rên người Kiều Tranh có mùi hương thản
nhiên thơm ngát tựa như không khí một buổi sớm mai trong lành. Cái ôm
này Chu Thiến từng vô cùng mong nhớ nhưng đến giờ, cô thường xuyên bị
anh ôm vào lòng như vậy, chỉ khác là trước kia đều là những cái ôm ấm
áp, dịu dàng, lúc này cái ôm này lại quá điên cuồng, liều lĩnh.
Điều này khiến cho Chu Thiến có chút bối rối bất an.
Anh ôm Chu Thiến thật chặt đến nỗi xương sườn cô hơi đau, Chu Thiến định đẩy anh ra nhưng lại càng khiến anh ôm chặt hơn
Có đôi khi có người qua đường nhìn bọn họ nhưng nay xã hội hiện đại, mọi người thấy cũng chẳng trách cứ, xì xào,
chỉ mau chóng đi qua
Chu Thiến đột nhiên có chút sợ hãi Kiều Tranh cuồng nhiệt như vậy, cô giãy dụa nói:
- Kiều Tranh, anh đừng như thế, buông em ra
Hai tay Kiều Tranh gắt gao ôm chặt cô, cằm anh cọ lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô:
- Cái gì không nên? Chúng ta trải qua bao đau khổ, bao nhiêu nước mắt, vất vả lắm mới gặp lại em lại hết
lần này đến lần khác bức anh buông tay… nếu Triệu Hi Thành thật sự đối
tốt với em thì anh cũng thôi. Thiệu Lâm, việc anh ta làm với em anh đều
biết, anh sẽ không buông tay! Thiệu Lâm, anh sẽ không bao giờ buông tay
nữa. Em không nhớ chuyện trước kia cũng không sao, chúng ta có thể bắt
đầu lại lần nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng lại có nhiều những kỉ niệm hạnh phúc
Giọng của anh trầm thấp lộ ra tình cảm
sâu sắc và sự đau đớn mơ hồ khiến long Chu Thiến chua xót. Tình cảm của
anh với Thiệu Lâm sâu như vậy nhưng Thiệu Lâm mãi mãi không thể quay về
bên anh… Đó có phải nỗi đau cả đời của anh không?
Chu Thiến thầm thở dài trong lòng, đang chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng hét:
- Buông cô ấy ra!
Tiếp sau, một người như gió xoáy tiến
đến, dùng sức kéo Chu Thiến ra khỏi lòng Kiều Tranh, sau đó dùng tốc độ
sét đánh không kịp bưng tai mà đấm lên mặt Kiều Tranh. Kiều Tranh không
kịp phản ứng đã bị đánh, khóe miệng chảy máu đỏ tươi
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt hung ác của
Triệu Hi Thành nhìn chằm chằm vào Kiều Tranh đang ngã dưới đất, hai tay
nắm chặt, khớp xương ẩn hiện tơ máu, không biết là máu của anh hay là
của Kiều Tranh.
Tay kia của anh như kìm sắt mà nắm chặt cổ tay Chu Thiến, gân xanh trên trán nổi rõ biểu lộ sự tức giận của anh
Anh đứng đó, từ cao nhìn xuống Kiều
Tranh, cả người tản ra hơi thở lạnh băng thấu xương dường như không khí
xung quanh cũng bị đông lại. Giọng anh như rít từ kẽ răng, như dùng hết
sức lực mà áp chế lại, khiến người ta có cảm giác kinh hồn táng đởm.
- Kiều Tranh, tôi vẫn nghĩ anh là quân tử, thì ra chỉ là kẻ tiểu nhân đùa giỡn vợ người. Anh dám có ý đồ
với vợ tôi. Anh nghĩ Triệu Hi Thành tôi chết rồi sao? Tôi nói cho anh,
hôm nay một đòn này là tôi cảnh cáo anh, về sau không cho phép anh tiếp
cận Thiệu Lâm nữa, nói cách khác, nếu anh còn dám có ý đồ thì tôi sẽ cho anh phải trả giá đắt
Chu Thiến thấy Kiều Tranh bị đánh ngã thì cũng muốn đỡ anh dậy nhưng nhìn cơn thịnh nộ của Triệu Hi Thành biết
mình làm vậy sẽ càng khiến anh tức giận, đến lúc đó anh có thể làm gì
cũng không biết được. Cho nên cô chỉ có thể đứng đó, lo lắng nhìn Kiều
Tranh. Bất kể thế nào, cô cũng không mong Kiều Tranh vì cô mà bị tổn
thương
- Hi Thành, anh bình tĩnh đi đã…
Cô đứng sau anh nhẹ nói, hi vọng có thể
trấn an cảm xúc của anh nhưng còn chưa nói xong, Triệu Hi Thành đã quay
đầu lại, hai mắt đỏ ngầu như con mãnh thú bị thương, trong sự âm ngoan
có sự thống khổ
- Em im đi, giờ em đừng nói gì cả. Một chữ cũng không cần nói
Anh rống giận, giọng đau đớn. Cho tới giờ anh cũng không thể chấp nhận nổi những gì mình đã nhìn thấy, Thiệu Lâm
và Kiều Tranh gắt gao ôm nhau. Rõ như ban ngày, bao người nhìn thấy. Cứ
như vậy tình cảm không thể khống chế mà không để ý gì sao? Dưới ánh mặt
trời, hai người ôm chặt nhau, ngoại hình tương xứng, ai nhìn chẳng thấy
là một đôi hoàn mỹ? Ý nghĩ đó khiến tim anh như bị dao cắt
Những lời Văn Phương từng nói lại như cơn ác mộng hiện lên trong đầu anh
- Đây mới là lí do chân chính khiến em không muốn quay lại phải không?
Giọng nói có hơi run run, khí huyết nơi ngực cuồn cuộn, tay anh nắm chặt tay cô khẽ run
Sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, đau khổ, ẩn chứa ngọn lửa thiêu đốt. Tim Chu Thiến như bị kim đâm, trong
nháy mắt, tay chân lạnh toát
- Hi Thành, nếu em nói là hiểu lầm, nếu em nói chuyện không như anh nghĩ thì anh có tin không?
Hai mắt đẹp của Chu Thiến nhìn anh không
chớp, trước mặt Kiều Tranh cô không thể nói là mình bị ép buộc. Tuy rằng cô biết điều này là khó tin nhưng trong lòng cô, cô vẫn mong anh có thể tin tưởng mình.
Triệu Hi Thành gắt gao mím môi không nói gì. Bên kia, Kiều Tranh thong thả đứng lên
Góc miệng của anh ửng hồng, sơ mi trắng
như tuyết bị nhiễm bẩn nhưng vẻ mặt anh vẫn thong dong, động tác vẫn tao nhã. Anh lấy khăn tay lau máu ở khóe miệng sau đó vứt khăn xuống đất.
Động tác này tuấn nhã vô cùng
Anh nhìn Triệu Hi Thành cười khẽ, trong nụ cười có sự châm chọc vô hạn:
- Triệu Hi Thành, tôi thật sự bội phục anh, bản thân anh làm ra những chuyện không ra gì nhưng còn ra vẻ
đàng hoàng mà chất vấn Thiệu Lâm. Làm đàn ông mà đến trình độ như anh,
đúng là mất mặt đàn ông chúng tôi
Một câu nói lại khiến lửa giận trong lòng Triệu Hi Thành bốc cháy, anh như con mãnh thú nhào tới chỗ Kiều Tranh.
Chớp mắt đã vung quyền đánh lên Kiều Tranh.
Lòng Chu Thiến hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu lớn
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kiều
Tranh cũng nhanh chóng đón lấy quyền đó, tay kia nắm chặt hung hăng đấm
lại, lực mạnh khiến Triệu Hi Thành không đứng nổi, ngã xuống đất
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Chu Thiến ngẩn
ngơ đứng đó không kịp phản ứng. Đợi khi cô thấy vết thương trên mặt Hi
Thành, tim đau đớn, cô định bước lên xem thì Kiều Tranh lại đi đến trước mặt Triệu Hi Thành.
Kiều Tranh lạnh lùng nhìn anh:
- Anh nghĩ rằng tôi chỉ biết đánh người như anh sao? Một quyền này là đánh vi những gì anh đã làm với
Thiệu Lâm. Thân là đàn ông, anh quá ti tiện. Anh không xứng ở bên Thiệu
Lâm, tôi sẽ không để Thiệu Lâm ở bên anh. Thiệu Lâm vốn thuộc về tôi,
tình cảm của chúng tôi anh vĩnh viễn không thể hiểu được. Giờ tôi sẽ
không nhường bước, Triệu Hi Thành, anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng.
Chuyện của anh tôi cũng nghe phong thanh không ít, xem xem anh làm được
gì tôi
Sắc mặt Triệu Hi Thành âm trầm đáng sợ,
anh đứng lên, phun ra một búng máu, hung hăng nhìn chằm chằm Kiều Tranh, Người sau cũng lạnh lùng nhìn thẳng lại. Hồi lâu, Triệu Hi Thành đột
nhiên cười
- Kiều Tranh, tình cảm của hai
người dù sâu thế nào thì cũng đã là chuyện quá khứ. Giờ tình cảm của
chúng tôi sớm đã ma sát đi tất cả rồi. Tôi và Thiệu Lâm chỉ là hiểu lầm, anh đừng tưởng rằng anh có thể nhân dịp chen chân. Nói ti tiện, anh
cũng chẳng đàng hoàng lắm đâu. Nhưng tôi sẽ không cho anh cơ hội đó đâu
- Đủ rồi, các anh đừng nói nữa
Chu Thiến luôn yên lặng đứng đó đột nhiên mở miệng
Hai người giương cung bạt kiếm không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng
Làn da Chu Thiến trong sáng như tuyết, ngũ quan tú lệ, quý khí bức người, đôi mắt như ngọc dưới ánh mặt trời chiếu sáng
Một khắc này, hai người đột nhiên cảm thấy bình tĩnh trở lại