hu Thiến nhìn bóng xe biến mất ở góc đường rồi mới quay đầu lại
Vừa quay đầu đã thấy đôi mắt vui mừng của Triệu Hi Thành đang nhìn mình chăm chú. Anh kìm lòng không đậu cầm tay
cô, khóe miệng không dấu được ý cười:
- Thiệu Lâm, hôm nay nghe được em nói những lời này anh thực sự rất vui. Em vẫn luôn lý trí như vậy, bình tĩnh như vậy đến độ anh không thể không hoài nghi địa vị của mình trong lòng em. Giờ anh đã hiểu trong lòng em có anh, cái này dáng vui hơn tất cả mọi thứ
Anh nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy sáng bừng, bên trong chiếu ra bóng dáng của cô.
Chu Thiến rút tay về nhẹ giọng hỏi:
- Hi Thành, em nói như vậy không
có nghĩa rằng em đã hoàn toàn quên đi mọi thứ, cũng không phải là em sẽ
đón nhận anh, em không thể xác định anh có phù hợp với em không, cũng
không có tin tưởng vào tương lai của chúng ta
Triệu Hi Thành nhìn bàn tay trống rỗng, trong lòng buồn bã:
- Thiệu Lâm, trước kia anh bá
đạo, làm rất nhiều chuyện có lỗi với em nhưng giờ anh đã hiểu trước kia
mình đã sai cỡ nào. Anh sẽ không yêu cầu em làm gì, cũng sẽ không ép em
phải quyết định điều gì. Từ nay trở đi anh sẽ tôn trọng em, cố gắng hiểu em, anh sẽ để em dần dần tin tưởng anh, tin tưởng vào tương lai của
chúng ta, sau đó cam tâm tình nguyện quay về bên anh
Giọng anh nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió nhẹ thổi qua tim Chu Thiến. Chu Thiến nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tươi
cười như đóa hoa bách hợp trắng muốt khiến anh chói mắt
Chu Thiến bị anh nhìn mà mất tự nhiên cúi đầu:
- Hi Thành, chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh đừng ngoài thì nói rất dễ dàng nhưng hành động lại khác hẳn
- Chuyện cũng không phức tạp như
em nghĩ, Triệu Hi Thành anh đã quyết làm chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm
được. Anh lấy danh dự của Triệu thị mà cam đoan, Triệu Hi Thành tuyệt
đối nói được thì làm được!
Chu Thiến nhìn anh, thần thái của anh
chân thật hiếm thấy, anh nhìn chăm chú vào mắt cô. Lòng Chu Thiến như bị kích thích, mặt hơi nóng lên. Cô cúi đầu xoay người đi về phòng trọ,
Triệu Hi Thành cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Chu Thiến nói:
- Anh không về đi, theo em làm cái gì
Triệu Hi Thành đi đến bên cô giữ chặt tay cô, gắt gao nắm chặt nhưng lại làm bộ như không có chuyện gì, giống như đang làm một chuyện hết sức tự nhiên
Anh nhìn phía trước, phối hợp với bước chân của cô:
- Thiệu Lâm, anh phải hiểu em
nhưng em cũng phải cho anh cơ hội chứ đúng không? Giờ anh muốn biết mỗi
ngày em làm gì, em sẽ không từ chối anh đúng không?
Anh quay đầu nhìn cô cười, tay nắm tay cô càng chặt, mười ngón tay đan vào nhau, Chu Thiến có thể cảm nhận được
lòng bàn tay nóng rực và chút mồ hôi của anh
Là vì thời tiết nóng bức hay là vì anh lo lắng? Chu Thiến không có đáp án nhưng nhìn đôi mắt đầy hi vọng của anh, câu từ chối không thể nói thành lời
Hơn nữa, vì sao phải từ chối? Cho dù là cho hai người một lần nữa hiểu lẫn nhau, một lần nữa làm lại thì có cái gì không tốt?
- Chỗ em ở rất đơn sơ, chỉ sợ anh không quen. Chu Thiến nói
- Kì lạ, đại tiểu thư như em có thể quen thì sao anh không thể quen?
Tuy rằng nói như vậy nhưng khi Triệu Hi
Thành tới phòng cô thì thực sự không quen. Nơi này không phải anh chưa
từng tới, trước kia chủ thuê nhà nhân lúc các cô không ở nhà đã mở cửa
cho anh vào xem nhưng khi đó anh chỉ đứng ở cửa liếc vội vào trong mấy
lần đã bị căn phòng đơn sơ làm cho chua xót đến tột cùng, vội bước ra
ngoài
Nhưng hôm nay, anh đứng trong gian phòng nhỏ hẹp này, nhìn trần nhà mốc meo, cảm giác trần nhà lúc nào cũng có thể sập xuống
- Thiệu Lâm, chỗ em ở hình như còn nhỏ hơn chỗ Hi Tuấn.
Triệu Hi Thành đứng đó, có cảm giác luống cuống chân tay
Tiểu Mạt ở nhà, thấy Chu Thiến dẫn Triệu
Hi Thành về thì cũng giật mình. Giờ thấy anh không biết theo ai nhưng
lại cứng rắn tỏ vẻ tự nhiên đột nhiên cảm thấy anh như vậy thật đáng yêu
Cô cười nói với Triệu Hi Thành:
- Anh đừng đứng, ngồi đi, ghế sau dựa được đó.
Lúc này Triệu Hi Thành mới ngồi xuống
Ghế dựa là ghế bành bình thường không có
tay vịn, Triệu Hi Thành ngồi xuống rồi, cảm giác hai tay không biết nên
đặt đâu, sờ soạng một hồi cuối cùng chỉ đành đặt lên đùi mình, tư thế
rất mất tự nhiên
Tiểu Mạt không nhịn được phì cười, Triệu Hi Thành vẻ mặt xấu hổ
Cũng may Chu Thiến vừa kịp đến giải cứu cho anh. Cô đặt một ly trà ở bên bàn cho anh rồi nói:
- Anh đã đến chỗ Hi Tuấn ở? Đi bao giờ
- Chính là ngày anh uống say đó
Chu Thiến nhớ lại lần trước cô nhờ Hi Tuấn đưa anh về nhà, thì ra Hi Tuấn không đưa anh về biệt thự mà mang về chỗ mình
Lúc này, Triệu Hi Thành bị công cụ trang điểm trên bàn hấp dẫn, anh tò mò cầm mấy món đồ lên xem rồi nói:
- Đây chẳng phải là đồ trang điểm của con gái sao? Nhiều thế? Cái này là cái gì
Anh cầm lấy bộ mi giả
- Đây là bộ lông mi giả, đó đều là công cụ trang điểm
Triệu Hi Thành lật xem từng thứ một, Chu
Thiến thấy anh hứng thú, mà đó lại là thứ mình thích nên cao hứng giới
thiệu từng thứ với anh:
- Bọn em học stylist đều phải
dùng những thứ này. Anh đừng xem có những thứ bé tí nhưng tác dụng rất
lớn đó. Ví dụ như mi giả này có thể khiến cho mắt trở nên sáng bừng, nếu biết cách sử dụng chính xác, phát huy công dụng thì dù là người con gái bình thường nhất cũng có thể tỏa sáng vô cùng
Chu Thiến giới thiệu từng thứ cho anh
xem, tập trung tinh thần, thao thao bất tuyệt mà nói. Hai mắt cô sáng
bừng, thần thái chói mắt, lực chú ý của Triệu Hi Thành dần chuyển sang
khuôn mặt cô, lúc này cô hơi cúi đầu, lông mi dài đen bóng, hai má hơi
ửng hồng, đôi lúc ngẩng đầu nhìn anh một cái, đôi mắt đen láy trong suốt tựa như ánh sao trong đêm đen. Anh chưa bao giờ thấy cô chuyên chú như
vậy, chân thật như vậy. Tựa như cô đang triển lãm báu vật của mình, vẻ
mặt đầy sự yêu thương mà nhiệt tình
Trong lòng Triệu Hi Thành bỗng dâng lên
sự cảm động. Thì ra đây là chuyện mà cô yêu thích, chuyện này sẽ mang
lại cho cô nhiều niềm vui, thỏa mãn như vậy. Anh vẫn luôn nghĩ rằng
chẳng qua cô không có việc gì làm, làm việc này chẳng thoải mái gì, chỉ
là chuốc khổ vào thân. Nhưng xem ra, anh sai rồi. Cũng như anh thích làm việc, hưởng thụ thành công của công việc, cô cũng cần có chuyện vui vẻ
để làm phong phú cuộc sống của mình
Không, anh không thể so cô với những phu
nhân hào môn khác được. Thiệu Lâm của anh là đặc biệt, cô có tư tưởng
độc đáo và sự cứng cỏi của mình, cô có dũng khí theo đuổi mọi thứ. Ánh
hào quang của cô rực rỡ không thể che giấu như vậy. Nếu anh chỉ muốn nắm bắt lấy cô, giữ chặt cô thì càng xa cô hơn mà thôi.
- Chúng em sắp học thiết kế hình
tượng chỉnh thế, thì ra thông qua ăn mặc có thể thay đổi khí chất của
một người, cũng có thể phát huy nhuần nhuyễn tính cách của người đó, đây là chuyện thật thú vị. Thử nghĩ mà xem, em có thể biến một người phụ nữ tính cách nghiêm cẩn thành một người con gái dịu dàng đa tình…
Cô mỉm cười tự tin, vẻ mặt này khiến cho Triệu Hi Thành như đang đắm chìm trong hồ nước ấm áp, thoải mái
- Làm sao có thể, em đừng có ba
hoa lừa anh, bản thân người tính cách vốn nghiêm cẩn, thay đổi bề ngoài
làm sao mà biến thành nữ nhân dịu dàng, đa tình được?
Chu Thiến lắc đầu, hai mắt rạng rỡ:
- Cái này anh không hiểu được
đâu, chỉ là phụ nữ thì trời sinh sẽ luôn có sự dịu dàng, chỉ là vì hoàn
cảnh hoặc nguyên nhân nào đó ngăn cản thôi. Chỉ cần thay đổi chút bề
ngoài cùng với quần áo của cô ấy thì sự dịu dàng của cô ấy sẽ tự nhiên
mà bộc lộ ra.
- A, nói rất đúng, có vẻ có đạo lý đây
Tiểu Mạt ở bên nhìn bọn họ, lúc này hai
người ngồi cùng nhau, đầu bất tri bất giác kề sát, đôi lúc bốn mắt nhìn
nhau… Bọn họ như đang sống trong thể giới nhỏ của riêng họ, trong thể
giới đó, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nhau, không cho bất kì người ngoài
nào xen vào. Hình ảnh ấm áp lãng mạn đó làm cho người ta thật ghen tị.
Nhìn thế nào cũng là một đôi yêu nhau …
Một khắc này, Tiểu Mạt bỗng nhiên hiểu ra lời Chu Thiến, giờ mọi thứ cô
ấy làm đều là vì mong có thể kéo dài sự ấm áp này…
Có cá tính riêng, kinh tế độc lập, không
phải dựa vào bất kì ai thì mới được người khác tôn trọng, mới có thể duy trì tình cảm lâu dài
Tiểu Mạt cười cười, xoay người đi vào
phòng bếp, xem ra tối nay phải nấu cơm nhiều một chút, không biết vị đại thiếu gia kia có quen ăn cơm rau dưa như bọn họ không nữa?
Chu Thiến thấy Tiểu Mạt bắt đầu nấu cơm thì ra giúp. Triệu Hi Thành vô cùng kinh ngạc:
- Thiệu Lâm, đừng nói rằng em còn có thể nấu cơm!
Chu Thiến tự gào gật đầu:
- Em tuyệt đối lợi hại hơn anh nghĩ nhiều.
Triệu Hi Thành mở to mắt nhìn cô, như là một lần nữa quen biết cô, nhìn cô từ đầu đến chân rồi mới nói:
- Thiệu Lâm, em luôn khiến anh phải ngạc nhiên
Cơm chiều rất nhanh đã làm xong. Triệu Hi Thành nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, trong lòng đột nhiên có cảm giác kì dị. Anh có thể ăn được đồ ăn Thiệu Lâm tự tay làm, thật thần kì…
Tiểu Mạt mang canh gà nấm đến trước mặt anh nói:
- Triệu Hi Thành, đồ ăn đơn giản thôi, anh đừng để bụng
Triệu Hi Thành nhìn Thiệu Lâm, nụ cười
của cô giữa làn khói mỏng có sự dịu dàng vô cùng. Chỉ cần ăn được đồ ăn
cô tự nấu thì dù là gì anh cũng chẳng để ý
Ba người đi đến bên chiếc bàn nhỏ, lẳng
lặng cơm mà không nói gì. Nhất thời chỉ nghe tiếng bát đũa chạm nhau.
Triệu Hi Thành chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình ngồi trong căn phòng đơn
sơ này, ăn đồ ăn giản dị này. Nhưng vì bên anh có cô mà cảnh này trở nên vô cùng đẹp đẽ
Nếu có được sự tin tưởng của cô, bất kể
trả giá gì cũng phải cố gắng, cố gắng làm cho cô cam tâm tình nguyện trở lại bên anh. Người con gái xinh đẹp, tốt bụng, tinh thuần này, cho dù
bắt anh hi sinh mọi thứ, kể cả mạng sống anh cũng phải trân trọng.