Tay Triệu Hi Thành ẩm ướt khiến cô không
thoải mái, nháy mắt cả người nổi da gà. Chu Thiến gạt tay Triệu Hi Thành ra, lùi về phía sau vài bước, gượng cười nói:
- Trời nóng nực, đừng có dựa gần như thế.
Anh ta cười:
- Điều hòa nhiệt độ trong nhà luôn ổn định 24 độ, sao mà nóng được?
Chu Thiến vô cùng chăm chú theo dõi anh, thần kinh căng ra, cảm giác mình như con mồi sắp bị sói ăn thịt.
Anh ta lại tiến sát lại, đột nhiên ôm
thắt lưng Chu Thiến, cánh tay cường tráng không cho người ta chống đối.
Chu Thiến mở to mắt, sợ tới hét lớn.
Triệu Hi Thành dùng tay nhẹ nhàng bưng miệng cô lại, khóe môi cười, trong mắt đầy ý trêu đùa nói:
- Đừng lo lắng như thế, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, có một số việc không thể tránh được.
Chu Thiến liều chết giãy dụa, đầu lắc
loạn, thành công tránh khỏi bàn tay che miệng của Triệu Hi Thành. Nhưng
tay kia lại ôm chặt eo cô, hai tay chặt chẽ giam cầm cô, khiến cô dán
chặt vào lồng ngực nóng bỏng của anh. Chu Thiến càng giãy dụa, Triệu Hi
Thành càng dùng sức. Cả người Triệu Hi Thành toát ra khí thế vô cùng,
trong mắt có sự hung ác của đàn sói đói. Sau đó, Triệu Hi Thành cúi
xuống, hung hăng bịt kín môi Chu Thiến.
Triệu Hi Thành điên cuồng cọ xát môi cô,
dường như vẫn chưa đủ, bắt đầu xâm nhập vào bên trong, anh cứng rắn ép
cô hé mở, thành công đoạt đất, không chút nào ngừng càn quét trong miệng cô.
Đầu Chu Thiến nổ tung, sự nhục nhã dâng
đầy trong lòng. Cô giãy dụa, không chịu để yên, hai tay sống chết đánh
Triệu Hi Thành, nhưng đổi lại chỉ càng khiến anh mạnh mẽ áp chế, điên
cuồng phóng túng
Chu Thiến hoảng sợ mở bừng hai mắt, cô
nghĩ lúc này sắc mặt mình nhất định trắng bệch dọa người. Lực lượng hai
bên chênh lệch, chẳng lẽ đêm nay cô phải chịu nhục sao?
Dưới tình thế cấp bách, Chu Thiến cái khó ló cái khôn, hung hăng cắn thẳng vào đầu lưỡi Triệu Hi Thành, mùi máu tươi dâng lên.
Triệu Hi Thành hét lớn một tiếng, bất đắc dĩ buông Chu Thiến ra, một tia máu đỏ sẫm trào ra từ khóe miệng anh,
dưới ánh đèn, đôi mắt Triệu Hi Thành lóe ra ánh sáng quái dị, khóe miệng lại cười tà mị tựa như con yêu tinh thấy máu.
Chu Thiến vội lùi về phía sau, sự nhục nhã và phẫn nộ vô hạn khiến cô liều lĩnh mắng:
- Vợ chồng con mẹ nó! Tôi căn bản không phải vợ anh, tôi không biết anh! Với tôi mà nói anh chỉ là người
xa lạ! Anh đừng gặp tôi nữa! Đi mà tìm đàn bà khác! Đi mà tìm Văn Phương
Nói xong, Chu Thiến chạy thẳng lên lầu, cô định chạy nhanh về phòng ngủ rồi khóa cửa nhốt Triệu Hi Thành ở ngoài.
Phía sau truyền đến tiếng chạy lên lầu
dồn dập, Triệu Hi Thành chạy nhanh đuổi theo Chu Thiến, sau đó ôm ngang
người cô lên. Chu Thiến hét một tiếng. trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi!
Triệu Hi Thành khẽ cười bên tai Chu Thiến:
- Thì ra em thật sự nhìn ra anh
và Văn Phương có quan hệ. Mất trí nhớ rồi em thông minh hơn! Phản ứng
bây giờ của em anh có thể hiểu là ghen không?
Cái này đúng là trò cười lớn nhất thiên
hạ, vì sao anh ta có thể vô sỉ tự kỉ đến mức độ này? Nhưng giờ cô không
cười nổi bởi vì Triệu Hi Thành ôm cô vào phòng rồi vứt cô lên giường.
Giây sau, anh ta đã đè lên người cô
Chu Thiến rơi vào sự hoảng sợ và tuyệt vọng đến cùng cực.
Triệu Hi Thành nhào lên người Chu Thiến, cúi đầu hôn cô, bàn tay tiến vào trong quần áo cô, vuốt ve nơi mềm mại trước ngực cô.
Chu Thiến giãy dụa nhưng anh như một hòn núi lớn đè lên người cô khiến cô không thể nhúc nhích.
Chu Thiến cảm thấy sự nhục nhã lớn nhất
từ trước đến nay, nỗi nhục nhã đâm sâu vào lòng cô, cô dùng hết sức lực
tát Triệu Hi Thành một cái
- Bốp!
Một tiếng trong trẻo vang lên rốt cuộc cũng khiến Triệu Hi Thành dừng lại. Chu Thiến giận dữ khôn cùng trừng mắt, quát lớn:
- Chẳng phải anh nói anh không ép tôi làm chuyện này sao? Giờ tôi nói cho anh, tôi không muốn! Tôi không
muốn! Sau này chỉ cần anh không chạm đến tôi, tôi mặc kệ bên ngoài anh
có bao nhiêu tình nhân, tôi không quan tâm! Tôi không cần!
Sự phẫn nộ khiến người cô run lên.
- Em không quan tâm?…
Triệu Hi Thành nghiến răng nghiến lợi lặp lại những lời này, cả người tản mát ra hơi thở lạnh như băng.
Chu Thiến không ý thức được đại họa sắp đổ xuống, vẫn không biết sống chết gào lớn:
- Đúng thế! Tôi mặc kệ! Anh chỉ
là người xa lạ với tôi! Tôi không cho anh chạm vào người tôi, sự đụng
chạm của anh khiến tôi thấy ghê tởm.
Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt Triệu Hi
Thành nửa sáng nửa tối nhưng Chu Thiến có thể thấy rõ lửa giận hừng hực
cháy trong mắt Triệu Hi Thành.
Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến, ánh mắt
như một con dã thú đang nổi cơn thịnh nộ, lạnh lùng, hung ác khiến tim
Chu Thiến thắt lại. Cô lặng lẽ rụt người về phía sau. Triệu Hi Thành
cười lạnh:
- Bất kể là trước hay sau khi mất trí nhớ em đều không thèm nhìn tôi! Tôi đụng chạm làm em thấy ghê tởm
sao? Vậy về sau em nên tập cho quen, tôi sẽ cho em biết, không nhìn tôi, chống đối tôi có kết quả gì?
Triệu Hi Thành đứng thẳng dậy, thô bạo xé rách quần áo Chu Thiến. Quần áo mùa hè mỏng manh dưới cơn phẫn nộ của
Triệu Hi Thành mà biến thành đống vải vụn. Chu Thiến bị lột trần trước
mặt Triệu Hi Thành.
Chu Thiến cuộn người lại, hai tay giữ
chặt trước ngực. Triệu Hi Thành nghiêng người đè lên người cô, gầm nhẹ
rồi ép lên ngực cô, hôn như mưa xuống da thịt Chu Thiến.
Chu Thiến bất lực, rơi vào nỗi tuyệt vọng khôn cùng, cảm xúc hoàn toàn bị vỡ vụn. Chu Thiến khóc lớn.
Sự nhục nhã này là cô tự tìm, nếu cô
không tham hư vinh, nếu không vì hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu khi
tỉnh lại biết chuyện rồi trốn đến một nơi khác… hôm nay cô đã không bị
nhục nhã thế này.
Cô càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng hối hận, cuối cùng tất cả chỉ có thể hóa thành nước mắt trào dâng.
Chu Thiến vừa khóc vừa mắng:
- Anh là đồ điên! Anh là đồ trứng thối!
Nước mắt Chu Thiến như mưa, cả người run rẩy, dần dần, Triệu Hi Thành dừng động tác lại.
Mà Chu Thiến vẫn tiếp tục khóc, nước mắt rơi không ngừng.
Triệu Hi Thành dựa vào người Chu Thiến, thở phì phò, hơi thở nóng rực phun lên người khiến Chu Thiến có cảm giác tê dại.
Một lát sau, anh thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, nói:
- Được rồi, đừng nói nữa, để người ta nghe được còn tưởng anh đang cưỡng gian em
Chu Thiến tức giận khóc càng lớn:
- Đúng thế còn gì, anh đang cưỡng gian tôi… òa òa…
Triệu Hi Thành khẽ cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi dịu dàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói:
- Được rồi, đừng khóc, chẳng phải anh chưa làm gì đấy sao?
Chu Thiến bị sự dịu dàng bất thình lình làm cho choáng váng, nhất thời quên khóc, mở to mắt nhìn Triệu Hi Thành.
Triệu Hi Thành nhìn cô, trong mắt lóe
sáng. Anh đột nhiên hôn xuống đôi mặt cô, nụ hôn nhẹ như lông chim, sau
đó, nhẹ nhàng liếm sạch những giọt nước mắt của cô
Cả người Chu Thiến khẽ run lên, theo bản năng né tránh anh
Triệu Hi Thành ôm chặt cô, nhẹ quát:
- Đừng động đậy
Giọng nói ấm ách.
Triệu Hi Thành nắm chặt tay cô, ép cô sờ về nơi cứng rắn như sắt của anh, khàn khàn nói:
- Ở đây lửa nóng vẫn còn, nếu em không muốn xảy ra chuyện gì thì ngoan ngoãn đừng cử động.
Phiên ngoại của Triệu Hi Thành.
Triệu Hi Thành nhìn người con gái trong lòng.
Cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt bị nước
mắt khiến cho trong suốt, lóe ra ánh sáng như ngọc. Ánh mắt tinh thuần
trong suốt, ba phần kinh ngạc, bẩy phần cảnh giác dường như con vật nhỏ
bị thương khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng thương tiếc.
Bên gò mà cô còn mấy giọt nước mắt trong
suốt khiến da dẻ càng trắng như bạch ngọc. Cổ họng anh căng thẳng, như
ma nhập, cẩn thận liếm những giọt nước mắt trên mặt cô.
Cả người cô run lên, trong mắt là sự
hoảng sợ vô cùng. Lòng anh cứng lại, có sự thương tiếc vô cùng, có cả sự áy náy, chua xót. Xem ra, anh đã khiến cô sợ hãi.
Thân thể cô bất an giãy dụa trong lòng
anh, cơ thể trần trụi ấm áp, mịn màng tỏa ra mùi hương thản nhiên khiến
cho lửa dục anh vốn chưa tắt càng thêm nóng cháy.
Anh có khát vọng tràn ngập với cơ thể cô, cơ thể cô là dòng suối mát lạnh, trong lành nhất, có thể dập tắt lửa
dục hừng hực trong người anh. Anh chỉ cần xoay người qua là có thể thỏa
mãn bản thân mà cô căn bản không có sức chống cự.
Nhưng nhìn đôi mắt hoảng sợ, nhìn cô khóc nức nở, người run run như đứa trẻ sơ sinh bất lực lại khiến anh không
nỡ làm tổn thương cô.
Anh – Triệu Hi Thành là kẻ nổi tiếng là
ngoan tâm thủ lạt trên giới thương trường. Anh có thể vì lợi ích của
Triệu thị mà không từ thủ đoạn đẩy đối phương vào chỗ chết. Chỉ cần là
đối thủ của anh đều sẽ nghiến răng, nghiến lợi, hận anh thấu xương.
Người như vậy sao biết cái gì gọi là nhân từ? Cái gì gọi là mềm lòng?
Nhưng hôm nay anh lại có sự tiếc thương
với cô gái này, lại không đành lòng làm tổn thương cô. Ngay cả bản thân
anh cũng thấy kinh dị!
Cô tuy là vợ anh nhưng bọn họ lấy nhau
chỉ là kết hợp lợi ích hai nhà, mà cô là đại tiểu thư của Tống thị cũng
xứng với thân phận anh. Bọn họ vốn không có tình cảm. Kết hôn hơn năm
cũng không từng can thiệp chuyện riêng của nhau, không quan tâm đến
nhau. Khi anh biết cô vốn yêu một người khác, xuất phát từ sự tôn nghiêm của đàn ông mà cũng từng tức giận nhưng không để trong lòng. Thậm chí
khi bạn thân nhất của cô là Văn Phương chủ động anh cũng chẳng hề do dự
mà đón nhận, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của cô. Đàn bà trong mắt
anh chỉ là đồ chơi trên giường, chẳng có địa vị gì trong lòng nên anh
cũng sẽ chẳng phí tâm tư mà nghĩ về một người phụ nữ.
Nhưng hôm nay anh làm sao thế này?
Người con gái trong lòng vẫn còn đang bất an vặn vẹo, Triệu Hi Thành bất đắc dĩ phải cầm tay cô đặt lên nơi nóng
rực khiến anh phát cuồng, cảnh cáo cô nói:
- Ở đây lửa nóng vẫn còn, nếu em không muốn xảy ra chuyện gì thì ngoan ngoãn đừng cử động.
Đầu tiên, cô sửng sốt hồi lâu sau đó như
bị đánh mà rút vội tay về. Dưới ánh trăng, mặt cô đỏ bừng như sắp chảy
máu, cuối cùng cũng không dám lộn xộn thêm. Cô chu đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận căm tức lườm anh. Bộ dáng đó vừa đáng yêu lại vừa cá tính khiến
tâm tình anh tốt hơn nhiều.
Bóng đêm đã sâu, ánh trăng rải khắp phòng.
Khuôn mặt cô dưới ánh trăng tỏa ra ánh
sáng nhu hòa, da dẻ trắng như ngọc, sáng bóng. Lông mi dài cong vút, đôi mắt trong suốt. Vì sao anh chưa bao giờ phát hiện, thì ra cô đẹp đến
vậy?
Sau khi mất trí nhớ cô luôn khiến anh bị
mê hoặc. Cô không còn là người lạnh lùng như băng giá mà là người tràn
ngập tinh thần, luôn phấn chấn vui vẻ, nụ cười tỏa nắng của cô thường
xuyên khiến anh hoa mắt, không tự chủ được mà bị nhấn chìm trong đó.
Anh nhìn cô, trong lòng dâng lên cảm giác dịu dàng chưa từng có. Khóe miệng gợn cười, có lẽ, anh nên một lần nữa
tìm hiểu vợ của mình.