riệu Hi Thành kéo Chu Thiến rời khỏi nhà lớn
Xe Triệu Hi Thành đỗ ở cổng, lúc ra đến
cổng, anh đi đến chỗ phòng bảo vệ, lấy trong ví da mấy tờ tiền mặt đưa
cho bảo vệ. Lúc quay lại nói với Chu Thiến:
- May mà ông Vương gọi điện cho anh nên anh mới về kịp
Bọn họ lên xe, Triệu Hi Thành cũng chưa
vội lái xe đi, anh cầm tay lái, quay qua nhìn cô, đôi mắt như tỏa sáng
trong bóng tối, anh nhẹ nói:
- Thật ra anh đã sớm quay về, anh đứng ở ngoài phòng khách nghe em nói thì dừng ở đó một lúc
Anh vươn người qua nhẹ nhàng ôm Chu Thiến vào lòng, thì thầm vào tai cô:
- Lúc trước anh cũng rất lo, sợ
em và cha sẽ cãi cọ ầm ỹ nhưng sau khi về lại thấy em thật cố gắng, cũng rất thành ý mà giải thích cho bọn họ. Thiệu Lâm, cảm ơn em, anh biết em làm như vậy đều là vì anh
Lòng Chu Thiến dịu dàng, cô cũng vươn tay nhẹ ôm lấy anh nói:
- Em cũng không nghĩ hôm nay anh sẽ nói những lời đó, Hi Thành, cảm ơn anh đã ủng hộ và hiểu em
Triệu Hi Thành buông cô ra, nhìn cô cười:
- Vậy anh đã qua được bài kiểm tra của em chưa
Chu Thiến cười nhéo mũi anh:
- Còn phải tiếp tục theo dõi
Triệu Hi Thành tỏ vẻ buồn bã:
- Sao anh cảm thấy ngày tốt nghiệp càng lúc càng xa thế nhỉ?
- Anh không thích? Thế thì có thể tự hủy tư cách dự thi
- Vậy sao được, vất vả lắm anh mới có được tư cách này
Hai người nhìn nhau cười.
Triệu Hi Thành khỏi động xe:
- Đưa em về nhà hay về trường?
- Về đi, ở trường chắc cũng tan rồi, em về nấu cơm trước cho Tiểu Mạt
Chu Thiến quay lại nhìn anh:
- Phía cha thì làm sao bây giờ? Ông hình như rất giận
Triệu Hi Thành nhìn phía trước:
- Ông cụ rất cố chấp, chỉ sự bây
giờ vẫn còn rất tức giận, anh về biệt thự riêng ở mấy ngày, tránh cho
ông càng nhìn càng cáu
Anh định bảo Chu Thiến cùng qua đó ở
nhưng lời nói đến bên môi lại đành nuốt ngược lại. Giờ vẫn chưa phải
lúc, anh thầm nghĩ, vẫn nên nhẫn một chút vậy…
Chu Thiến cũng không hề biết trong lòng anh có chủ ý này. Cô nghĩ đến chuyện khác mà thở dài:
- Nếu cỏ thể làm cho ông hiểu
chúng ta thì thật tốt, em và Hi Tuấn, nếu ông có thể hiểu bọn em cố gắng như thế nào thì có lẽ sẽ ủng hộ bọn em
Triệu Hi Thành không cho là đúng:
- Cái này cũng là chuyện cực gian khó. Ông cụ cố chấp như vậy, chuyện đã nhận định thì sẽ không thay đổi đâu
Chu Thiến nghĩ, dù sao cũng phải được
Triệu lão gia hiểu, dù sao cũng là người một nhà, chẳng lẽ cả đời giận
dỗi không nhìn mặt nhau sao?
Xe dừng lại dưới nhà Chu Thiến, Chu Thiến mở cửa xuống xe, trước khi đóng cửa xe, cô như đột nhiên nhớ ra điều
gì, lại cúi người nhìn Triệu Hi Thành ở trong xe nói:
- Hi Thành, cuối tuần này chúng ta đi dạo phố nhé
Triệu Hi Thành thoáng run lên, lập tức lộ rõ vẻ kích động. Anh cúi đầu, đến khi ngẩng đầu lên, mắt như lấp lánh,
miệng cười sáng lạn, vô cùng gợi cảm:
- Tiểu thư Tống Thiệu Lâm xinh đẹp, cô đang hẹn gặp tôi?
*****
Chấp mắt đã đến cuối tuần.
Chu Thiến đứng trước gương nhìn quần áo
đang mặc. Áo tím nhạt, quần jean màu xanh đậm, kết hợp khăn lụa vàng.
Tóc đã dài lên nhiều, cô buộc túm đuôi ngựa, dùng chiếc cặp đính đá Tiểu Mạt mua tặng, trông đơn giản mà đoan trang
Tiểu Mạt đến gần, tặc tặc lưỡi:
- Hôm nay nhất định mê hoặc khiến Triệu Hi Thành không thể rời mắt rồi
Còn nói:
- Triệu Hi Thành đã thay đổi rất nhiều, xem ra cậu cũng chịu tha thứ anh ấy rồi, định bao giờ thì chuyển về đây
Chu Thiến xoay người nhìn cô:
- Giờ mình còn chưa định về. Thứ nhất là cha anh ấy còn đang giận mình, thứ hai…
Cô cúi đầu, mắt chớp chớp:
- Mình vừa đến khối thân thể này
thì đã là vợ anh ấy luôn, còn chưa thử qua cảm giác hẹn hò. Cảm giác yêu đương lãng mạn này, mình muốn giữ lâu một chút
Hiếm khi thấy vẻ thẹn thùng này của cô, Tiểu Mạt trêu ghẹo:
- À… thì ra là cậu muốn hẹn hò!
Nhưng cũng đúng, phải làm cho Triệu Hi Thành tốn chút tâm sức thì sau
này mới biết quý trọng được.
Dưới lầu vang lên tiếng còi xe, hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Triệu Hi Thành đứng bên xe, ngẩng đầu nhìn
lên chỗ hai người. Tiểu Mạt cười:
- Mau đi, Triệu đại thiếu gia của chúng ta sắp chờ không kịp rồi.
Giờ đã là cuối thu, thời tiết dần chuyển
lạnh (Giống chúng mình, thời tiết cũng lạnh ùi đấy ^^). Nhưng hôm nay
ánh sáng rực rỡ, đúng là ngày trời đẹp
Triệu Hi Thành mặc quần áo bình thường
màu sáng, càng thêm tuấn tú. Vẻ mặt anh cười thản nhiên, trông có vẻ tâm tình rất tốt. Lúc nhìn thấy Chu Thiến, không ngoài định liệu của Tiểu
Mạt, mắt anh sáng bừng kinh ngạc.
- Thiệu Lâm, hôm nay em đẹp lắm!
Anh khen ngợi từ tận đáy lòng, trong lòng cũng rất vui. Cô tốn tâm tư chuẩn bị như vậy có thể thấy là rất coi
trọng lần hẹn hò này, cũng rất coi trọng anh.
Bọn họ đi đến đoạn phố dành cho người đi
bộ tấp nập nhất thành phố. Nơi đó tập trung đủ các cửa hàng quần áo, đồ
ăn vặt, hiệu sách, hàng trò chơi… đúng là chỗ tốt để các đôi tình nhân
hẹn hò.
Bọn họ gửi xe ở bãi đỗ xe gần đó. Tay nắm tay đi vào ngã tư phồn hoa. Đủ các loại âm nhạc từ cửa hàng hai bên
truyền ra, chấn động lòng người. Cuối tuần, lượng người tập trung rất
đông, có một nhà cùng đi dạo, có nhóm bạn thân tụm năm tụm ba, lại càng
nhiều những đôi tình nhân như bọn họ. Ai nấy đều thoải mái, vui vẻ,
không khí nơi nơi đều rất vui vẻ.
Bọn họ đi dạo qua từng cửa hàng, thích
cái gì sẽ dừng lại xem hoặc mua. Triệu Hi Thành chưa từng đi dạo những
khu hàng như vậy. Quần áo anh mặc đều là của các nhãn hàng cố định, mỗi
mùa, thương gia sẽ đem đồ mới đưa đến tận cửa. Với việc dạo phố mua sắm
của người bình thường này anh thấy rất mới lạ. Nhất là Chu Thiến vẻ mặt
hân hoan nắm tay anh, thỉnh thoảng lại thì thầm líu lo vào tai anh khiến anh cảm thấy mọi thứ xung quanh đều thật đẹp
Lúc đi ngang qua một cửa hàng quần áo,
một bộ quần áo treo trong tủ kính khiến anh để ý, anh lập tức kéo Chu
Thiến đi vào. Anh nói với nhân viên bán hàng:
- Phiền cô cho chúng tôi xem bộ đồ tình nhân kia.
Ra khỏi phòng thay đồ, Chu Thiến nhìn
thấy Triệu Hi Thành thì phì cười. Áo đôi này cũng không phải là thiết kế tốt, áo khoác nhẹ màu lam và áo trong cũng cùng màu. So với Triệu Hi
Thành bình thường chỉ mặc quần áo hàng hiệu bậc nhất thì loại quần áo
này mặc lên người quả thực là không ổn
Nhưng Triệu Hi Thành lại không để ý, anh ôm eo Chu Thiến đi đến trước gương, nhìn quần áo hai người giống nhau, cười thỏa mãn:
- Nhìn giống như một đôi gắn bó không rời… thật đẹp đúng không?
Chu Thiến nhìn nụ cười của anh, trong lòng vô cùng mềm mại:
- Đúng thế, rất đẹp, em thích lắm
Rất thích nụ cười thỏa mãn hạnh phúc của anh, cũng rất thích tâm ý ngọt ngào này của anh
Nhân viên cửa hàng xếp quần áo lúc đầu
của bọn họ vào túi lớn rồi đưa cho hai người, Triệu Hi Thành đón lấy,
thanh toán rồi năm tay Chu Thiến rời đi
Bọn họ đi rồi, nhân viên bán hàng vẫn còn đứng ở cửa thủy tinh nhìn theo rồi quay đầu nói với đồng nghiệp:
- Thật đúng là một cặp đẹp đôi, yêu đương thắm thiết, hâm mộ quá đi….
Đi ra ngoài, hai người đi qua một cửa
hàng bán đồ lưu niệm nhỏ, trong tủ có một bức tượng gốm sứ nặn hai đứa
trẻ khiến Chu Thiến để ý. Hai đứa trẻ một nam một nữ, bộ dáng ngây thơ
đáng yêu vô cùng. Chu Thiến chỉ vào một đứa, nói với Triệu Hi Thành:
- Nhìn xem, giống anh chưa kìa?
Triệu Hi Thành quay lại nhìn, thấy đó là cậu nhóc nam, đang nhướng mày, vẻ mặt tức giận. Triệu Hi Thành cười:
- Thế thì bên cạnh chính là em rồi còn gì.
Cô nhóc bên cạnh nhếch mông, đang cười tủm tỉm mà khẽ hôn cậu nhóc như đang an ủi vậy. Chu Thiến đỏ mặt, sẵng giọng:
- Em mà thế à!
Nói xong xoay người bước đi.
Triệu Hi Thành cười cười nhưng cũng không đuổi theo cô mà chỉ xoay người đi vào trong cửa hàng. Chờ khi anh trở
ra, tìm được Chu Thiến thì đã thấy cô đang sốt ruột, lo lắng. Cô thấy
anh thì như thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại nhiều:
- Anh đi đâu thế, em tìm mãi không thấy
Triệu Hi Thành đi qua ôm eo cô rồi hôn lên vành tai cô:
- Em chỉ cần đứng ở một chỗ, dù thế nào cũng không cần đi đâu cả, anh sẽ tìm được em ( ♥♥♥)
Chu Thiến cúi đầu, chỉ cảm thấy lòng như uống mật ngọt vậy
Đi ngang qua một quán bán đồ ăn vặt, Chu Thiến bị hương thơm hấp dẫn, mua một túi đồ ăn vặt rồi hỏi:
- Anh có ăn không?
Triệu Hi Thành giơ túi đồ trong tay lên, lắc đầu:
- Anh không tiện lắm
Sau đó mắt sáng bừng cười nói:
- Hay là em bón cho anh đi
Sau đó lại bổ thêm một câu:
- Anh rất muốn ăn…
Vẻ mặt thì vô cùng thèm khát
Chu Thiến quả thực không thể tin vào mắt mình, đường đường Triệu Hi Thành cũng sẽ làm nũng!
Vì thế, sau đó, mọi người nhìn thấy một
cảnh như vậy: Một anh chàng đẹp trai cao to, hai tay cầm túi đồ lớn,
thường sẽ cúi đầu xuống, há miệng đón lấy đồ ăn mà cô gái bên cạnh dùng
tăm xiên đưa tới. Có khi thậm chí bị bỏng mà liên tục hô lớn nhưng cũng
không hề tức giận, vẻ mặt thỏa mãn, hạnh phúc. Mà cô gái bên cạnh, thỉnh thoảng cũng ăn một miếng nhưng chủ yếu đều chỉ bón cho anh chàng ở bên. Ngón tay thon dài trắng như ngọc cầm cây tăm mảnh mà bón cho anh chàng
kia, vì phối hợp với chiều cao của người yêu mà phải vươn tay lên cao.
Sau đó lại lấy khăn tay lau miệng cho anh, mỗi một động tác đều rất dịu
dàng, rất cẩn thận, thường hỏi lại:
- Cẩn thận bỏng, ăn ngon không? Còn muốn ăn nữa không?
Hình ảnh ấm áp hạnh phúc này thực sự khiến mọi người nhìn mà ngưỡng mộ
Hai người đi dạo đến buổi chiều, đi một
chút thì sẽ lại nghỉ, mua không ít đồ. Mãi đi khi chân hai người đều mỏi nhừ thì mới quay người trở về bãi đỗ xe
Ở trên xe, Triệu Hi Thành cười nói với cô:
- Giống như yêu đương vậy
Chu Thiến vừa kéo dây an toàn vừa nói:
- Em cũng không nhớ lúc chúng mình hẹn hò trước khi kết hôn.
Triệu Hi Thành cười gượng hai tiếng,
trước khi kết hôn bọn họ nào có hẹn hò yêu đương gì. Hôn sự cứ thế mà
định ra thôi. Khi đó, với anh mà nói, chỉ cần thân phận xứng với anh thì lấy ai cũng được. Anh vẫn tiếp tục cuộc sống phóng túng của mình. Ai mà nghĩ được, một trận tai nạn xe hơi lại có biến hóa lớn như vậy? Anh lại yêu thương người vợ mình vốn chưa từng để ý. Chỉ có thể nói, mọi thứ
đều đã được sắp đặt, an bài.
Nhưng với một cô gái, yêu đương trống rỗng, hẳn là chuyện thật đáng tiếc
Triệu Hi Thành xoay người cầm tay Chu Thiến, bàn tay nóng rực khiến Chu Thiến run lên, quay đầu nhìn lại anh.
Ánh sáng ở bãi đỗ xe rất ảm đạm, hai mắt
anh tỏa sáng khiến người ta tim đập mạnh. Giọng anh trầm thấp mà mạnh
mẽ, trong không gian yên tĩnh thật nhẹ nhàng mà nói:
- Thiệu Lâm, chúng ta yêu lại từ đầu đi.