Hậu hoa viên của Triệu gia đang độ trăm
hoa đua nở, cây cối xanh mát. Góc hoa viên có cả một tiểu đình bát giác
nhỏ, mái lát ngói lưu ly xanh như ngọc, cột gỗ sơn son, bên trong bày
một bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch
Triệu Hi Thành và Chu Thiến đứng ở bên
cạnh lương đình không nói gì, ánh tịch dương chiếu lên người bọn họ,
trên mặt đất hai bóng người trải dài
Nghe giọng nói mềm mại kia, vẻ mặt Triệu
Hi Thành vẫn không chút thay đổi, anh nhìn về phía phát ra tiếng nói rồi đi lên vài bước. Vài bước này khiến hai bóng đen vốn tách bạch lại in
lẫn vào nhau
Chu Thiến cũng nhìn theo hướng giọng nói
kia, chỉ thấy một bóng người mảnh mai đang đi tới. Cô ta dần đến gần thì Chu Thiến cũng dần thấy rõ khuôn mặt của cô ta. Khi cô ta đi đến bên
cạnh Triệu Hi Thành mỉm cười với anh thì Chu Thiến như bị sét đánh, ngây ngốc…
Thì ra là thế! Thì ra là thế……
Đây là lí do vì sao Tiểu Mạt nói cô ta là kẻ phiền phức! Thì ra là thế!
Chu Thiến như bị ai hắt gáo nước lạnh lên người, lạnh thấu xương
Chu Thiến nhìn cô ta, làn da trắng nõn,
tóc đen như mực, mắt to, mũi thanh, đôi môi như cánh hồng. Đúng vậy, cô
ta rất đẹp nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là cô ta giống Tống Thiệu Lâm đến 9 phần. Giống đến kinh người! Đến ngay cả
kiểu tóc, cách ăn mặc cũng giống hệt lúc trước khi cô còn ở trong cơ thể Tống Thiệu Lâm.
Nếu không phải biết rõ mọi chuyện thì chỉ e rằng cô đã nghĩ, đây chính là Tống Thiệu Lâm
Chu Thiến vô cùng sợ hãi, sao lại thế
này? Chẳng lẽ Tống Thiệu Lâm cũng có chị em sinh đôi? Không phải chứ!
Trong nhật kí của Tống Thiệu Lâm không hề nhắc đến, Tống phu nhân cũng
không thấy đề cập, chẳng lẽ cũng như nhà mình, không muốn nhắc tới
chuyện đau lòng đã qua? Không đâu, Tống gia giàu có như thế, sao có thể
để con mình mất tích?
Vậy người phụ nữ kia là sao? Sao có thể giống Thiệu Lâm như vậy?
Chu Thiến vì sự xuất hiện của người phụ
nữ này mà đầu váng mắt hoa, mà bên kia, cô ta dần tới gần, khuôn mặt dần rõ ràng thì vẻ lạnh lùng của Triệu Hi Thành cũng dần biến mất. Lúc cô
ta cười rộ lên trước mặt Hi Thành thì trong ánh mắt Hi Thành cũng có sự
dịu dàng hoảng hốt, giống như đắm chìm trong giấc mơ đẹp không muốn tỉnh lại
Cô ta tiến lên ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy tình cảm chưa chan, khóe miệng mỉm cười ngọt
ngào. Hi Thành vẫn đang si mê, hoảng hốt, cúi đầu nhìn cô hồi lâu. Ánh
tịch dương chiếu lên người bọn họ tầng ánh sáng vàng tựa như một bức
tranh động lòng người, vô cùng chân tình, tha thiết
Chu Thiến đứng ở bên, cảm thấy mình như
người thừa, lòng như bị ai cào xé, đau đớn toàn thân. Cô rất muốn quay
đầu bỏ đi nhưng lý trí lại nói cô phải ở lại đây. Cô muốn xem, muốn hiểu cho rõ, Hi Thành thực sự yêu thương người con gái này sao? Là vì cô ta
có vẻ ngoài giống Thiệu Lâm?
Cô gái kia mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thân thiết:
- Hi Thành, đã về rồi sao không tìm em, chiều hôm nay em ở đây suốt, em gọi điện cho anh anh quên à?
Giọng nói mềm mại của cô ta có vẻ nũng nịu đến phát ngán, khác hẳn sự dịu dàng, ôn nhuận của Thiệu Lâm.
Nghe tiếng nói của cô ta, Triệu Hi Thành
khẽ nhíu mày, chỉ là hơi hơi thôi nên không dễ phát hiện, cho nên cô ta
cũng không nhìn ra, vẫn bám chặt tay Hi Thành. Nhưng Chu Thiến hiểu rất
rõ về anh thì lại nhìn ra, Hi Thành không vui
Anh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt cũng tỉnh táo lại, thoáng chút thất vọng và đau buồn
Anh lặng lẽ rút tay ra nói:
- Anh vừa về, vừa gặp Thế Duy ở đây nên chơi với nó một chút
Bị Triệu Hi Thành đẩy ra, cô ta có chút thất vọng nhưng lại lập tức tỏ vẻ tự nhiên, nhìn quanh bốn phía rồi nói:
- Thế Duy đâu?
- Vừa rồi anh dạy dỗ nó một chút, khó chịu chạy vào trong rồi!
Cô gái kia tỏ vẻ đau lòng:
- Sao anh lại trách cứ nó? Nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, hơn nữa từ nhỏ đã không có…
Cô ta thấy sắc mặt Hi Thành đột nhiên tối sầm lại thì vội nuốt chữ “mẹ” vào trong bụng rồi lại nói:
- Thật sự là đứa trẻ khiến người ta yêu thương, anh đừng nên trách mắng nó
Nhắc tới con, Triệu Hi Thành vừa đau lòng lại vừa buồn bực, cuối cùng chỉ đành thở dài đầy bất đắc dĩ
Cô gái kia quay đầu nhìn Chu Thiến như
thể bây giờ mới phát hiện ra cô. Cô ta khẽ giật tay áo Hi Thành, động
tác này của cô khiến Chu Thiến hận không thể kéo cô ta ra khỏi Hi Thành. Làm gì có người phụ nữ nào thấy có kẻ khác quấn quýt lấy chồng mình mà
thờ ơ được? Nhưng thân phận lúc này của Chu Thiến lại không cho phép cô
nổi giận, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ, chỉ vào dưới chân cô gái kia
mà hét:
- Chuột kìa!
Chuột có lẽ là thiên địch của mọi cô gái, cô gái kia vừa nghe có chuột thì sợ đến mức hoa dung thấy sắc, cô ta
vội buông tay khỏi người Hi Thành, ôm mặt mà nhảy loạn, vẻ mặt vô cùng
chật vất khiến Chu Thiến rất buồn cười, sự buồn bực trong lòng cũng tiêu tán không ít.
Cô gái kia mặt tái nhợt hỏi Hi Thành:
- Chuột đâu rồi? Đâu rồi?
Chu Thiến buồn cười nói:
- Chạy đi rồi!
Triệu Hi Thành lườm cô một cái thật sắc
như thể đã xem thấu trò đùa của cô. Chu Thiến không hề yếu thế mà lườm
lại. Sao chứ, cô chẳng qua chỉ là dọa cô ta một chút, thế đã là khách
khí lắm rồi
Có lẽ, những người khác sẽ bị ánh mắt này của anh dọa nhưng cô thì sao thế được? Cô đã từng thấy anh vô cùng dịu
dàng, chân thành, cả đời này cô cũng không sợ anh
Bị Chu Thiến lườm lại, Triệu Hi Thành
ngẩn người, người khác nếu bị anh lườm như vậy thì đã cúi đầu sợ hãi
nhưng cô còn lườm lại anh! Trong lòng anh dâng lên cảm giác kì dị, vì
sao lại thấy quen thuộc như vậy?
Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua giây lát, Triệu Hi Thành lại trở về trạng thái lạnh lùng
- Hi Thành, ai vậy?
Cô gái kia như thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn Chu Thiến một cái
Triệu Hi Thành thản nhiên nói:
- Đây là bạn của Lâm Tiểu Mạt, cùng Tiểu Mạt đến
- Lâm tiểu thư…
Trong mắt cô gái kia lại có chút mất tự nhiên:
- Vậy cô ấy đâu? Sao lại để bạn ở đây một mình?
- Cô ấy đi toilet
- Thế sao…
Cô ta đi đến bên Chu Thiến, vươn tay với cô, mỉm cười nói:
- Chào cô, rất vui được biết cô, tôi là Tống Thiệu Vân!
Tống Thiệu Vân? Quả nhiên là có chút liên hệ với Thiệu Lâm. Chắc chắn không phải là Tống phu nhân sinh ra, là con riêng của Tống Trí Hào sao?
Cũng không phải cùng mẹ thì sao lại giống nhau đến vậy?
Nhưng dù Chu Thiến không thích cô ta thì
vẫn phải tỏ vẻ khách sáo. Cô cũng mỉm cười vươn tay bắt tay Tống Thiệu
Vân, thoải mái nói:
- Chào cô, tôi là Chu Thiến
Rất bực mình vì thấy cô!
Nhân cơ hội này, Chu Thiến cẩn thận nhìn kĩ Tống Thiệu Vân một phen. Quan sát gần thì cô mới nhìn ra được một tia manh mối
Cô ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ
Mũi thanh tú là vì có độn thêm, cằm hoàn
mỹ chỉ sợ cũng đã từng độn, tuy rằng kỹ thuật tốt khó mà nhìn ra nhưng
giả vẫn là giả, hàng nhái chỉ là hàng nhái, luôn có thể nhìn được
Hơn nữa, lông mày cô ta vốn rất thô nhưng vì muốn bắt chước mày liễu của Tống Thiệu Lâm mà phải nhổ sạch lông
mày, chỗ từng nhổ có để lộ vết, trông không được tự nhiên
Tống Thiệu Vân thấy Chu Thiến nhìn chằm
chằm mình như vậy thì có chút cảnh giác. Cô ta buông tay rồi lùi về đến
bên Triệu Hi Thành. Chu Thiến nhìn cô ta mỉm cười thoải mái khiến Tống
Thiệu Vân không hiểu ra sao, không biết cô có ý gì.
Lúc này Chu Thiến đã có chút kết luận,
đây là con gái riêng của Tống Trí Hào, khả năng là có chút giống Thiệu
Lâm nên đi phẫu thuật thẩm mỹ và cố gắng bắt chước để trở thành Thiệu
Lâm thứ hai. Mục đích của cô ta đương nhiên là giữ được tim Hi Thành, gả vào Triệu gia nhưng để làm được điều này chắc chắn phải có sự ủng hộ
của lão hồ ly Tống Trí Hào kia. Mất đi một đứa con gái rồi lại đẩy đứa
con gái khác đến, kiên quyết giữ quan hệ với Triệu gia!
Mà Hi Thành…
Nghĩ đến đây, Chu Thiến lại đau lòng. Hi
Thành nhất định là vì mất cô mà rất đau lòng, đột nhiên gặp được một
Thiệu Lâm khác, tuy rằng biết rõ là không phải nhưng vì tâm lý mà mới
chấp nhận cô ta
Quả thật như lời Tiểu Mạt nói, không thể
trách anh. Ai có thể thờ ơ với người giống hệt người yêu đã mất của
mình. Huống chi người phụ nữ kia còn trăm phương ngàn kế bắt chước Thiệu Lâm, tạo ảo giác cho anh…
Nhưng là…
Rốt cuộc với Tống Thiệu Vân, Hi Thành có tình cảm gì? Sẽ vì cô ta giống Thiệu Lâm mà yêu thương cô ta sao?
Nói cách khác, Hi Thành yêu mình, Chu
Thiến tin tưởng, trước kia cô vẫn nghĩ Hi Thành yêu là mình chứ không
phải là Thiệu Lâm vì anh và Thiệu Lâm tình cảm không tốt. Nhưng giờ cô
thấy Hi Thành chịu chấp nhận một người con gái ngoại hình giống với
Thiệu Lâm thì lại không dám chắc chắn
Giờ cô đã chẳng còn vẻ ngoài xinh đẹp của Thiệu Lâm, Hi Thành còn có thể chấp nhận bề ngoài bình thường mà tâm
hồn tương tự không?
Hi Thành, tâm hồn và bề ngoài, anh chọn thế nào?
Chu Thiến đột nhiên không còn muốn nói ra sự thật nữa
Bên kia, Tiểu Mạt mãi mới quay về, thấy
Tống Thiệu Vân đứng bên Hi Thành thì vội đi về phía Chu Thiến, cầm tay
cô đầy lo lắng nhưng thấy cô vẫn còn bình tĩnh thì thoáng thoải mái lại
nhưng cũng buồn bã thay cô rất nhiều
Vì sao số Chu Thiến lại vất vả như vậy?
Hi Thành thấy Tiểu Mạt đến thì cười nói với cô:
- Tiểu Mạt, cùng bạn ở lại ăn cơm tối đi
Tống Thiệu Vân thấy Tiểu Mạt thì vẻ mặt
tuy tươi cười nhưng trong mắt lại rất lạnh lùng. Nghe Triệu Hi Thành giữ bọn họ ở lại ăn cơm thì dù không vui nhưng vẫn tỏ vẻ rộng rãi:
- Đúng vậy Tiểu Mạt, vừa khéo đã đến bữa, ở lại ăn cơm chiều đi
Tiểu Mạt thấy cô ta tỏ vẻ như chủ nhà thì rất khó chịu. Vốn đã không có hảo cảm với người phụ nữ cố ý bắt chước
Thiệu Lâm để được Hi Thành để ý này nhưng đây không phải là chuyện cô có thể quản. Nếu là trước kia, tuyệt đối cô sẽ không ở lại ăn cơm. Nhưng
hôm nay, mục đích của cô là làm cho Chu Thiến có thời gian ở bên Triệu
Hi Thành càng lâu càng tốt nên cô cười nói với Hi Thành:
- Được, đã lâu rồi không ăn đồ ăn của Lưu sư phụ (đầu bếp Triệu gia) làm, cũng có chút nhớ