Triệu Hi Thành ho nhẹ một tiếng để che dấu sự thất thố của mình, anh chậm rãi ngồi lên
Chu Thiến rót một chén nước cho anh rồi đưa anh mấy viên thuốc, khẽ nói:
- Bác sĩ dặn anh tỉnh lại thì phải uống thuốc
Triệu Hi Thành nhìn cô một cái, yên lặng đón lấy viên thuốc, uống một ngụm nước. Sau đó, đưa chén nước lại cho cô
Chu Thiến đón lấy cái chén, đặt một bên,
sau đó cô ngồi xuống cạnh anh, cẩn thận nhìn anh. Sắc mặt anh dù còn
chút tái nhợt nhưng khá hơn hôm qua rất nhiều, trong lòng thầm thở phào. Bộ dạng đêm qua của anh đúng là khiến cô rất sợ
Lúc này, mặt anh không chút thay đổi nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh sáng mỏng manh bên ngoài
chiếu vào, nửa sáng nửa tối, trông như bức tranh tương phản, có vẻ đẹp
thần bí.
Mặt cô hơi nóng lên, không khỏi cúi đầu, qua hồi lâu sau mới khẽ nói:
- Xin lỗi, tôi không biết lại nghiêm trọng như vậy…
Sau khi nói xong, cô vẫn cúi đầu, lẳng
lặng chờ lửa giận của anh. Cô đã hạ quyết tâm, cho dù bị anh bạt tai thì cũng sẽ chỉ lặng lẽ chấp nhận bởi vì so với sự đau khổ tối qua của anh, thật sự chẳng đáng là gì
Nhưng cô đợi hồi lâu cũng không thấy gì, Triệu Hi Thành thậm chí còn chẳng có động tĩnh.
Bên trong yên lặng khiến người hít thở
không thông. Ngay tại lúc Chu Thiến không nhịn được, như định nói gì thì Triệu Hi Thành trầm trầm nói. Giọng nói của anh có sự ấm ách vì bị ốm
nhưng lại có vẻ gợi cảm mơ hồ. Trong không gian yên tĩnh này vô cùng mê
người. Anh nhẹ nhàng nói:
- Giờ tôi đã tin em thật sự mất
trí nhớ. Trước kia tuy rằng em không biết sở thích của tôi nhưng với
chuyện tôi bị dị ứng tỏi em rất rõ, căn bản không cần phải hỏi Hi Tuấn.
Chu Thiến hơi chấn động, thì ra anh ta biết hết…
- Hôm đó vừa về nhà, Hi Tuấn nói
với tôi, em hỏi thăm sở thích của tôi với nó, tôi nghe xong thật vui vẻ, về sau tôi luôn nghĩ có thể quan hệ của chúng ta sẽ được cải thiện. Có
lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa, không ngờ, sự thật lại khiến tôi khó xử như thế này…
Anh cười tự giễu, trong tiếng cười có sự
thê lương thản nhiên. Tiếng cười này khiến Chu Thiến cảm thấy rất khó
chịu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Vừa vặn Triệu Hi Thành cũng quay đầu
lại, hai mắt anh tối đen như đầm nước sâu không thấy đáy
Anh nói tiếp:
- Tôi và Hi Tuấn đều tự cho là
đúng mà nghĩ em đang hỏi về sở thích của tôi, lại không biết, thì ra em
chỉ là hỏi xem tôi ghét thứ gì, em muốn tôi chán ghét em. Biết được tôi
dị ứng tỏi chẳng qua là niềm vui của em, nói cách khác, cho dù em mất
trí nhớ thì cũng không từng nghĩ muốn sống bên tôi. Cũng chưa từng nghĩ
muốn lấy lòng tôi.
Anh nhìn cô thật sâu:
- Chẳng lẽ tôi khiến em chán ghét đến vậy?
Trong giọng nói dần có khí phách. Anh
thật sự không nghĩ ra. Bất kể là phương diện nào, gia thế, tài lực, năng lực, thậm chí cả ngoại hình anh đều là người lý tưởng trong mắt phụ nữ. Anh làm chồng cô thì có gì khiến cô không hài lòng, phải tìm mọi cách
để chống đối anh
Lúc đầu Chu Thiến thấy anh đoán lòng cô
chuẩn xác như vậy thì có chút sợ hãi về năng lực của anh nhưng sau khi
nghe hết, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nếu là trước kia nghe được lời này cô sẽ không chút nể nang mà nhạo báng anh, miệt thị anh!
Nhưng cô vừa mới chỉnh anh rất thê thảm, thật chẳng dám bày ra vẻ mặt đó trước mặt anh. Trong lòng cô thậm chí vẫn còn nghĩ, người như thế nên
dạy bảo cẩn thận một chút.
Cô ra sức ép mình bình tĩnh, cô nhìn thẳng anh nói:
- Anh đã bao giờ muốn sống an lành với tôi?
- Lời này của em là ý gì, tôi nhớ tôi từng nói với em rằng tôi mong chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa!
- Trong mắt anh vợ chỉ là con rối để anh đùa nghịch sao? Anh không có hứng thú thì gạt sang một bên, cùng người phụ nữ khác vui vẻ, khi anh thấy có chút hứng thú, muốn bắt đầu
lại là bắt đầu lại sao? Lúc vợ mới ra viện, là lúc cần được chồng quan
tâm nhất thì kẻ làm chồng như anh đang ở đâu? Để tôi đoán nhé! Anh đang ở trên giường của bạn thân của vợ! Tôi nói đúng chứ!
Chu Thiến nhìn anh, trong mắt lóe ra tia châm chọc
Ai ngờ, Triệu Hi Thành phì cười nói:
- Thiệu Lâm, em cũng lớn lên
trong nhà giàu có, loại chuyện này hẳn em nhìn cũng quen mắt. Trước khi
bị tai nạn, em chẳng bao giờ hỏi tôi chuyện này, sao giờ lại để ý như
vậy?
Anh nói thật nhẹ nhàng, không chút nào để ý, dường như thấy cô đang chuyện bé xé ra to vậy. Chu Thiến lắc đầu,
thở dài, cô cảm thấy bọn họ như người ở hai hành tinh khác nhau, hoàn
toàn không có tiếng nói chung, không thể thấu hiểu nhau. Nhưng vì những
ngày tháng sau này có thể an ổn, cô vẫn mong anh hiểu ý mình:
- Tôi mặc kệ cuộc sống của người
khác như thế nào nhưng tôi mong chồng tôi phải trung thành với hôn nhân. Chẳng phải anh mong tôi chung thủy sao? Đây là chính là đạo lý. Tôi
không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng tôi tin rằng tôi không hỏi chẳng qua vì tôi không buồn để ý mà thôi
Triệu Hi Thành nghe cô nói vậy thì tim
hơi nhói lên, anh tựa vào thành giường, áo ngủ hơi hé ra da thịt bóng
loáng, khóe miệng khẽ cười, ánh mắt nhìn cô như có sương mù:
- Nói như vậy, giờ em để ý
Chu Thiến thầm mắng một tiếng: yêu
nghiệt. Ánh mắt mơ hồ, mãi đến khi nhìn thẳng vào ánh mắt đắc ý của anh
thì mới ép mình không quay mặt đi, tim đập loạn. Cô không khỏi mặt đỏ
tai hồng, cảm thấy vô cùng khinh bỉ bản thân, vì sao lâu như vậy vẫn
không thể chống cự lại sắc đẹp của anh ta?
Cô hít sâu một hơi, chờ nhịp tim ổn định lại mới nói:
- Không, tôi cũng không để ý, tôi không để ý một người xa lạ có đàn bà khác hay không nhưng nếu người đó
là chồng tôi, tôi sẽ không có cách nào ở chung với anh. Triệu Hi Thành,
tôi rất công bằng, tôi chưa bao giờ có ý định muốn thay đổi anh, tôi
cũng không hề yêu cầu anh, tôi chỉ không thể nào chấp nhận anh thôi.
Cuộc hôn này này, anh cũng nên công bằng một chút, cứ ép tôi phải chấp
nhận anh như vậy thì có ý nghĩa gì?
Triệu Hi Thành ngồi thẳng dậy, vẻ quyến rũ khi nãy biến mất trong chớp mắt, cả người toát ra hơi thở âm ngoan
- Em không thể chấp nhận thì sao? Chẳng lẽ em cho rằng em có thể rời khỏi tôi. Anh cười lạnh, ngữ khí vô cùng bá đạo.
Chu Thiến nhíu mày, sao nói cả buổi mà
như chẳng được tác dụng gì? Cô có hơi bực mình, cô lại hít sâu, tự nhủ
với chính mình: bình tĩnh, bình tĩnh, anh ta vẫn là bệnh nhân, hơn nữa
chọc giận anh ta mình cũng không có đồ ngon mà ăn.
Vì thế, cô nhẫn nại nói với anh:
- Tôi không có ý này, tôi không
nói sẽ rời bỏ anh, tôi chỉ mong anh cho tôi chút thời gian, cũng là cho
chúng ta chút thời gian. Đừng ép tôi làm việc tôi không muốn! Tôi không
mong chuyện đêm qua lại xảy ra.
- Em đang uy hiếp tôi?
Anh tới gần cô, gắt gao nắm chặt bả vai cô:
- Em nghĩ rằng tôi sẽ để chuyện đêm qua xảy ra lần nữa?
Anh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng
âm trầm, nhưng thoáng thấy cô đau đớn nhíu mày thì lập tức buông tay.
Anh nghiêm mặt, xốc chăn, xuống giường, đi vào phòng tắm. Ầm một tiếng,
cửa đóng chặt lại.
Chu Thiến nhìn bóng lưng anh, vẻ mặt bất
đắc dĩ. Lần đầu tiên cố gắng nói chuyện thẳng thắn với anh ta lại thành
ra thế này. Con người này là từ sao Hỏa đến sao? Bằng không sao nghe mà
không hiểu lời cô nói?