô cùng rộng rãi, ở giữa là bàn ghế sô pha, bên cạnh cửa kính là bàn
làm việc lớn, bên cạnh còn có một quầy bar với đủ loại rượu thượng hạng.
Triệu Hi Thành đi đến trước quầy bar, rót một ly rượu vang, sau đó mang ly rượu đến trước cửa sổ quan sát. Toàn
bộ thành phố đều trong mắt anh. Anh rất thích cảm giác cao cao tại
thượng này, mọi thứ đều nắm trong tay.
Lúc này, ánh nắng buổi sớm nhuộm lên
khung cảnh một tầng ánh sáng vàng, con đường chật chội, chỗ nào cũng là
những chiếc ô tô như những bao diêm, còn cả đám người màu đen nhấp nhô.
Dần dần, ngoài văn phòng cũng bắt đầu
đông đủ, nhóm thư kí của anh bắt đầu chuẩn bị công tác. Anh có bốn thư
kí, nghe giọng thì chỉ có ba người, tiếng các cô líu ríu nói chuyện
phiếm tựa như tiếng ếch kêu, anh không thể nghe rõ
- Này, hôm nay các cậu có đọc báo buổi sớm không?
- Có chứ có chứ. Một người hưng phấn đáp: – Ảnh chụp hai đại mỹ nam bắt tay chiếm toàn bộ trang báo!
Bọn họ đang nói ai vậy?
- Ai! Người còn lại than nhẹ: –
Thật không ngờ, trên thương trường còn có người đàn ông đẹp trai có thể
so sánh với tổng giám đốc của chúng ta…
Có thể tưởng tưởng lúc này mắt nàng nhất định đang long lanh long lanh
- Càng quý đó là chưa kết hôn!
- Nghe nói là kim quy biển (rùa
vàng nhưng ở nước ngoài), vốn làm việc ở công ty đầu tư bên Mỹ, lần này
được bổ nhiệm đến làm giám đốc công ty ở khu vực Châu Á! Thật quá ảo,
chính là bạch mã vương tử đó
Thì ra đang nhắc đến tiểu tử Kiều Tranh
kia, hừ, tiểu tử đó tốt như các cô bình luận sao? Thật đúng là mắt mọc
đằng sau, không có kiến thức, mất mặt anh quá!
- Nhưng dù thế nào cũng chỉ là người làm công, thủy chung cũng còn kém vương tử một chút, không đủ cao quý!
Lời này coi như có trình độ, có kiến giải, tháng sau tăng lương cho cô này.
- Anh hùng không bàn đến xuất
thân, anh ấy không xuất thân cao quý nhưng có bao nhiêu người cũng gây
dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng? Trái lại, còn hơn đám công tử tự cho là cao quý, ai cũng chỉ biết ăn chơi trác táng!
- Cậu đừng vì công tử nhà họ Lý
mà vơ đũa cả nắm. Ai nói công tử nhà giàu thì sẽ phải ăn chơi trách
táng. Nhìn tổng giám đốc của chúng ta kìa. Nhưng trên thương trường cũng đủ thủ đoạn. Còn cả ánh mắt anh ấy nữa, rất uy nghiêm
Triệu Hi Thành nghe được thì liên tục gật đầu, đúng là nên để Tống Thiệu Lâm đến nghe mấy lời này
- Này, Tiểu Lợi! Tổng giám đốc
không ở đây, có cần vuốt đuôi ngựa (nịnh nọt) như vậy không? Tổng giám
đốc đúng là có năng lực, quyết đoán nhưng cũng quá lăng nhăng, còn cả
chuyện anh ta và Văn Phương…
- Ây dà, ây dà, đừng nói nữa, chị Phương đến kìa!
Lúc này nghe được tiếng giày cao gót vang lên, phụ trợ cho giọng nói sắc bén của Văn Phương:
- Còn tán gẫu cái gì, tống giám đốc cũng sắp đến, mau chuẩn bị đi!
Thật kì quái, trước kia chưa bao giờ cảm
giác giọng của cô sắc bén như vậy? Trước mặt anh cô ta luôn luôn dịu
dàng đáng yêu. Thì ra giọng nói cũng có thể có mặt nạ!
Văn Phương lại tiếp:
- Tiểu Lợi à, cô đi mua đồ ăn sáng đến đây cho tôi
Tiểu Lợi:
- Ngại quá chị Phương, em còn phải dọn văn phòng cho tổng giám đốc
Văn Phương nói:
- Văn phòng tổng giám đốc không cần cô dọn, tôi chuẩn bị là được, cô mau đi đi
Tiểu Lợi bất mãn “A” một tiếng.
Sau đó, tiếng giày cao gót của Văn Phương lại vang lên rồi biến mất ở toilet bên kia. Tiểu Lợi thấy cô ta đi rồi thì khẽ mắng:
- Sao lần nào cũng bắt người khác mua đồ ăn sáng cho cô ta. Cô ta không tiện đường mua đi lên được à!
- Như vậy mới có thể bộc lộ được địa vị, sự tự phụ của cô ta đó
- Cái gì chứ? Chẳng lẽ thật sự nghĩ mình là bà chủ!
- Mình khuyên cậu đi nhanh đi!
Cậu khiến cô ta không vui, chỉ cần cô ta thủ thỉ bên gối với tổng giám
đốc thì sẽ bất lợi cho cậu đó!
Tiểu Lợi vừa nghe vậy thì nóng nảy, đây
là chuyện nghiêm trọng đó, công việc này có tiền đồ, tương lai còn phải
dựa vào nó mà câu rùa vàng, không thể bỏ lớn lấy bé được:
- Mình đi đây.