Triệu Hi Thành nhận được điện thoại của
em thì hỏa tốc chạy về nhà, đi đường lái xe nhanh đến suýt thì gây tai
nạn mấy lần. Lúc anh chạy về nhà, vào đến phòng khách thì vừa vặn nghe
được những lời Chu Thiến nói.
Chu Thiến quay lưng về phía anh, lưng
thẳng biểu hiện sự quật cường của cô, cô đối mặt với cha, giọng không
cao không thấp, không nhanh không chậm, trong trấn định có sự kiên
quyết:
- Cái gì gọi là độ lượng? Ngầm
đồng ý cho người phụ nữ khác sinh con cho chồng là độ lượng? Đem con
riêng của chồng về nuôi còn lừa mình dối người rằng đó là con đẻ mình
thì gọi là độ lượng? Quản gia cố ý lừa gạt phải nghĩ rằng đó là quan tâm mình thì gọi là độ lượng? Như vậy con chẳng cần sự độ lượng đó. Mọi
người coi như con không hiểu chuyện là được.
Những lời cô nói lanh lảnh, nhẹ nhàng
nhưng sâu sắc khiến ai nấy sợ ngây người. Triệu Hi Thành đứng đó, sắc
mặt trắng bệch. Triệu Phu Nhân ảm đạm như nghĩ tới chuyện gì đó mà cúi
đầu. Triệu Hi Tuấn thì tán thưởng, mắt lóe sáng còn Triệu lão gia tử thì nghẹn họng nhìn cô trân trối. Bất kể là ở đâu ông luôn luôn là người
đưa ý kiến, tuyệt đối không ai dám cãi lời. Từ trên xuống dưới ai cũng
đều kính sợ ông, chỉ cần ông trầm mặt là không ai dám nói gì, cho dù như đứa con lớn nổi tiếng tâm ngoan thủ lạt cũng không dám làm càn trước
mặt ông. Nhưng hôm nay đứa con dâu vốn luôn dịu dàng nhu thuận lại dám
chống đối ông, thậm chí còn có ý châm chọc sao có thể không khiến ông
hoảng sợ?
Mặt ông lúc xanh lúc trắng, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm Chu Thiến, có vẻ ác độc. Giọng ông vô cùng bén nhọn, sắc lạnh:
- Con nói thế là có ý gì?
Chu Thiến hơi ngẩng đầu, không chút yếu
thế nhìn ông, đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly sáng như sao. Cô chỉ
cảm thấy lửa giận trong lòng càng đốt càng bùng to, máu nóng sôi trào.
Cô nói từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng:
- Con không nhận đứa bé đó, cũng
không chấp nhận sự an bài của mọi người. Bất kể trước kia con lớn lên
trong hoàn cảnh nào, con từng thật sự coi mọi người là người nhà, thật
lòng đối tốt với mọi người nhưng mọi người hoàn toàn không tôn trọng
con. Chuyện này con phải là người được biết nhất nhưng mọi người hợp lực che dấu con. Con biết mọi người nghĩ gì, mọi người cho rằng chỉ cần đứa trẻ sinh ra đến lúc đó con không muốn cũng phải chấp nhận đúng không.
Mọi người làm thế thật khiến lòng người lạnh lẽo.
Triệu lão gia tử sắc mặt càng lúc càng
khó coi, càng lúc càng âm trầm. Triệu Phu Nhân cực hiểu chồng biết rằng
đây là biểu hiện khi ông cực tức giận. Bà không muốn mọi chuyện không
thể cứu vãn, tiến lên giữ chặt Chu Thiến nói:
- Thiệu Lâm, con hiểu lầm rồi,
chúng ta tuyệt đối không có ý đó. Chúng ta cũng coi con như con gái,
cũng thật lòng đối tốt với con. Chúng ta ở chung lâu như vậy con cũng
hiểu mà.
Chu Thiến nhìn bà mặt không thay đổi.
Đúng, tốt lắm nhưng sự tốt đẹp đó quá yếu ớt, không vượt qua nổi chút
khảo nghiệm. Có chuyện xảy ra họ sẽ lo lắng cho bản thân mình đầu tiên.
Cô chưa bao giờ mong bọn họ thật sự coi mình như con gái nhưng cô vẫn
mong bọn họ có thể đặt cô vào trong lòng, chân thành đối đãi chứ không
phải lừa dối, đến khi chuyện đã rồi thì ép cô phải chấp nhận. Chẳng lẽ
nói chốn hào môn yêu cầu đó là quá xa vời?
Triệu phu nhân thấy cô không lên tiếng, tưởng mình đã đả động được cô thì tiếp:
- Chúng ta cũng không nhất định
bắt con nuôi đứa bé này, con không muốn cũng không sao, chúng ta sẽ nuôi ở bên ngoài, con không phải gặp nó. Chúng ta sẽ không làm con khó xử
- Phải không? Thật thế sao?
Chu Thiến nhẹ nhàng cười cười, tươi cười lại như băng tuyết:
- Mẹ, sao phải lừa mình dối
người? Đó là cháu trưởng của Triệu gia các người, các người sao có thể
để nó ở ngoài cả đời. Chỉ e rằng trong cảm nhận của mọi người con còn
không quan trọng bằng nó. Chẳng lâu sau mọi người sẽ đưa nó về Triệu
gia, nó sẽ là trung tâm, đến lúc đó con chỉ đành thừa nhận điều đó thôi.
Vẻ mặt Triệu Phu Nhân cứng đờ giật mình
đứng đó nói không nên lời. Thật ra lòng bà chính là có ý này, đó là cháu bà sao bà không coi trọng. Bà chỉ nghĩ chờ Thiệu Lâm cũng sinh con thì nói cho cô, đón đứa bé kia về. Thiệu Lâm phải nghĩ cho con cũng sẽ
không gây rối gì nữa, đến lúc đó phải chấp nhận sự an bài đó. Không ngờ
lại bị Thiệu Lâm nhìn thấy, Thiệu Lâm trở nên khôn khéo từ bao giờ?
Hay là mình vẫn luôn coi thường nó? Triệu phu nhân cảm thấy hồ nghi
Triệu lão gia tử nghe đến đó, thì tức đến run người. Ông chưa bao giờ bị người khác phản đối kịch liệt như vậy,
cảm thấy tôn nghiêm của mình bị giẫm nát. Tình huống này ông quyết không để nó xảy ra.
Ông cả giận nói:
- Đủ rồi, Thiệu Lâm, con đừng có không biết phân biệt, con nghĩ rằng Triệu gia chúng ta không có con
không được, Triệu gia chúng ta phải nhìn sắc mặt Tống gia sao. Nói thật
cho con biết, chuyện này quyết định thế rồi, con chấp nhận cũng được,
không chấp nhận cũng được, chúng ta quyết không vì con mà thay đổi. Tự
con nghĩ đi.
Triệu Hi Thành nghe cha nói vậy thì biết không ổn. Anh rất hiểu Thiệu Lâm, cô vẻ ngoài dịu dàng nhưng vô cùng
cứng cỏi, áp lực càng lớn thì sức phản kháng càng mãnh liệt, anh vội
tiến lên định ngăn cô lại. Còn chưa kịp đi đến bên cô thì đã nghe cô
kiên quyết nói:
- Đúng, con không thể ngăn cản
quyết định của mọi người, con cũng không thể thay đổi suy nghĩ của mọi
người nhưng con có thể thay đổi chính mình, có thể chọn cuộc sống mà con muốn. Con không cần vị trí con dâu nhà họ Triệu, những thứ từng hấp dẫn con ở lại đây xem ra chỉ là ảo ảnh mà thôi. Con không muốn sống cả đời
trong ảo ảnh.
Chu Thiến vô cùng phẫn nộ, thì ra đây là
vận mệnh của con dâu nhà giàu. Ánh hào quang của Tống Thiệu Lâm dù chói
lọi thế nào cũng chỉ là thứ phụ thuộc vào Triệu gia mà thôi. Làm gì có
ai quan tâm đến cảm xúc của kẻ phụ thuộc? Trước kia cô quá ngây thơ,
nghĩ rằng có thể tìm kiếm hạnh phúc ở nơi đây.
Triệu Hi Thành chấn động, cảm giác khủng
hoảng nhanh chóng nuốt chửng anh. Triệu Hi Tuấn vẫn không lên tiếng cũng lo lắng, trong mắt Triệu phu nhân thoáng hiện tia lạnh lùng.
Triệu lão gia tử nhìn cô, sắc mặt âm hàn, khóe miệng cười cười:
- Vậy con muốn sao?
Trái tim Chu Thiến kinh hoàng, gương mặt trắng nõn lại thêm sự trấn định mà tản ra ánh sáng chói mắt:
- Con muốn ly hôn!
- Thiệu Lâm
Triệu Hi Thành vội hét lớn để áp chế
giọng cô. Anh kéo cô lại, để cô đối mặt với mình, hai tay như gọng kìm
nắm lấ bả vai cô. Vẻ mặt anh đầy sự kinh hoảng, giọng run run:
- Thiệu Lâm, đừng nói lung tung, đừng nói những lời thiếu suy nghĩ. Anh biết đều là anh sai, anh biết
anh không nên giấu em nhưng anh cũng sợ em đau lòng. Em sao có thể xóa
sạch mọi thứ chúng ta từng có.
Chu Thiến nhìn Triệu Hi Thành, khuôn mặt
anh tái nhợt như giấy, thái dương toát mồ hôi lạnh, mắt anh đầy sự kinh
hoàng, bàn tay anh nắm bả vai cô lạnh băng. Trong nháy mắt đó, sự cứng
rắn của Chu Thiến thoáng vỡ ra nhưng vừa nghĩ đến cái bụng hơi nhô lên
của Văn Phương thì lại cứng rắn. Cô nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
- Hi Thành, từ khi anh quyết định giấu diếm em để cho Văn Phương sinh đứa bé đó, chúng ta đã chẳng còn gì…
Đôi mắt như mã não của Chu Thiến lộ ra vẻ đau đớn nhìn anh.
Ngực Triệu Hi Thành như bị ai đập búa tạ
vào. Sự đau đớn lan tràn khắp người. Anh buông lỏng tay, lảo đảo lùi về
phía sau hai bước. Yết hầu như có gì chặn lại, nói không nên lời
Bên kia Triệu lão gia tử giận không thể nén, ông chỉ vào Chu Thiến, hai mắt trừng trừng, ông quát lớn:
- Cô đang uy hiếp tôi sao? Tống Trí Hào dạy cô như vậy?
Chu Thiến quay đầu, nhìn ông, bình tĩnh nói:
- Tôi không có ý uy hiếp bất kì
ai, huống hồ trong mắt mọi người tôi chỉ như vật trang trí vô giá trị,
uy hiếp có tác dụng gì?
Triệu lão gia tử cười lạnh:
- Vậy cô quyết tâm ly hôn?
Chu Thiến vừa định trả lời thì Triệu Hi
Tuấn cắt lời cô. Anh đi đến bên Chu Thiến, vẻ mặt lo lắng, giọng nói vừa thân thiết lại có chút đau lòng. Anh nhẹ nhàng nói:
- Chị dâu bình tĩnh lại đi đã,
chuyện không đến nước này đâu. Tình cảm của anh chị rất tốt, chị nên nói chuyện với anh, có lẽ tìm được cách giải quyết hợp lý.
Tuy rằng anh rất bội phục chị dâu có can
đảm chống đối lại cha nhưng anh cũng rất hiểu cha mình, giờ cha anh tuổi càng lớn thì càng hẹp hòi, càng ngày càng không dễ dàng chấp nhận ai
chống đối mình. Nếu cha thực sự tức giận thì sau này chị dâu cũng khó
sống
Lời Triệu Hi Tuấn nói như ánh sáng trong
đêm đen, mang đến cho Triệu Hi Thành chút hi vọng, trong đầu anh thoáng
hiện lên suy nghĩ, đúng, mọi chuyện đều là từ đứa bé đó. Nếu đứa bé đó
là nguyên nhân, chỉ cần nó không tồn tại thì không phải mọi chuyện đều
đơn giản sao?
Trong mắt anh lại sáng bừng, anh nắm chặt tay Chu Thiến, vội vàng nói:
- Đúng, Thiệu Lâm, anh không cần đứa bé đó, giờ anh bắt Văn Phương phá thai. Thiệu Lâm, em đừng rời bỏ
anh, nhớ những ngày chúng ta từng vui vẻ, sau này chúng ta vẫn sẽ hạnh
phúc như vậy. Thiệu Lâm, chỉ cần không có đứa bé này, chúng ta vẫn lại
như xưa.
Triệu lão gia tử nghe được lời này thì
tức đến tái mét mặt, ông vội bước đến, vươn tay tát Triệu Hi Thành một
cái. Bốp một tiếng, Triệu Hi Thành lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa
không đứng nổi, mặt còn hằn mấy vết tay đỏ bừng.
Trong lúc nhất thời, ai nấy đều sợ ngây người.
Triệu lão gia tử chỉ vào anh, tay run run, sắc mặt hung dữ. Ông nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đồ hư hỏng… bị đàn bà làm mê
muội, ngay cả con mình cũng xuống tay được. Tao nói cho mày, mày đừng
mơ. Đừng có ai mơ mà động chạm đến đứa bé kia, tao sẽ sai người bảo vệ
mẹ con nhà nó. Tao không tin Triệu Quốc Xương tao không bảo vệ được cháu mình. Còn cô…
Ông quay đầu nhìn Chu Thiến, ánh mắt lạnh lùng:
- Cô có biết li hôn có ý nghĩa gì không? Tôi sẽ có cách khiến cô không lấy được một xu nào, quét cô ra
cửa. Đến lúc đó xem xem Tống Trí Hào còn có thể tiếp nhận cô. Cho nên,
nếu là người thông minh thì thành thật một chút, Triệu gia chúng ta sẽ
không bạc đãi cô. Nếu không… Thiệu Lâm, không có chỗ để cô hối hận đâu.
Triệu phu nhân thấy tình huống càng lúc
càng căng thẳng thì vội bước lên hòa giải. Bà đi đến bên chồng, vỗ vỗ
lưng ông cho ông bình tĩnh lại. Bà nói với chồng:
- Được rồi, ông già, làm gì nói
nặng như vậy để Thiệu Lâm sợ. Thiệu Lâm luôn là người thức thời, giờ
chẳng qua con bé nổi nóng, cho nó chút thời gian thì sẽ suy nghĩ cẩn
thận, ông nói thế với con làm gì. Dù gì cũng là chuyện của bọn trẻ, để
bọn chúng nói chuyện đi.
Nói xong quay đầu nhìn Triệu Hi Thành nói:
- Con đưa Thiệu Lâm lên lâu
trước đi, Thiệu Lâm ở ngoài lâu như vậy hẳn cũng mệt rồi, đưa vợ con
lên nhà nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ sai người hầu mang đồ ăn đến.
Triệu lão gia tử cũng không muốn làm to
chuyện, nếu thực sự ly hôn thì Triệu gia sẽ mất thể diện. Những đối thủ
của ông chẳng biết sẽ nói gì. Hơn nữa bình thường Thiệu Lâm là đứa con
dâu ngoan, an phận thủ thường, nếu Thiệu Lâm thật sự có thể suy nghĩ
tốt thì không gì có thể tốt hơn. Sắc mặt ông cũng hòa hoãn lại, hừ một
tiếng rồi không nói gì.
Triệu Hi Thành đến bên Chu Thiến, cầm tay cô, nhẹ giọng nói:
- Thiệu Lâm, chúng mình đi lên trước đi, em rửa mặt rồi ăn gì đi,
Chu Thiến ở bên ngoài suốt cả ngày, phơi
nắng cả trưa vốn cũng vừa mệt vừa đói, trở về lâu như vậy cũng chỉ dựa
vào ý chí mà chống đỡ nhưng chung quy cũng là máu thịt, cơn mệt mỏi đánh úp về cô. Hơn nữa, cô cũng rất muốn nói chuyện với Hi Thành, nghe xem Hi Thành sẽ giải thích thế nào.
Cô nhẹ nhàng rút tay anh ra rồi một mình đi lên lầu.
Mắt Triệu Hi Thành buồn bã, anh thấy cô chịu về phòng thì thấy còn có chút hi vọng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi theo lên lầu.
Sau khi bọn họ lên lâu, Triệu phu nhân nghiêm khắc nói với Triệu Hi Tuấn:
- Con cũng về phòng đi, chuyện này đừng có xen vào
Triệu lão gia tử hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, sắc mặt rất khó coi:
- Thành việc không đủ, hỏng chuyện có thừa
Nói xong nhìn anh một cái rồi xoay người
về phòng. Triệu phu nhân nhìn vẻ mặt tủi thân của con thì khẽ thở dài
rồi đi theo sau chồng.
Triệu Hi Thành đờ đẫn đứng đó, bên tai
vang vọng câu nói của cha: “Được việc không đủ, hỏng việc có thừa”. Anh
vô cùng buồn bã, cúi đầu, chậm rãi lên lầu.
Chu Thiến lên lầu, đầu tiên rửa mặt rồi uống chút nước, người hầu bưng điểm tâm lên, Chu Thiến ăn hai miếng liền cảm thấy vô vị.
Triệu Hi Thành luôn ở một bên yên lặng nhìn cô.
Chu Thiến gọi người hầu bưng xuống, sau đó cô ngồi xuống bàn trà ở ban công, nhìn ánh trăng sáng tỏ ở chân trời kia.
Triệu Hi Thành đi đến, ngồi xuống bên cô, nhìn dưới ánh trăng, khuôn mặt cô càng trắng nõn, nhẹ nhàng nói:
- Thiệu Lâm, chuyện này anh biết là anh không đúng, anh và Văn Phương đã chia tay, không ngờ cô ta lại
mang thai, còn đến tìm mẹ anh mới khiến anh trở tay không kịp. Thiệu
Lâm, đó là chuyện ngoài ý muốn, đây là chuyện trước khi anh yêu em, nếu
em đã tha thứ chuyện anh và Văn Phương thì sao phải bận tâm đứa bé đó?
Cho dù đứa bé đó cũng chẳng có thể thay đổi điều gì. Người anh yêu chỉ
có một, trong lòng anh đứa bé đó chẳng có ý nghĩa gì, nó chẳng qua chỉ
là cháu nhà họ Triệu mà thôi. Chỉ có con của chúng ta mới là quan trọng
nhất, đó mới là con của anh. Thiệu Lâm, mọi thứ đều không thay đổi gì
hết. Nếu em thực sự không muốn thấy nó thì chúng ta chuyển ra ngoài, coi như nó không tồn tại là được. Thiệu Lâm, đừng nói lời chia tay dễ dàng như vậy, chẳng lẽ tình cảm của chúng ta với em không là gì? Em có thể
dễ dàng buông tay sao?