Tiếng nhạc nơi này rất lớn, nhịp trống mạnh mẽ như gõ vào lòng người
nhưng mỗi lời của Tống Thiệu Vân đều rất rõ ràng mà truyền vào tai Chu
Thiến.
Lòng Chu Thiến chấn động, cố gắng áp chế xúc động muốn quay đầu. Cô
nhìn lên sân khấu chăm chú, nhưng trang phục biểu diễn hoa lệ trên sân
khấu kia hoàn toàn không khiến cô để ý, tâm hồn cô bay đến chiếc bàn
cách đó không xa.
Bên bàn tròn, Triệu Hi Thành nhàm chán nhìn sân khấu cũng chẳng trả
lời Tống Thiệu Vân. Hôm nay anh vốn không định đến nhưng thời gian này
tâm tình thực sự rất phiền muộn. Hơn nữa là còn cả Hi Tuấn biểu diễn nên đơn thuần là đến giải sầu. Nhưng trong không khí náo nhiệt này, sự
phiền muộn của anh cũng chẳng tiêu tan nửa phần. Càng nào nhiệt thì lòng anh càng cô tịch. Tống Thiệu Vân ở bên còn cứ líu ríu càng khiến anh
thấy phiền. Nếu buổi biểu diễn này chẳng có Hi Tuấn thì anh sớm đã phủi
tay đi về.
Bên cạnh, Tống Thiệu Vân hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình của
anh, quần áo hoa lệ, âm nhạc sôi động trên sân khấu khiến cô nàng hưng
phấn vô cùng, thỉnh thoảng lại nói với Triệu Hi Thành:
- Hi Thành, xem kìa, bộ quần áo kia đẹp không?
- Cả bộ kia nữa, em rất thích
- Nhà thiết kế đúng là thiên tài, bộ nào cũng đẹp, thật chờ mong bộ áo cưới của cô ấy.
Tuy rằng không nghe thấy tiếng Triệu Hi Thành nhưng sự nũng nịu của
Tống Thiệu Vân vẫn khiến lòng Chu Thiến xót xa. Cô không ngừng tự nhủ,
đừng để ý, đừng để ý, nay mày và Hi Thành đã chẳng còn liên quan, đừng
để ý… Nếu không vì đã hứa với Hi Tuấn thì cô thực sự muốn rời khỏi đây
Thời gian này, Triệu Hi Thành cũng chịu sự dày vò tương tự. Anh hận không thể nhét giẻ vào miệng Tống Thiệu Vân.
Anh không khỏi hối hận sâu sắc vì quyết định vừa rồi. Mãi đến khi Hi
Tuấn xuất hiện thì mới làm cho Tống Thiệu Vân yên tĩnh hơn chút. Bởi vì
toàn bộ tâm tình của cô ta đều bị bộ áo cưới kia thu hút
Áo cưới trắng tinh khôi ôm lấy dáng người hoàn mỹ của người mẫu,
thiết kế hở vai, eo bó sát, vạt váy xõa tung, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng rủ xuống, chất liệu sa mỏng trong suốt như mây, như khói, như sương,
tựa như ảo mộng, như một cảnh lãng mạn trong mơ, hấp dẫn ánh mắt mọi cô
gái nơi này. Ai cũng tán thưởng, hận không thể lập tức có được chiếc áo
cưới trong mộng này. Mà bên cạnh, Hi Tuấn đảm nhận nhân vật chú rể, anh
mặc áo bành tô đen cao quý, tao nhã, tuấn mỹ vô cùng càng khiến bộ váy
cưới đó có vẻ tôn quý. Ngay cả Chu Thiến vốn bất an cùng rất tán thưởng
chứ đừng nói đến Tống Thiệu Vân vốn vì bộ áo cưới này mà đến.
Vẻ mặt Tống Thiệu Vân say mê, kích động nắm chặt tay Triệu Hi Thành mà nói:
- Hi Thành, chính là nó, ngày kết hôn em nhất định phải mặc nó
Cô ta quay đầu, vẻ mặt khát vọng, chờ đợi rồi hỏi:
- Hi Thành, anh thấy sao?
Tống Thiệu Vân nói những lời này khiến Chu Thiến lại trở về với thực
tế, cô đau đớn nghĩ, bọn họ sẽ kết hôn sao? Nhanh như vậy? Tuy rằng biết rõ Triệu Hi Thành đã chọn Tống Thiệu Vân nhưng vừa nghĩ đến bọn họ sẽ
kết hôn thì tim Chu Thiến vẫn như bị dao cắt
Lúc này, Hi Tuấn bước đến góc gần Chu Thiến, anh thừa dịp xoay người
mà nháy mắt với Chu Thiến rồi khẽ mỉm cười dịu dàng. Chu Thiến nhìn
thấy, tuy rằng lòng rất khó chịu nhưng vẫn mỉm cười
Bên kia Triệu Hi Thành nghe Tống Thiệu Vân ám chỉ thì cười cười nhìn cô ta nói:
- Em thích là được
Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến anh!
Mà Tống Thiệu Vân lại như nhận được lời hứa hẹn, vẻ mặt vui như hoa nở
Triệu Hi Thành nhìn thấy cô ta vui vẻ như thế thì ánh mắt có chút
trào phúng, sau đó lại nhìn lên sân khấu, vừa vặn thấy Hi Tuấn cười với
ai đó dưới sân khấu. Triệu Hi Thành rất hiểu em mình, vừa nhìn đã biết
đó là sự vui vẻ từ trong tim. Triệu Hi Thành không khỏi có chút tò mò,
là ai làm cho Hi Tuấn cười vui vẻ như thế?
Anh nhìn theo ánh mắt Hi Tuấn, vừa nhìn thì sắc mặt lập tức trầm xuống, trong mắt hiện rõ sự phẫn nộ và ghen tỵ.
Người Hi Tuấn nhìn chẳng phải chính là Chu Thiến đã hại anh ăn không
ngon ngủ không yên đó sao! Mà kẻ đầu sỏ lúc này lại ngồi dưới sân khấu
nhìn Hi Tuấn biểu diễn rồi mỉm cười với nó
Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến, cô ngồi không xa anh, mặc một bộ quần
áo màu vàng nhạt, tóc cột bằng sợi ren đẹp, trang điểm nhẹ nhàng. Rõ
ràng những điều này đều là vì Hi Tuấn.
Người con gái lúc trước còn nói yêu mình, khiến mình rối loạn rồi lại biến mất không còn tăm tích. Lúc này cô lại trang điểm xinh đẹp mà nhìn em mình mỉm cười
Mặt Triệu Hi Thành cứng đờ, hai tay nắm chặt nổi rõ gân xanh nhưng
đang rất nhẫn nại. Anh hận không thể lập tức kéo Chu Thiến ra khỏi nơi
này.
Nhưng lý trí lại khiến anh phải chịu đựng mà ngồi lại đây.
Tống Thiệu Vân đang xem biểu diễn say mê, đột nhiên cảm nhận xung
quanh lạnh đi vài phần. Cô ta rùng mình, lúc này mới phát hiện Triệu Hi
Thành đang nhìn về một phía với thần sắc rất phức tạp. Cô ta nhìn theo
ánh mắt của anh thì đã thấy chính là Chu Thiến.
Tống Thiệu Vân nhíu mày, thầm mắng trong lòng, người con gái kia sao
như âm hồn bất tán? Sao đến đây vẫn có thể gặp cô ta? Nghĩ đến là vì cô
ta mà mình phải tự sát một lần, nỗi đau khổ, sợ hãi vẫn còn hiện hữu
khiến cô ta run rẩy. Ánh mắt cô ta nhìn Chu Thiến thêm một phần phẫn
hận. Nhưng vừa nghĩ Triệu Hi Thành đã sa thải cô, hơn nữa khi nãy còn
như đã đáp ứng sẽ kết hôn với mình, giờ đã toàn thắng thì sự phẫn hận đó lại chuyển thành sự đắc ý. Loại con gái như cỏ rác này mà cũng đòi
tranh đàn ông với mình? Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga
Chu Thiến cũng cảm nhận được ánh mắt từ bên kia đổ lại, biết bọn
Triệu Hi Thành đã nhìn thấy cô. Cô thẳng thắn quay đầu nhìn về phía bọn
họ, tiếp xúc với hai ánh mắt đầy những cảm xúc khó chịu đó thì làm như
không thấy, chỉ khẽ mỉm cười coi như chào hỏi rồi lại quay đầu đi. Bất
kể thế nào, tư thái nhất định phải tao nhã, không thể biến mình thành kẻ yếu đuối được
Triệu Hi Thành nhìn vẻ thoải mái này của cô thì lửa giận càng sâu.
Mình lúc nào cũng nhớ nhung cô nhưng cô thấy anh lại chẳng chút phản
ứng? Giờ anh bị sự ghen tỵ làm u mê, hoàn toàn quên những lời nói tàn
nhẫn của mình dành cho Chu Thiến.
Chu Thiến không quay đầu lại, để mặc bọn họ nhìn mình đến thủng gáy.
Lòng cô cũng thầm giận dữ: đó là kiểu nhìn gì thế, mình đã rời xa cuộc
sống của anh, vì sao nhìn thấy cô vẫn như nhìn thấy kẻ thù!
Buổi biểu diễn lúc này đã gần kết thúc, nhà thiết kế dẫn người mẫu
lên sân khấu nhận lời chúc mừng của mọi người. Hi Tuấn cùng người mẫu áo cưới trở thành tiêu điểm, mọi người hoan hô, hò hét ầm ỹ, tiếng nhạc
sôi động cùng ánh đèn loang loáng đẩy không khí lên đến cao trào
Sau đó tất cả người mẫu đều dần lùi về hậu trường, nhà thiết kế thì
đi xuống dưới bàn bạc việc làm ăn với một số doanh nhân khác.
Trợ lý của Hi Tuấn tìm được Chu Thiến, dẫn cô vào hậu trường. Mãi đến khi đi vào, Chu Thiến cũng chẳng quay đầu nhìn Triệu Hi Thành lấy một
lần.
Triệu Hi Thành chỉ càm thấy trong lòng như có khối đá đè nặng. Sắc
mặt anh càng lúc càng âm trầm. Anh lạnh lung nói với Tống Thiệu Vân:
- Anh muốn đi tìm Hi Tuấn, em tự về trước đi
Vất vả lắm mới có cơ hội đi cùng anh, sao có thể dễ dàng trở về. Hơn
nữa cô ta thấy Chu Thiến đi vào hậu trường, vốn không quá yên tâm nên
vội nói:
- Hi Thành, em đi với anh, em rất muốn gặp Hi Tuấn.
Triệu Hi Thành lạnh lùng nhìn cô một cái, như là nghĩ tới cái gì nên nói:
- Vậy cũng được!
Tống Thiệu Vân cao hứng ôm lấy tay Triệu Hi Thành. Triệu Hi Thành nhìn thấy vốn định gạt ra nhưng do dự một hồi rồi lại thôi.
Bọn họ cùng tìm đến phòng hóa trang của Hi Tuấn, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hi Tuấn đang tẩy trang mà Chu Thiến thì ở bên nói chuyện phiếm với anh.
Triệu Hi Thành hừ lạnh một tiếng, Tống Thiệu Vân tỏ vẻ khinh thường.
Cô ta cũng có bản lĩnh quá, anh không được thì chuyển sang em! Lợi hại!
Nhưng người như Hi Tuấn sao để ý đến cô ta! Đúng là buồn cười muốn chết!
Hi Tuấn nhìn thấy hai người thì cười nói:
- Anh, sao lại vào đây!
Triệu Hi Thành đi tới, cười cười:
- Chẳng phải là đến cổ vũ em sao! Nhưng những người đến cổ vũ cho em thật không ít…
Nói xong liếc về phía Chu Thiến thì lại thấy Chu Thiến đang nhìn đến
tay Tống Thiệu Vân ôm lấy tay mình. Theo bản năng, anh vội vàng gạt tay
Tống Thiệu Vân ra, đột tác đột ngột khiến ai nấy đều sửng sốt, đến chính anh cũng tự giật mình. Anh đưa Tống Thiệu Vân đến vốn mang tâm lý thị
uy nhưng chỉ một cái nhìn của cô đã khiến kế hoạch của anh phá sản trong nháy mắt. Người con gái này rốt cuộc có ma lực gì?
Anh vì che giấu sự xấu hổ của mình mà thản nhiên nói:
- Ở đây nóng quá
Tống Thiệu Vân cũng xấu hổ, cô ta vuốt vuốt cánh tay bị gạt ra, ngượng ngùng cười:
- Đúng, nóng thật..
Chu Thiến chỉ cúi đầu, lòng không biết buồn hay vui.
Triệu Hi Tuấn lẳng lặng nhìn mọi thứ, chẳng nói gì.
Trợ lý hồ nghi nhìn lên điều hòa, đang bật mà! Nóng? Sao anh ta không thấy gì?
Người trang điểm giúp Hi Tuấn tẩy trang. Hi Tuấn vào phòng thay đồ để thay quần áo, lúc đi ra, Chu Thiến xách túi nói với anh:
- Chúng ta đi thôi!
Triệu Hi Tuấn nhìn cô gật gật đầu, sau đó nói với Triệu Hi Thành:
- Anh ơi, bọn em có chút việc, đi trước vậy
Anh không nói là bọn họ muốn đi ăn cơm, chẳng hiểu sao lại không muốn để Triệu Hi Thành biết.
Ai ngờ Triệu Hi Thành lại mở miệng hỏi:
- Hai người đi đâu?
Chu Thiến nhìn anh nhưng không nói. Triệu Hi Tuấn bất đắc dĩ đành đáp:
- Bọn em đi ăn cơm, bọn em đã ăn tối đâu!
Triệu Hi Thành cười cười, đôi mắt đen láy chợt lóe sáng:
- Hay đấy, lúc đến đây anh cũng chưa ăn, cùng đi đi!