Triệu Hi Thành run rẩy vươn tay về phía mặt cô, người đàn ông dù ở
thời khắc phải chịu nhiều nỗi đau về thể xác nhất vẫn chỉ yên lặng nhẫn
nại, không rên một tiếng lúc này lại rơi nước mặt. Đây chẳng rõ là nước
mắt buồn hay vui nhưng nước mắt nhanh chóng thấm ướt khuôn mặt anh. Cảm
xúc không thể khống chế, anh vội lấy tay ôm mặt, như đứa trẻ con òa lên
khóc. Anh không biết phải hình dung tâm tình lúc này của mình bằng từ
ngữ nào. Như thể món bảo bối anh trân trọng cứ ngỡ là đã biến mất mãi
mãi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt. Không, như thế vẫn chưa đủ để
hình dung tâm tình của anh, bởi vì trên đời này chẳng có gì quý giá bằng Thiệu Lâm.
Trong nháy mắt khi cô nói ra điều này, anh đã tin ngay không chút
nghi ngờ. Đây là trời cao ban ơn cho anh, vì sao anh phải nghi ngờ?
- Thiệu Lâm… Thiệu Lâm…
Anh nức nở nói, cảm xúc này như khiến sự đau đớn trong lòng anh giảm đi rất nhiều
Chu Thiến cố gắng đến gần hơn một chút, tảng đá kéo chặt eo cô khiến
cô có chút đau đớn nhưng cô mặc kệ, cô chỉ muốn đến bên Hi Thành.
Cô đến gần anh rồi gạt tay anh ra, tự mình lau đi nước mắt cho anh,
sau đó hôn lên môi anh. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa chan tình yêu say
đắm. Môi cả hai đều run run, nước mắt hai người hòa vào nhau mà thấm vào miệng hai người, mặn chát nhưng cũng thật ngọt ngào.
Thật lâu sau, cô mới rời khỏi bờ môi anh:
- Hi Thành, xin lỗi, em hẳn là nên nói sớm cho anh nhưng em
thấy Tống Thiệu Vân ở bên cạnh anh, cô ấy có bề ngoài của Thiệu Lâm còn
em lại quá bình thường. Em do dự, trong lòng em có suy nghĩ ích kỉ, em
hi vọng anh sẽ yêu một Thiệu Lâm bình thường như thế, là em không tự
tin. Lúc nghe anh nói em không xứng thì em đã hoàn toàn lùi bước. Hi
Thành, là em không tốt, là em sai mới khiến anh phải chịu nhiều đau khổ
như vậy
Nước mắt của cô không ngừng trào ra, trong mắt đầy sự áy náy
Triệu Hi Thành rơi lệ lắc đầu, sau đó dùng trán mà cọ vào trán cô, chóp mũi hai người chạm vào nhau mà cọ cọ
- Cái gì cũng không quan trọng, Thiệu Lâm, chỉ cần em còn
sống, chỉ cần em ở bên anh, bất kể em có trở thành ai thì anh cũng rất
vui rồi
Chu Thiến lau nước mắt:
- Hi Thành, anh không trách em sao?
- Cái này không phải là em sai, là vận mệnh trêu ngươi, là
khảo nghiệm của ông trời cho chúng ta. Là vì anh đã nói quá nhiều lời
tuyệt tình với em, sao có thể trách em được! Anh là kẻ ngốc, rõ ràng
thấy em quá quen thuộc còn không thể liên hệ lại được, giờ nghĩ lại,
Thiệu Lâm, thì ra em có biến thành ai thì trái tim anh vẫn hướng về em
- Hi Thành, gọi em Thiến Thiến đi, giờ em là Thiến Thiến, anh gọi em là Thiệu Lâm chỉ e mọi người sẽ sợ, ngoài anh và Tiểu Mạt sẽ
chẳng có ai tin em đâu
- Không cần ai tin cả, anh chỉ biết anh muốn ở bên em, không ai có thể ngăn cản được
Bọn họ hôn nhau say đắm, như thể đến tim cũng đập loạn cùng nhau
- Hi Thành, vừa rồi anh khiến em sợ chết khiếp, anh có khỏe không? Anh cảm thấy thế nào? Chu Thiến lo lắng nhìn anh.
Triệu Hi Thành sờ sờ ngực:
- Giờ đã không còn đau như trước nữa rồi, Thiến Thiến, em yên tâm, giờ chẳng ai có thể tách rời chúng ta nữa, cho dù là thần chết
cũng vậy, nếu hắn ta mà đến anh cũng sẽ đuổi hắn ta đi
Chu Thiến nín khóc mà mỉm cười, Triệu Hi Thành cũng cười cười, đột nhiên lại ho khan hai tiếng, Chu Thiến lo lắng hỏi:
- Anh còn đùa, uống nước nhé, uống nước có lẽ sẽ cảm thấy khá hơn
Nói xong, cô lấy trong hộp chút nước mà đưa đến bên miệng anh
Triệu Hi Thành uống được hai ngụm nước rồi Chu Thiến lại khuyên nhủ
anh ăn thêm một chút. Có lẽ là tác dụng tâm lý mà anh cảm thấy thư thái
hơn nhiều, tảng đá lớn đè nặng trong lòng biến mất trong nháy mắt, thoải mái vô cùng.
Bên kia, công tác cứu viện mau chóng được triển khai.
Ngày thứ ba sau động đất, Nhật Bản bắt đầu có tuyết rơi, không đến
một tối tuyết đã dày đến nửa thước khiến cho công tác cứu trợ càng thêm
khó khăn. Dư chấn dần biến mất, quân cứu trợ các nước đã được đưa đến
những vùng bị thiệt hại mà bắt đầu công tác cứu trợ. Dưới sự giúp đỡ của cảnh sát địa phương, những vùng đông dân được cứu trợ trước mà nơi Chu
Thiến lại không thuộc phạm vi ưu tiên
Triệu Hi Tuấn và Lý Thêm mời thêm mười mấy chuyên gia cứu trợ, mang
theo đủ các dụng cụ mà hình thành một đội nhỏ để đến Nhật Bản. Nhiệm vụ
chính của bọn họ là tìm Triệu Hi Thành. Lý Thêm vì luôn được Triệu Hi
Thành dặn dò theo dõi Chu Thiến nên biết, tìm được Chu Thiến thì chắc
chắn sẽ tìm được Triệu Hi Thành.
Triệu Hi Tuấn thông qua các mối quan hệ mà tìm được Khắc Y đang chuẩn bị về nước. Biết được Chu Thiến vẫn còn mắc kẹt, Khắc Y vô cùng kinh
ngạc:
- Chu Thiến còn chưa thoát hiểm sao? Tổng giám đốc Triệu chẳng phải đã đi tìm cô ấy sao?
Triệu Hi Tuấn lo lắng:
- Giờ ngay cả anh tôi cũng mất liên lạc rồi
Khắc Y cả kinh nói:
- Vậy phải nhanh lên, Chu Thiến ở đó rất lâu rồi, như vậy đi, tôi dẫn mọi người đi, tôi biết Chu Thiến ở đâu
Mắt Lý Thêm sáng bừng lên:
- Vậy tốt quá
Đoàn người nhanh chóng xuất phát, ngã tư đường có rất nhiều chỗ bị
ngăn lại không thể thông xe, các nhân viên cứu trợ lúc chưa thể thông
đường thì chỉ có thể đi bộ, bọn họ cũng không ngoại lệ.
Dọc theo đường đi nơi nơi đều trắng xoá một mảnh, tuyết lớn phủ lên
những nơi hoang tàn đổ nát này, cũng khiến những người đang mắc kẹt càng thêm nguy hiểm. Bởi vì nhiệt độ thấp sẽ lấy đi nhiệt lượng và thể lực
của bọn họ mà tính mạng càng thêm nguy hiểm. Trên đường có rất nhiều
công trình kiến trúc như sắp đổ, rất nhiều người đứng bên đường khóc lóc hoặc mải mê tìm kiếm người thân của mình trong chốn phế tích.
Sau động đất, Kyoto hoàn toàn thay đổi, Khắc Y chỉ dựa vào trí nhớ
nên cũng không hoàn toàn chính xác, phải mất khá nhiều thời gian mới tìm được đến hội trường. Mọi người nhìn hội trường đổ nát mà tim chìm
xuống. Kiến trúc lớn như vậy mà đã sụp đổ, không thể dùng tay không mà
tìm kiếm được, phải cần máy móc. Nhưng khắp nơi đều cần máy móc, người
Nhật sẽ cho bọn họ mượn sao?
Triệu Hi Tuấn trầm mặt xuống, kiên định nói:
- Bất kể dùng giá nào cũng phải cứu bọn họ ra
Dưới đống đổ nát, Chu Thiến và Triệu Hi Thành hoàn toàn không biết
bên ngoài là thế nào, bọn họ vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng,
hạnh phúc này
Không lâu sau, xung quanh bắt đầu có những ánh sáng chiếu vào. Triệu
Hi Thành tắt nến, hai người nằm đối diện nhau như vậy mà tâm sự. Vốn dĩ
dưới tình huống này hẳn không nên nói chuyện, bảo tồn thể lực mới đúng
nhưng hai người lại rất vui mừng, thậm chí quên đi cả sợ hãi.
Chu Thiến nhỏ giọng kể lại mọi chuyện cho Triệu Hi Thành, nói cho anh giờ cô còn có cha, có gia đình, cảm giác rất ấm áp. Còn nhắc đến chuyện đến Triệu gia, đến Triệu thị tìm anh như đều bị đuổi
- Lúc ấy em thực sự rất khó chịu, rõ ràng ở rất gần anh như không thể tiếp cận với anh được. Chu Thiến bĩu môi nói.
Triệu Hi Thành cầm tay cô mà khẽ tát vào mặt mình:
- Đúng, đều là anh sai, nếu để em tìm được anh thì chưa biết chừng bây giờ em đã mang thai em trai cho Thế Duy rồi
Mặt Chu Thiến ửng đỏ, may mà ánh sáng ảm đảm nên không sợ bị anh nhìn thấy, nếu không anh lại trêu chọc cô
Cô lại nói tiếp:
- Sau này qua Tiểu Mạt mà em vào Triệu gia, nhìn thấy anh thì rất vui, đang chuẩn bị nói cho anh thì lại thấy Tống Thiệu Vân xuất
hiện