Thời gian sau đó, Chu Thiến đều cố công
tìm tỏi. Nhưng mãi đến khi Triệu Hi Thành trở về, đừng nói là tỏi, ngay
cả thủy tiên cũng không có lấy một cây.
Nghĩ cũng đúng, đại thiếu gia nhà họ
Triệu ghét tỏi như thế, nhà họ Triệu làm gì có thể xuất hiện tỏi được?
Đáng chết chính là, khu vực này Chu Thiến hoàn toàn không quen thuộc,
ngay cả chợ đi đằng nào cô cũng không biết. Hỏi thăm đám người hầu, bọn
họ đều mỉm cười lịch sự nói:
- Thiếu phu nhân muốn mua gì sai chúng tôi đi mua là được
Nhất thời cô không nói nên lời, chẳng lẽ
bảo tôi muốn đi mua tỏi mà đại thiếu gia nhà các người ghét nhất sao? Cô nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, không có tỏi, đêm nay sao cô có
thể bình an mà sống?
Cùng Triệu Hi Thành trở về là một người
đàn ông trung niên cao lớn, cả người mặc âu phục, nhìn qua rất phong độ. Hai mai tóc hoa râm, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén có sự uy
nghiêm của những người luôn đứng từ cao nhìn xuống.
Triệu phu nhân lập tức tươi cười chạy ra đón, ngay sau đó cũng có mấy người hầu đi theo
Triệu phu nhân đón lấy cặp tài liệu trong tay ông, đưa cho người hầu bên cạnh, đỡ ông ngồi xuống sô pha rồi lại
cầm tách trà từ tay người hầu khác đưa cho ông nói:
- Hồng trà ông thích nhất đó
Tất cả những động tác đó rất thuần thục, tự nhiên
Triệu Hi Thành đi đến bên Chu Thiến, cau mày nói:
- Cô còn thất thần cái gì?
Anh ta đưa cặp tài liệu cho Chu Thiến, ý
bảo cô cầm. Cô đưa cặp cho người hầu ở bên, trong lòng tức giận: đưa
thẳng cho người hầu không được à mà phải qua tôi, chẳng lẽ muốn biểu
hiện địa vị trong nhà sao?
Nhưng giờ Chu Thiến nhận tiền lương của bọn họ, Triệu Hi Thành chính là ông chủ của cô, phục vụ ông chủ… nên làm, nên làm!
Triệu Hi Thành ngồi xuống ghế sô pha nhìn Chu Thiến, trong mắt không có sự sắc bén, lạnh lùng như bình thường
nhưng lại ẩn chứa một ý tứ khó hiểu khiến lòng Chu Thiến hoảng sợ, da
đầu run lên, không khỏi cúi đầu
Nhưng tầm mắt của Triệu Hi Thành vẫn bao phủ cô, dường như một loại áp lực vô hình khiến cô không thở nổi.
May Triệu phu nhân đúng lúc giải cứu Chu Thiến, bà ngoắc cô nói:
- Thiệu Lâm, lại đây gặp cha con
Chu Thiến chạy nhanh tới, ngọt ngào gọi một tiếng “cha”, Triệu lão gia tử gật gật đầu, bộ dáng kiệm lời nhưng sắc mặt rất ôn hòa
Cô không nhịn được quay đầu nhìn về phía
Triệu Hi Thành, lúc này Hi Tuấn đang ở bên cạnh anh nói gì đó mà Triệu
Hi Thành nghe xong lại nhìn về phía cô, khóe miệng cười dịu dàng.
Trong nháy mắt đó, khuôn mặt lạnh lùng
của anh được nụ cười này nhuộm thêm một lớp ánh sáng thản nhiên, tựa như đóa hoa đột nhiên nở rộ trong giá lạnh, đẹp kinh hồn.
Mặt Chu Thiến rất kém cỏi, nhanh chóng bị thiêu đốt, cô vội cúi đầu, che dấu vẻ quẫn bách của mình. Cái này không thể trách cô, chỉ đổ thừa tại anh ta rất yêu nghiệt, bất tri bất giác
cũng có thể dụ hoặc người khác
Bên tai tựa hồ nghe tiếng ai đó cười khẽ.
Bữa cơm chiều vì có thêm Triệu lão gia tử mà yên tĩnh hơn rất nhiều. Mọi người đều vùi đầu ăn cơm, quán triệt
nguyên tắc “ăn thì không nói chuyện”
Trong lúc này chỉ có Hi Tuấn cẩn thận nói chuyện hoãn đi làm ở công ty, đại lão gia đảo mắt qua nhìn, Hi Tuấn im
bặt không nói gì nữa cũng chẳng có ý phản đối
Thì ra trong nhà này, Triệu lão gia chính là hoàng đế, ai cũng là thuộc hạ kiếm cơm ăn dưới trướng của ông nên ai cũng phải nghe lời ông.
Sau khi ăn xong, Triệu Hi Thành bị lão
gia tử gọi vào thư phòng còn Hi Tuấn không biết chạy đi đâu. Chu Thiến
và Triệu phu nhân xem tivi, hàn huyên một chút, lòng Chu Thiến vẫn như
lửa đốt, càng muộn cô càng sốt ruột đã vậy còn phải lấy tinh thần ứng
đối với Triệu phu nhân. Cũng may không lâu sau bà kêu mệt, nói muốn về
phòng. Mà lúc này Triệu Hi Thành còn chưa ra khỏi thư phòng, Chu Thiến
nhẹ nhàng thở phào, lập tức trở về tầng 3.
Tầng 3 có một phòng khách, một phòng đọc
sách. Phòng trẻ con bố trí rất đáng yêu, trên tường có treo ảnh một bé
trai đang cười có thể thấy là Triệu phu nhân rất chờ mong có cháu trai
Phòng ngủ rất lớn, một mặt tường là cửa
sổ thủy tinh lớn, có thể nhìn rõ bầu trời đêm đẹp như nhung, những ánh
sao như những viên ngọc lấp lánh tỏa sáng.
Khiến cho Chu Thiến không còn gì để nói
là phòng tắm ở trong phòng ngủ, ánh sáng từ đèn màu cam ái muội, một bồn tắm cực kì lớn, đáng xẩu hổ nhất là bốn vách tường toàn gương là gương…
Không biết như thế nào, trong đầu Chu
Thiến lại xuất hiện một hình ảnh, cả phòng đầy hơi nước, sương mù lượn
lờ, dưới ánh đèn màu cam, cả người anh lộ ra vẻ gợi cảm mơ hồ, trong
gương soi rõ dáng người hoàn mỹ không một mảnh vải của anh…
Cả người Chu Thiến nóng lên, trong gương
cũng soi rõ vẻ mặt đỏ hồng của cô. Chu Thiến hận không thể đập đầu tự
tử. Cô đang nghĩ cái gì thế này, thật xấu hổ… Tuy rằng trông anh ta rất
đẹp trai nhưng cũng như nấm vậy, càng đẹp thì càng là nấm độc.
Giống như đêm đó… ánh mắt âm ngoan của
anh ta lập tức hiện lên trong đầu Chu Thiến, cô không khỏi rùng mình.
Không được! Cô tuyệt đối không thể ở cùng một phòng với Triệu Hi Thành.
Cũng may tầng 3 còn có phòng khách. Chu Thiến chọn một phòng cách phòng ngủ của chủ xa nhất, khóa trái cửa lại.
Cô không biết Triệu Hi Thành có thể vào
hay không, dựa vào tính cách của anh ta thì là chuyện có thể lắm. Nhưng
còn cha mẹ anh ta nữa, hẳn Triệu Hi Thành sẽ không làm càn quá đi…
Chu Thiến tắm giặt bằng tốc độ nhanh nhất rồi thay quần áo ngủ Triệu phu nhân chuẩn bị sẵn…
Mẹ nó! Chu Thiến không nhịn được mà chửi. Thế này thì mặc với không mặc khác gì nhau
Đây là bộ áo ngủ bằng lụa màu hồng, vải
trong suốt, chỉ thêu mấy đóa hoa trước ngực và vùng tam giác như ẩn như
hiện… cái này không phải là để câu dẫn người sao?
Nhưng quần áo của cô chưa mang đến, đêm nay đành phải tạm chấp nhận, mai lấy quần áo rồi tính
Cô tắt đèn, nằm xuống giường nhưng thần kinh không hề buông lỏng, luôn dỏng tay lắng nghe động tĩnh bên ngoài
Chỉ chốc lát, đã nghe được tiếng bước chân người lên tầng
Tim cô đập dồn. Trong bóng đêm, Chu Thiến mở to mắt
Sau đó là tiếng Triệu Hi Thành đi vào phòng ngủ, bước chân rất nhẹ, không cẩn thận thì hầu như không nghe được
Sau đó là tiếng mở cửa lách cách, cũng rất nhẹ, dường như sợ đánh thức ai đó
Lúc này tim cô nhảy lên đến cổ họng, giờ này Triệu Hi Thành chắc chắn đã phát hiện Chu Thiến không ở trong phòng……
Đột nhiên ầm một tiếng! Đó là tiếng sập cửa cực lớn, Chu Thiến ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm ra cửa
Chỉ nghe tiếng bước chân nặng nề kia
nhanh chóng tới gần, càng lúc càng gần, biểu hiện rõ sự tức giận của chủ nhân của tiếng bước chân
Sự khủng hoảng nặng nề như sợ chỉ vô hình siết chặt tim Chu Thiến, Chu Thiến sống chết nắm chặt lấy chăn, co
người lại, mồ hôi lạnh từ thái dương ứa ra
Chu Thiến có sự sợ hãi với Triệu Hi
Thành, cảm giác đó ăn sâu trong linh hồn cô mà cô nghĩ đến chết cũng
không quên được ánh mắt lạnh lùng như tu la của Triệu Hi Thành khi xé
rách quần áo của cô đêm đó.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng
Chu Thiến cảm thấy rất khó tin, nhiều phòng như vậy, sao anh ta biết cô ở đây?
Bên ngoài vang lên giọng nói của Triệu Hi Thành:
- Mở cửa
Giọng nói cố ý đè thấp, lạnh lùng nhưng vẫn bộc lộ được sự phẫn nộ và mất kiên nhẫn của anh.
Cô hơi yên lòng, vẫn may anh ta không dám làm càn ở đây
Chu Thiến lau mồ hôi lạnh, sợ sệt đáp lời:
- Tôi không mở! Về sau tôi ngủ lại phòng này. Giọng nói có hơi run run
Vừa dứt lời, liền nghe được ầm một tiếng
Cửa phòng bị Triệu Hi Thành một cước đạp tung
Triệu Hi Thành đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng, hai mắt tràn ngập lửa giận nhìn cô chằm chằm
Chu Thiến hoảng sợ nhìn Triệu Hi Thành,
trên lưng toát mồ hôi lạnh, Chu Thiến muốn trốn nhưng hai chân như nhũn
ra, không thể động đậy.
Triệu Hi Thành đi vào, cửa ở phía sau lại ầm một tiếng rồi đóng sập lại.