Chu Thiến đi tàu hỏa về nhà, ngoài vé tàu thì trên người còn lại hơn 20 đồng. Cũng may nhà ga cách nhà mình không xa, đi xe bus một đồng là được
Chu Thiến mua vé loại thường, ngồi ở chỗ
dựa vào cửa sổ, xung quanh đầy đủ mọi loại người. Vì hiện giờ đã là đầu
mùa hè, trên tàu nhiều người, người cô cũng không lấy gì làm thơm tho,
lâu như vậy mà cô đã tắm rửa được lần nào, chỉ là lấy khăn rửa mặt …
Đến lúc ăn cơm, Chu Thiến nhìn xe đẩy
những hộp thức ăn thơm nức mà không dám mua, 10 đồng, vẫn nên không mua, tiền để dành có khi còn có tác dụng khác. Cô lấy trong bọc ra bánh bao, nước uống ăn qua bữa. Đến tối, Chu Thiến phải dựa vào cửa sổ mà ngủ một lúc. Mấy hôm nay cô cũng chưa được ngủ cho yên giấc lần nào. Giường của Châu Châu toàn trải cỏ, hình như còn có cả bọ chó, cắn cô ngứa ngáy vô
cùng, ngủ cũng chẳng yên. Đừng nói là đã trải qua cuộc sống giàu sang
của Tống Thiệu Lâm mà cho dù là Chu Thiến trước kia thì cũng không thể
ngủ nổi. So với đó, giờ ngồi ngủ trên tàu vẫn còn khá hơn nhiều
Chu Thiến cũng không cần đề phòng kẻ trộm nên chỉ chốc lát là đã chìm vào giấc mộng đẹp
Vừa ngủ dậy thì trời đã sáng, rửa mặt qua loa, ăn bánh bao, ngồi thêm một giờ nữa là đến nơi
Chu Thiến ra khỏi sân ga, nhìn thành phố thân quen mà trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết: Cha ơi, con đã về!
Cô hận không thể lập tức bay về nhà
Chu Thiến lên xe bus, dọc đường đi thấy
thành phố thay đổi thật nhiều, nhiều chỗ được sửa sang, những tòa nhà
cao ốc cũng nhiều hơn. Chu Thiến nhớ tới khu tập thể cũ nhà mình mà lòng hoảng sợ, nhà mình không bị phá bỏ mà rời đi nơi khác chứ. Trăm ngàn
lần đừng đùa với cô như thế, làm thế cô biết tìm cha nơi đâu
Vừa xuống xe, nhìn khu nhà cũ của mình
vẫn còn đó thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không chút suy nghĩ, lập tức đi về phía nhà cũ, lên tầng 4 gõ cửa
Cốc cốc cốc!
Lòng Chu Thiến rất lo lắng, không biết
cha nhìn thấy cô sẽ thế nào? Không làm ông sợ chứ! Đột nhiên lại nghĩ,
không đúng, cha đã thấy cô chết đi, giờ cô đột nhiên tìm về chẳng phải
là rất kì quái sao? Cô nên giải thích chuyện này ra sao đây? Chả nhẽ nói là tá thi hoàn hồn (mượn xác hoàn hồn)? Quá khó tin! Đầu tiên đừng nói
là cha có tin hay không nhưng nếu bị người dì lắm miệng kia đem đi buôn
bán thì chắc chắn cô thành đối tượng nghiên cứu khoa học mất
Đều do cô quá vui mà nghĩ không thông
suốt! Nhân lúc cha còn chưa mở cửa thì đi thôi! Nghĩ cách nói sao cho
hợp lý trước mới được
Nhưng không kịp nữa, cửa đã bật mở
- Tìm ai? Là một người xa lạ
Ai vậy? Là khách à?
- Tôi tìm Chu Minh Xa
Dù do dự như Chu Thiến vẫn quyết định hỏi.
- Ông ấy bán nhà này cho tôi từ lâu rồi, chuyển được hai năm rồi
Chu Thiến ngây ngẩn người, chuyển đi rồi? Người kia định sập cửa thì Chu Thiến vội giữ lại:
- Có biết ông ấy chuyển đi đâu không?
- Không biết. Người nọ lắc đầu.
Chu Thiến ủ rũ đi xuống lầu. Giờ nên làm
sao đây? Cô phải đi đâu mà tìm cha? Có thể hỏi thăm mọi người, nơi đây
đều là đồng nghiệp cũ của cha ở, chắc chắn sẽ có người biết tin của ông. Nhưng bọn họ cũng đều quen cô, hỏi đến thì trả lời sao đâu?
Cô cúi đầu đi ra khỏi khu nhà, đi vào
công viên nhỏ ở gần đó, ngồi trên ghế đá thở dài. Giờ cô nên làm gì đây? Tối ngủ thế nào? Trên người chẳng có tiền, đi đâu tìm cha?
Trong công viên có một số thiết bị tập
thể hình công cộng, giờ là buổi sáng, có một số người vẫn đang ở đó rèn
luyện thân thể, Chu Thiến mang đầy tâm sự nên cũng không để ý đến bọn họ
Cũng không biết qua bao lâu, đang lúc cô
quyết định liều lĩnh hỏi thăm tin tức của cha thì đột nhiên cách đó
không xa có người khẽ gọi
- Thiến Thiến!
Tiếng gọi khá kích động, cũng rất quen thuộc
- Thiến Thiến! Tiếng gọi hơi cao hơn một chút
Lòng Chu Thiến chua xót, theo tiếng gọi
quay lại, cách đó không xa có một người đang đứng, vẻ mặt vô cùng kích
động, đó chẳng phải là cha sao? Cha so với lần trước già đi một chút,
tóc bạc thêm một phần nhưng ánh mắt vẫn rất hiền từ. Suýt nữa Chu Thiến
òa khóc, hai chữ “cha ơi” hao hết sức mới có thể nhịn không bật thốt lên
Bên cạnh Chu Minh Xa còn một người đàn ông cũng trạc tuổi, ông ấy nói với Chu Minh Xa:
- Tôi nói đúng chưa, có phải là giống hệt Thiến Thiến không?
Chu Minh Xa nhìn Chu Thiến, quả thực cũng không dám tin vào mặt mình. Vừa rồi đồng nghiệp cũ gọi điện nói cho ông rằng ông ấy nhìn thấy một cô gái giống hệt Thiến Thiến trong công viên, bảo ông mau đến xem. Lúc ấy ông còn không tin, giờ nhìn lại thì thấy,
đây chẳng phải là con gái Thiến Thiến của ông sao? Bộ dáng đó, ánh mắt
đó chẳng phải là Thiến Thiến. Nhưng ông đã tận mắt thấy con gái mình qua đời, tro cốt là tự tay ông mang về, điều này sao có thể?
Chẳng lẽ… Lòng ông nảy ra một suy nghĩ, điều này khiến tim ông thắt lại, tay cũng run run.
Ông bước nhanh đến trước mặt Chu Thiến, nhìn cô lắp bắp nói:
- Cháu gái, cháu… cháu là ai…
Chu Thiến đứng lên nhìn cha, lòng vừa đau đớn vừa vui mừng. Cô rất muốn nói với ông rằng mình chính là Thiến
Thiến nhưng chuyện này phải nói sao đây? Quá trình này quá quỷ dị, quá
khó khiến người khác tin được. Môi cô mở rồi lại khép, cuối cùng không
thể nói nên lời.
Chu Minh Xa nhìn cô, càng nhìn càng thấy suy nghĩ đó là đúng:
- Cô gái, cô giống hệt con gái
của chú, chú biết chú rất mạo muội nhưng xin cháu nể tình chú đã già mà
nhớ thương con gái, có thể trả lời chú mấy câu hỏi không
Người đi cùng Chu Minh Xa cũng nói:
- Cháu gái à, không lừa cháu đâu, cháu và con gái ông ấy rất giống nhau, cháu trả lời ông ấy mấy câu hỏi nhé
Chu Thiến sao có thể từ chối, vội vàng gật gật đầu.
Chu Minh Xa nhẹ nhàng hỏi:
- Chú hỏi con, con có cha mẹ không ?
Chu Thiến kể lại tình cảnh của Châu Châu:
- Không có, từ nhỏ cháu đã bị lạc cha mẹ, được bà nhặt về nuôi, giờ bà cũng đã mất.
Đổi lại làm người khác, người xa lạ hỏi
chuyện trong nhà thì có ai chịu nói, nhưng đây là cha mình, Chu Thiến có gì phải sợ? Hơn nữa cô nghe cha hỏi vậy thì lại có chút hồ nghi, chẳng
lẽ Châu Châu này thực sự có quan hệ gì với gia đình mình? Cho nên cô kể
hết chuyện mình biết về Châu Châu ra
Ai ngờ Chu Minh Xa nghe cô nói xong thì mắt đỏ lên, kích động nắm tay Chu Thiến:
- Cháu à, thật ra chú vốn có hai
đứa con gái sinh đôi, nhưng con gái nhỏ của chú hơi chậm phát triển, lúc 4 tuổi bị lạc mất. Cháu giống con gái lớn của chú như vậy, cũng lạc cha mẹ từ nhỏ, chưa biết chừng cháu chính là đứa con gái nhỏ đáng thương
của chú
Chu Thiến giật mình, em gái song sinh? Sao cô không hề hay biết? Sao chưa từng nghe cha mẹ nhắc đến?
Chu Minh Xa thấy Chu Thiến không có phản ứng gì thì nghĩ cô không tin nên nói:
- Cháu à, chú thực sự không phải
là người xấu, mấy lời này không phải để lừa cháu đâu. Cháu không tin thì chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, giờ chúng ta đi ngay nhé.
Đồng nghiệp của Chu Minh Xa nói:
- Ông Chu là người tốt, chúng tôi đều ở ngay gần đây, tuyệt đối không có ác ý. Cháu à, cháu cùng ông Chu
đi đi, tội nghiệp cho tấm lòng cha mẹ!
Chu Thiến cũng rất muốn biết rốt cuộc
Châu Châu có phải là em gái mình hay không, hơn nữa nhìn ánh mắt chờ
đợi, tha thiết của cha, sao cô có thể khiến ông thất vọng
Cô gật đầu:
- Được, cháu đi theo chú, cháu cũng rất muốn tìm được cha mẹ mình