Đại sư Cao Nhân nghỉ ngơi một hồi, lại mở mắt. Chu Thiến vội vàng hỏi:
- Đại sư, vậy tôi có thể quay về thân thể của mình không?
Cao Nhân nhẹ nhàng thở dài, nhíu mày nói:
- Nha đầu, nếu để linh hồn các cô trở về nguyên thể, là chuyện có lợi cho cả hai người đương nhiên tôi
đồng ý giúp. Nhưng giờ linh hồn ở trong khối thân thể này của cô không
biết đã đi đâu, nếu tôi cứng rắn ép linh hồn cô trở về đó.
Ông chỉ vào “Chu Thiến” trên giường bệnh, lắc đầu:
- Vậy giờ thân thể này của cô sẽ
vì đột nhiên mất linh hồn mà rơi vào trạng thái người thực vật, vẫn sẽ
hôn mê giống hệt như cô ấy. Cho dù dựa vào kĩ thuật hiện đại mà duy trì
sự sống nhưng cuối cùng cũng đều chết. Loại việc hại người này tôi vạn
lần cũng không làm
Chu Thiến nhìn mình trên giường bệnh,
người gầy như quỷ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chẳng vui buồn tức
giận, đó chẳng phải là người thực vật sao? Nhớ tới bản thân trước kia
khỏe mạnh an khang mà không khỏi tức giận.
- Đại sư, cũng không phải là tôi
làm mọi chuyện như vậy, tôi là người bị hại, vì sao nhất định phải là
tôi chịu trách nhiệm? Đây rõ là cơ thể của tôi, linh hồn của tôi, sao
tôi phải trơ mắt nhìn mình chết? Đại sư, như vậy quá không công bằng!
Trong mắt Cao Nhân lộ ra vẻ thương hại, nhẹ giọng nói:
- Cô gái, mọi thứ đều có ông trời an bài. Thân thể của cô đã bị phá hủy, cho dù quay về sợ cũng khó sống, hơn nữa linh hồn của cô và thân thể mới cũng hoàn toàn hợp nhất, âu
cũng là duyên phận. Mặt khác, linh hồn kia không hề có phản ứng gì với
chuông chiêu hồn của tôi, còn chẳng biết đã lưu lạc đến chốn nào, coi
như đó là trừng phạt với cô ấy. Nha đầu, việc đã đến nước này, chúng ta
chỉ đành giảm thiểu thương tổn, thuận theo ý trời đi
Nói xong, ông đứng lên uống một hơi cạn sạch chén nước rồi xoay người định bỏ đi. Chu Thiến vội kéo ông lại:
- Đại sư, ông định đi sao? Ông thực sự mặc kệ? Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Cô sẽ chết, sẽ chết đó! Tuy rằng việc đã
đến nước này nhưng cô sao có thể thoải mái đối mặt với cái chết của
mình? Cha cô sẽ đau lòng cỡ nào, cô dường như có thể nhìn thấy sự đau
đớn của cha khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nghĩ vậy lòng cô như
bị đao cắt.
Cao Nhân nhìn cô bất đắc dĩ lắc đầu. Anh
vỗ nhẹ tay cô, ý bảo cô buông tay. Chu Thiến buồn bã, biết chuyện không
còn hi vọng, chẳng những mình không thể trở về mà còn sắp phải đối mặt
với cái chết của mình, trong lòng hỗn loạn, bất tri bất giác buông tay
Cao Nhân thấy vẻ mặt mờ mịt của cô thì không khỏi khuyên nhủ:
- Cô gái, chuyện đời luôn có hai mặt, khi hoang mang thì tốt nhất hãy nghĩ về hướng tốt, lòng sẽ thoải mái hơn nhiều
Nói xong, liền đi ra khỏi phòng. Nghĩ về
hướng tốt sao? Không hiểu sao trong đầu Chu Thiến lại xuất hiện nụ cười
tuấn mỹ như hoa xuân của Triệu Hi Thành… mặt cô nóng bừng lên, sao lại
nghĩ đến anh ta…
Cô quay đầu nhìn chính mình nằm trên
giường bệnh, trong lòng như có trăm ngàn cảm xúc, nói không nên lời. Cô
ngây ngốc một hồi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội chạy theo đại sư vừa đi. Vừa ra đến cửa đã thấy Cao Nhân quay lại, lúc này ông đầu toát mồ
hôi nhìn Chu Thiến cười ngượng ngùng:
- Vừa rồi đi hơi nhanh, quên mất lấy thù lao… tôi cũng phải trả tiền xe…
Ông cào cào tóc. Chu Thiến không nói gì, phiền não trong lòng tiêu tan một nửa.
Cô mỉm cười, nụ cười như ánh sáng mặt
trời, vô cùng ấm áp. Cho dù là đại sư lòng luôn tĩnh lặng cũng ngây
người, nghĩ rằng phương diện tốt nhất chính là dung mạo thay đổi đẹp hơn trước rất nhiều.
Chu Thiến lấy phong bì chuẩn bị sẵn trong túi nói:
- Đại sư, cho dù ông không quay
lại tôi cũng đuổi theo ông. Cảm ơn ông ngàn dặm xa xôi đến đây. Ông nói
đúng, cho dù tôi không thể quay về cơ thể cũ nhưng tôi cũng phải sống
tốt cuộc sống sau này, nghĩ cách cho cha không quá đau lòng. Đại sư, cảm ơn ông.
Trong mắt Chu Thiến tràn đầy cảm kích.
Đại sư Cao Nhân cũng không khiêm tốn, cầm phong bì rồi mỉm cười bỏ đi.
Chu Thiến nhìn bóng lưng ông mà đầy kính trọng, ai có thể ngờ con người
lôi thôi lếch thếch không chút ưa nhìn đó lại có tuyệt kỹ như vậy, nhiệt tình, chân thành như vậy? Xem ra người đúng là không thể nhìn tướng
mạo!
Đang nghĩ thì Tiểu Mạt, Chu Minh Xa, Lý
Mai đi về phía phòng bệnh, vẻ mặt ảm đạm. Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn Chu
Thiến, nước mắt lưng tròng lập tức rơi xuống. Chu Thiến vừa thấy đã
hiểu, nhất định bác sĩ nói kết quả không tốt. Cho dù cô đã chuẩn bị tâm
lý nhưng lòng vẫn trầm xuống.
Chu Minh Xa nhìn thấy Chu Thiến, nhận ra
cô là người bạn từng đến thăm Thiến Thiến, gật đầu coi như chào hỏi.
Nhìn thấy con gái nhà người ta khỏe mạnh an khang mà con mình nửa sống
nửa chết nằm đó, lúc nào cũng có thể chết thì vẻ bi thương càng sâu.
Chu Thiến không đành lòng hỏi lại tình
huống của “Chu Thiến” với ông, bắt ông nhắc lại lời bác sĩ là chuyện quá tàn nhẫn. Đợi hỏi Tiểu Mạt cũng được.
Cô dịu dàng an ủi cha một hồi, thấy đã muộn thì cùng Tiểu Mạt quay về.
Vừa rời khỏi phòng, Chu Thiến đã kể lại
những lời đại sư nói cho Tiểu Mạt, Tiểu Mạt nghe tin cô không thể quay
về thì cũng mơ hồ. Chung quy đó là người bạn cùng cô lớn lên, nghĩ khuôn mặt làm bạn cùng mình bao năm qua đột nhiên biến mất cũng vô cùng khổ
sở.
Sau đó, Chu Thiến hỏi thân thể bản thân.
Nói đến đây, Tiểu Mạt cũng mặc kệ bệnh viện nhiều người mà òa lên khóc.
Chu Thiến hoảng sợ, vội kéo cô tới chỗ vắng người.
Tiểu Mạt vừa khóc vừa thút thít nói:
- Bác sĩ nói thận, gan, phổi của
Thiến Thiến đều đã suy kiệt, cho dù mổ cũng không được, lúc nào cũng
nguy hiểm đến tính mạng… Thiến Thiến, cậu thật đáng thương… oa.. oa
Cô dựa vào vai Chu Thiến mà khóc òa.
Trong lòng Chu Thiến cũng buồn bã, dù sao là thân thể của mình sao có
thể không để ý? Cô nhẹ vỗ vỗ lưng Tiểu Mạt, an ủi cô:
- Tiểu Mạt, đừng khóc, chẳng phải mình vẫn sống sao? Chẳng qua là đổi thân phận thôi, mình vẫn là mình
đấy thôi? Về sau mình sẽ ở bên cậu. Được rồi, đừng khóc, mọi người đang
nhìn.
Lúc này Tiểu Mạt mới dần ngừng khóc. Cô ngẩng đầu nhìn Chu Thiến, nhỏ giọng hỏi:
- Về sau cậu chỉ có thể làm Tống Thiệu Lâm, cậu tính sao bây giờ? Còn ở lại Triệu gia sao?
Nhớ trước kia, Tiểu Mạt cũng từng hỏi cô
câu này, lúc ấy cô không do dự mà nói nếu cô không thể quay về thì sẽ ly hôn cùng Triệu Hi Thành. Nhưng giờ chuyện xảy ra trước mắt, cô lại có
chút chần chừ. Câu ly hôn kia không hiểu sao không thể nói nên lời. Một
lát sau cô mới nói:
- Giờ đừng nói vội, mình phải suy nghĩ thật kĩ. Hơn nữa, thời gian này mình muốn đến bệnh viện cùng cha,
chuyện đó… để sau rồi nói..
Cô nhìn cửa sổ cuối hành lang, ánh mặt
trời đang dần lặn xuống, chân trời hồng rực. Chờ qua đêm đen, mặt trời
lại dâng lên, sẽ là một ngày mới…