Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến, dưới ánh tịch dương, đôi mắt đen của
cô có một sắc thái vô cùng diễm lệ, cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt trong suốt tinh thuần, cũng giống Thiệu Lâm vậy
Triệu Hi Thành tự nhủ với mình, thôi đi, mày còn muốn tìm bóng dáng
Thiệu Lâm từ người khác đến bao giờ? Một Tống Thiệu Vân còn chưa đủ
khiến mày thấy vọng sao? Dừng lại hành động ngu ngốc này lại đi! Trên
đời này, Thiệu Lâm là độc nhất vô nhị, là không thể thay thế, mày nên
nhận rõ sự thực này đi
Anh khẽ gỡ tay Chu Thiến ra, thản nhiên nói:
- Mọi người đang chơi trò chơi
Chu Thiến thấy thần sắc của anh từ hoảng sợ, kích động rồi lại thất
vọng lạnh nhạt, chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng cô vốn hiểu rõ anh nên vẫn
có thể nắm bắt từng biểu tình trên khuôn mặt anh
Cô rút tay bị gạt ra về, trong tay vẫn còn cảm giác khi nắm vào cơ bắp rắn chắc của anh, cô nhìn anh khẽ nói:
- Xin lỗi, tôi không cố ý
Triệu Hi Thành nói không sao rồi không để ý đến cô, ngược lại nhìn về phía Thế Duy mỉm cười:
- Thế Duy, thấy cha không vui sao?
Lúc này Thế Duy mới nhào vào lòng anh, Triệu Hi Thành ôm cậu bé hỏi
cậu bé xem hôm nay đã làm những gì. Thế Duy hưng phấn nhắc đến trò chơi. Triệu Hi Thành nghi hoặc hỏi:
- Giờ Thế Duy không thích bắt người xấu nữa à?
- Cô nói, các cô chú sẽ đau, sẽ không thích, Thế Duy là trẻ ngoan…
Thế Duy tuy nói không rõ rang nhưng Triệu Hi Thành vẫn có thể hiểu được
- Vậy ngoài chơi trò chơi thì có làm gì nữa không?
- Cô còn dạy con đọc chữ, cô nói con rất thông minh
Triệu Hi Thành tuy rằng biết Thế Duy thích Chu Thiến này nhưng không
ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã khiến Thế Duy mở miệng đóng miệng
đều là cô. Anh không khỏi quay đầu nhìn Chu Thiến nghi hoăc, vừa khéo
nhìn thấy cô đang mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện. Hiển nhiên cô không
ngờ anh đột nhiên quay đầu lại, nụ cười ôn nhu vẫn chưa kịp thu về.
Triệu Hi Thành nhìn cô một cái, lại quay đầu lại đi.
Đi vào đại sảnh, Chu Thiến đón lấy Thế Duy từ Hi Thành, dẫn cậu bé đi tắm. Lúc bế Thế Duy, tay cô đụng tới lồng ngực rắn chắc của anh, thoáng cảm giác được tiếng tim đập trầm ổn của anh, tay Chu Thiến run lên, mặt hơi nóng, vội vã bế Thế Duy rời đi
Bọn họ đi rồi, Triệu phu nhân cười nói với con:
- Lần này chúng ta mời đúng người rồi…
Sau đó kể chuyện đã chứng kiến ở hoa viên ra, sau đó bà nói:
- Giao Thế Duy cho cô ấy mẹ thực sự yên tâm, mẹ cảm thấy tấm
lòng của cô ấy dành cho Thế Duy chẳng kém gì người mẹ thực sự. Nếu Thiệu Vân kia cũng có tình cảm như vậy cho Thế Duy thì mẹ cũng chẳng phải lo
lắng vì các con nữa
Triệu Hi Thành còn chưa kịp nói gì thì Quế tẩu ở bên cạnh Triệu phu nhân đã xen lời:
- Tôi thấy Tống tiểu thư cũng rất tốt với tiểu thiếu gia mà.
Chu tiểu thư là người ngoài, có lòng này với tiểu thiếu gia không biết
là vì mục đích gì nữa
Triệu phu nhân ngẩng đầu nhìn bà một cái, lạnh lùng nói:
- Bà đi xem xem cơm chiều đã nấu xong chưa
Quế tẩu vốn định nán lại nghe ngóng nhưng phu nhân nói vậy không tiện chống đối nên đành rời đi.
Triệu phu nhân nhìn theo bóng Quế tẩu nói với con:
- Con xem những người Thiệu Vân giới thiệu này, chúng ta đang nói chuyện mà cũng dám chen ngang? Nếu chẳng phải bà ta quen với công
việc nhà mình, mà mẹ không tìm được người phù hợp thì đã đuổi đi rồi. Mẹ phải xem xem Dung tẩu thế nào rồi mới được, nếu đã khỏe thì phải đón
Dung tẩu về thôi
Triệu Hi Thành lại nói:
- Quế tẩu nói cũng chẳng phải không có lý, Chu tiểu thư chúng ta không biết, đâu thể hoàn hoàn tin tưởng được, cũng may cô ta chỉ là
bảo mẫu thôi, cho dù có tâm tư gì thì cũng không đáng ngại
Chu Thiến tắm rửa cho Thế Duy xong, bế cậu nhóc đi ra vừa vặn nghe
được lời này của Triệu Hi Thành, tay cô căng thẳng khiến vòng ôm Thế Duy chặt lại, Thế Duy kêu a một tiếng
Mẹ con Triệu Hi Thành quay đầu lại nhìn thấy cô thì biết cô đã nghe
được lời Hi Thành vừa nói. Triệu phu nhân ngượng ngùng cười cười, mà
Triệu Hi Thành chỉ thản nhiên nhìn cô một cái như thể chẳng có gì phải
ngại
Nếu nói lời nói của Triệu Hi Thành làm cô khó chịu thì thái độ lúc
này của anh lại càng khiến cô đau lòng. Cô nói với mình, không thể trách anh, anh với mình chỉ là người xa lạ, anh nghĩ thế cũng là chuyện
thường. Thế nhưng tim vẫn đau như dao cắt
Cô làm bộ như chưa nghe thấy gì, bế Thế Duy đi vào
Ăn cơm xong, Thế Duy và Triệu phu nhân cùng xem ti vi một lúc, sau đó Triệu Hi Thành sẽ dẫn Thế Duy đi dạo dưới trăng. Từ khi Thế Duy còn bé
đến giờ (giờ vẫn bé mà =.=”), chỉ cần thời tiết tốt, Triệu Hi Thành sẽ
dẫn Thế Duy đi dạo tựa như trước đây cùng Thiệu Lâm đi tản bộ vậy
Chu Thiến đứng từ xa nhìn bọn họ, nhìn hai người một lớn một nhỏ chậm rãi đi dưới ánh trăng. Cô vốn có thể đứng bên bọn họ nhưng giờ lại chỉ
có thể đứng đây mà lặng lẽ nhìn theo.
Xa xa, nghe tiếng bọn họ nói chuyện
- Cha ơi, con nhớ mẹ
- Thế Duy, cha cũng rất nhớ mẹ, nhưng mẹ ở nơi rất xa, không thể cùng chúng ta được
Không, em ở ngay đây thôi, chỉ là đã không còn là hình dáng trong lòng anh và con
- Vì sao không gọi cô đi dạo với chúng ta
- Không, có thể cùng chúng ta đi tản bộ chỉ có mẹ mà thôi
- Vậy còn cô Thiệu Vân?
Triệu Hi Thành ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Cô ấy cũng không được
- Nhưng con thích đi với cô Thiến Thiến, con thích cô
- Con ngốc! Triệu Hi Thành khẽ xoa đầu con
Chu Thiến nhìn bọn họ chậm rãi bước đi, bóng dáng nhỏ bé của Thế Duy
làm nổi bật vóc người cao lớn của Hi Thành, càng khiến anh trông cô đơn
hơn. Lòng Chu Thiến chua xót, quay đầu đi lau nước mắt
Chẳng được bao lâu, Thế Duy thấy mệt đòi về. Triệu Hi Thành bế Thế Duy lên lầu, Chu Thiến vội đi theo sau
Triệu Hi Thành đặt Thế Duy lên giường, Chu Thiến đi theo sau vào giúp Thế Duy thay quần áo, cởi giày mà không nhìn Triệu Hi Thành một lần. Cô không muốn bị anh hiểu nhầm thành người có tâm cơ gì.
Triệu Hi Thành ra khỏi phòng, nhưng không lập tức rời đi. Anh lén lút đứng ở ngoài cửa, nghe hai người nói chuyện. Anh rất muốn biết Chu
Thiến này ở với Thế Duy thế nào mà khiến Thế Duy thích như vậy.
Giọng nói non nớt của Thế Duy vang lên:
- Cô ơi, Thế Duy không muốn ngủ
- Không được, trẻ con phải đi ngủ sớm, ngủ sớm dậy sớm thì mới khỏe mạnh.
Giọng của Chu Thiến khiến người nghe có cảm giác ấm áp, thoải mái.
Khiến Triệu Hi Thành ngạc nhiên chính là Chu Thiến không giống như
trong tưởng tượng của anh, là loại bảo mẫu chiều chuộng trẻ con
- Thế Duy không ngủ được
- Cô hát cho con nghe nhé
- Vâng ạ, Thế Duy thích nghe cô hát!
Chu Thiến hắng giọng rồi khẽ hát:
- Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra…
Giọng cô nhẹ nhàng, tiếng nói thuần hậu, hoàn toàn không mềm mại như giọng của Thiệu Lâm,
Nhưng Triệu Hi Thành nghe cô hát thì thiếu chút nữa vọt vào bởi vì
trong giọng hát của cô cũng chứa chan tình yêu như Thiệu Lâm vậy…