Edit + Beta: Khiết Phan
Con dâu đang khóc lóc thảm thiết trong ngực mình, ông thấy hơi thấp thỏm, hai tay chẳng biết nên đẩy cô ra hay ôm cô vào lòng, mặt lo sợ, đang khi rối rắm, ông cúi đầu thì thấy cô nhíu chặt mày, miệng khẽ rên rỉ, vô cùng khó chịu.
“Con dâu, con bị làm sao vậy?” Ông vội vàng hỏi.
Hai má Trương Tiểu Phúc ửng đỏ, chỉ vùi đầu vào ngực ông, không nói lời nào, một tay ấn vào bụng. Ông đã gấp đến trán đổ đầy mồ hôi, nắm lấy hai tay cô, hỏi: “Con khó chịu chỗ nào? Mau nói cho cha nghe!”
“Ba…” Cô nói khẽ: “Con đến kì kinh nguyệt… Bụng sẽ đau.”
“Hả?” Cha Chu ngẩn người, mặt đỏ bừng. Ông đau lòng vô cùng khi thấy cô nhíu chặt mày, ngượng ngùng hỏi: “Bây giờ phải làm sao? Cha đưa con về nhà nghỉ ngơi. Có cần uống thuốc không?” Cô lắc đầu, tựa mặt vào vòm ngực rắn chắc của ông: “Ba giúp con xoa xoa bụng thì tốt rồi.”
Cô cầm lấy bàn tay to của ông đặt lên bụng mình. Trái tim ông nhảy bang bang, trực giác cho là không đúng, nhưng khi thấy bộ dạng khó chịu của con dâu, ông xót xa.
Ông xoa nhẹ lên bụng cô. Cái bụng thon gọn, mềm mại, sờ thoải mái vô cùng. Ông hỏi: “Con dâu, thế nào, tốt hơn chút nào chưa?”
“Ưm…” Cô khẽ cắn môi dưới, thân thể vô lực dựa vào trong ngực ông, rên khẽ, trán ẩn ẩn mồ hôi. Thấy cô đau đến vậy, ông xoa nghiêm túc hơn. Trương Tiểu Phúc nhẹ vén vạt áo thun lên, đặt bàn tay ông lên: “Xoa trực tiếp sẽ đỡ hơn… Phiền ba rồi!”
Cha Chu khẩn trương khi đặt tay lên vùng bụng phẳng lì của cô. Không có vải cản trở, ông có thể chạm phần da thịt bóng loáng, sờ thấy lạnh lạnh, rất thoải mái. Ông vừa xoa, vừa cúi đầu dò hỏi cô, ánh mắt không cẩn thận dừng ở cổ áo. Góc độ này làm ông nhìn rõ cảnh xuân của con dâu không sót chút gì, bộ ngực căng tròn, vừa trắng vừa mềm, rãnh sâu hun hút.
Cha Chu chỉ liếc mắt một cái, liền cảm giác bụng nhỏ căng thẳng, thân thể cô nóng lên, làm ông hoảng hốt. Hô hấp ông nặng nề phun trên mặt cô, trong lòng rung động, cố ý muốn đứng dậy: “Ba… Con đau lắm… Con về nhà nghỉ ngơi trước.”
Vừa đứng lên, cô đột nhiên khom lưng rụt xuống, cả khuôn mặt nhăn nhó. Ông đau lòng, dứt khoát bế cô lên: “Để cha đưa con xuống nhà.”
“Cảm ơn cha.” Điều này rất hợp ý Trương Tiểu Phúc. Cô cười nhẹ, hai tay ôm lấy cổ ông, bước chân trầm ổn thẳng về nhà.
Cha Chu thân cao một mét tám, nhiều năm lao động nên cơ bắp cực đại, cánh tay to như bắp chân cô, ôm cô một cách nhẹ nhàng. Cô thích nhất cảm giác được dựa vào lòng ngực rắn rỏi thế này, cảm giác rất an toàn.
“Ba, thân thể ba rất cường tráng nha.” Cô nhẹ nhàng nói bên tai ông, tuy không có vẻ tuấn tú như mấy công tử bột chốn đô thành nhưng vẻ hùng tráng này khó ai bì được.
“Ừ. Đàn ông trong nhà họ Chu cao nhất thôn đấy!” Mặt cha Chu hiện rõ vẻ tự hào, ông chẳng những cường tráng cao lớn, mà tố chất cơ thể cũng cực kì tốt, rất ít khi bị bệnh.
“Ai, thật đáng tiếc… Nếu con có thể mang thai con cháu nhà họ Chu, chắc chắn đứa bé sẽ rất khoẻ mạnh. Đáng tiếc Tư Niên…” Ông bị cô thổi đến tê dại, nghe xong câu đó của cô, lòng kinh hoàng. Ông vội định thần, không dám miên man suy nghĩ tiếp, thẳng một đường ôm cô từ đỉnh núi đi xuống, trở về nhà.
Cô đã khơi đúng chỗ đau của ông. Đến giờ này nhà họ Chu vẫn chưa có hậu nhân. Ông hết sức lo lắng!
Sau khi thời gian hành kinh kết thúc, cô bắt đầu cảm thấy xôn xao. Trong nhà toàn nam nhân cường tráng, cô lại phòng không chiếc bóng, đúng là dày vò người mà! Ngày trước Chu Quý cứ gọi cô vợ này bà xã nọ, từ khi Tư Niên mất, anh chẳng làm điều gì bất kính với cô cả, chắc là cảm thấy có lỗi với em trai đây!
Bất quá, bình yên này phải bị đánh vỡ!
Hai ngày sau, Trương Tiểu Phúc nhận được đồ chuyển phát nhanh, bên trong toàn bộ là quần áo cô đặt trên mạng. Cô phải chi phí vận chuyển cao gấp mấy lần họ mới chịu giao hàng đến tận đây.
Dù ở trong núi cũng chẳng thể cản được tâm hồn yêu cái đẹp của cô, mỗi ngày cô đều trang điểm chỉnh tề, trong mắt những người đàn bà trong thôn khác, cô chính là đồ lẳng lơ, đê tiện. Từ nhỏ cô đã chẳng thèm để ý đến người khác nói gì rồi, huống chi là bây giờ.
Mỗi ngày cô thay ba bộ, nếu là người phụ nữ khác, mấy người đàn ông họ sẽ nghĩ là diêm dúa, nhưng với cô thì khác. Cái chính là nhìn cô ăn mặc sành điệu, trang điểm xinh đẹp như thế làm mấy người đàn ông độc thân bọn họ tâm hồn ngứa ngáy.
Tựa như bây giờ!
Mấy người lao động chính trở về nhà, sau khi rửa mặt, xuống bếp thì thấy cô chuẩn bị cả một bàn thịnh soạn. Khi cô bưng canh gà ra thì thấy bọn họ ngơ ngác nhìn cô.
Cô làm bộ như không thấy điều khác thường trong mắt bọn họ, cố ý nhấc váy xoay một vòng, nghiêng đầu hỏi: “Ba thấy bộ váy này của con đẹp không?”
“Đẹp, đẹp!” Cha Chu nhìn đến chảy nước miếng, mấy người con trai khác cũng không khá hơn.
Cô mặc chiếc váy liền mày đỏ, cổ chữ V lột tả hết vẻ đẹp đôi tuyết trắng ngọt ngào làm đàn ông si mê. Tuy ông cảm thấy cô ăn mặc quá lộ liễu nhưng khi nghĩ lại, cô vốn là người thành phố, ăn mặt thời thượng, sao có thể dùng mắt nhìn đối với người phụ nữ xuất thân từ nông thôn ra mà đánh giá cô được.
“Đây là kiểu dán mới nhất đó!” Cô đắc ý.
Chu Quý miệng uống canh gà, mắt chẳng rời khỏi cô. Em dâu càng ngày càng diễm lệ, vì áy náy với em trai, anh chẳng dám tái máy với cô. Đàn ông một khi nếm trải mùi vị tình dục thì chẳng thể nhịn, huống chi anh mấy ngày rồi chưa chạm vào cô…
Ăn xong cha Chu ở lại rửa chén. Cô có thể nấu ăn nhưng không thích rửa chén, mọi người không ý kiến gì, dù sau lúc trước họ cũng tự rửa thôi.
Thấy ông rửa chén xong, cô ôm lấy cánh tay ông làm nũng: “Ba, tủ lạnh còn nửa con gà, hiện giờ trên núi nấm mọc nhiều, ba dẫn con đi hái nấm được không? Về con hầm canh bổ cho cả nhà.”
“Cũng được. Dù sao công việc giờ cũng không gấp.” Cha Chu không nghĩ nhiều, được cô nấu canh cho uống mỗi ngày ông cầu còn không được. Thấy ông đồng ý, cô thay đồ, lưng mang gùi tre vào rừng hái nấm.
Cô mãi mê chơi đùa, không chú ý cây cối rậm rạp, đường núi trơn trợt. Cha Chu sợ cô té ngã nên đành nắm lấy tay cô, dùng lưỡi hái phát hoang cây cối trên đường, dạy cô phân biệt nấm.
Trước đây cô chưa từng thấy mấy cây nấm này nên vô cùng phấn khích, không chú ý hụt chân, cả người trượt xuống. Ông sợ đứng tim, bản năng ôm cô vào lòng, cả hai cùng lăn xuống, may mà bên dưới không phải vách núi, chỉ có một mảng dương xỉ rộng lớn giữ họ lại.
“Làm con sợ muốn chết.” Cô vuốt ngực, tim vẫn còn nhảy loạn xạ. Ngẩng đầu lên thì phát hiện mắt cha Chu nhìn chằm chằm vào ngực mình, cô cúi đầu mới phát hiện khoá kéo bị tuột tự lúc nào,.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cô đang nằm gọn trong ngực ông, dưới lưng là tấm thảm cỏ dày, ông thì đang áp phía trên cô…
“Tiểu Phúc… Con đẹp quá!” Cha Chu giật mình nói. Ông chẳng thể nào rời khỏi ngực cô, khóa kéo mở rộng ra làm lộ một mảng cảnh xuân lớn, giờ vì quá khẩn trương mà phập phồng kịch liệt, theo nhịp điệu phập phồng của cô, hô hấp ông ngày một khó khăn hơn.
Trương Tiểu Phúc bị ánh mắt nóng rực của ông làm trái tim nhảy bang bang, thầm thấy may mắn vì rốt cuộc ông đã thông suốt. Đang lúc tâm hồn phơi phới thì phát hiện có con gì bò trên lưng, cô nhảy dựng ôm nhào lấy ông: “Ba… Trên lưng con có sâu, có sâu… A… Mau bắt nó giúp con.”
Cha Chu vội kéo áo cô lên, phát hiện có vài con kiến bèn vội vàng phủi đi, trấn an: “Đừng sợ, chỉ là mấy con kiến mà thôi.”
Đến khi cô ngẩng đầu lên, hô hấp của ông ngùng lại. Đôi mắt cô rưng rưng, chã chực khóc nhìn ông. Cảm xúc thương tiếc trào dâng trong lòng, ánh mắt đặc biệt dừng trên đôi môi đỏ thắm của cô.
Trương Tiểu Phúc miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng vương đầu lưỡi liếm liếm vành môi. Động tác kia như giọt nước làm tràn ly, đầu óc ông trống rỗng, không biết tiếp theo mình làm gì.
“Đừng…” Trương Tiểu Phúc bị đôi môi dày nóng bỏng của ông dán tới, nhiệt tình lấp kín miệng nhỏ, bốn cánh môi sát kề làm cả hai rung động.
Cha Chu thở hổn hển, ra sức liếm mút, tiếng cô vô lực rên rỉ càng làm ông nhiệt huyết sôi trào, quên mất người con gái trước mặt là ai, hung hăng đoạt lấy.
Cả người Trướng Tiểu Phúc run rẩy, ngoan ngoãn mặc ông ôm chặt, môi hé mở đón nhận đầu lưỡi chui vào trong miệng càn quét.
Cha Chu như người mất trí, ma xui quỷ khiến mà thô bạo gặm lấy đôi môi mềm, đầu lưỡi tùy ý xâm chiếm khoang miệng thơm tho. Đầu lưỡi đảo qua lợi, liếm lấy mỗi chiếc răng, tiến lên hàm trên, chẳng buông tha niêm mạc mẫn cảm, cuối cùng quấn lấy đầu lưỡi hồng hồng, một liếm hai mút. Mũi tràn ngập mùi hương nam tính cộng thêm nụ hôn ngang tàn nguyên thuỷ… Vậy thôi cũng đã đủ làm cô dục hoả đốt người, vùng đào nguyên giữa hai chân đã ướt đẫm.
Trương Tiểu Phúc xuân tâm nhộn nhạo, cực kì thỏa mãn, quả nhiên đáng giá chờ đợi.
Cha Chu cuồng nhiệt hôn cô, nghe tiếng rên rỉ ái muội phát ra từ cổ họng, vật nam tính nóng bỏng đã dựng thẳng gây cho cô cảm xúc dâng trào.
Bàn tay thô ráp nhanh chóng cởi bỏ nút thắt nội y, bắt lấy hai vùng tốt đẹp trước ngực, vừa thô bạo vừa vội vàng xoa nắn, nhào nặn. Hai bầu ngực bị ông chà đạp đến không còn hình thù, nụ hoa mẫn cảm cương cứng. Ông cúi đầu một ngụm ngậm lấy, liếm mút một hồi, bàn tay còn lại chui vào trong quần, sờ đến vùng lầy lội mê người kia, hai ngón tay đâm vào hoa huyệt ướt át.
“Á a…” Cô hừ nhẹ, thân thể mềm mại dưới thân ông khó chịu vặn vẹo, đôi gò bồng đảo vừa bị ông xoa đến trướng, vừa bị đầu lưỡi đùa giỡn đến dễ chịu!
Nghe cô ngân nga, hai ngón tay trong cơ thể cô ra vào ngày một nhanh hơn, mật dịch tuôn trào mãnh liệt. Lỗ nhỏ bị kích thích đến nước nôi bừa bãi. Mặt cô đỏ rần, nắm chặt quần áo ông, hô hấp càng thêm dồn dập. Ngón tay ông vừa dài vừa to, hai ngón đi vào tựa như kích thước côn thịt bình thường vậy, hơn nữa còn thô ráp, quấy nhiễu vách non động thịt tạo kích thích mãnh liệt.
Khúc ngân nga của cô quá động lòng người, ông cầm lòng không đậu lại hôn lên miệng nhỏ, ngón tay càng lúc càng nhanh, ngón tay lấp đầy huyệt động phát ra tiếng nước, ra ra vào vào, không vài phút đã đưa cô lên cao trào. Thân thể cô co rút trong ngực ông rên rỉ, cầu xin.
“Ba chồng… Ba ba… A a a… Không không cần… A… Ba… A a…” Cô ngửa mặt lên, miệng vô thức kêu loạn, dưới nhịp điệu vội vàng của ông, cô rên rỉ càng lúc càng lớn, đột nhiên miệng dưới mãnh liệt co rút, xiết chặt ngón tay ông không buông, tiếp theo liền cảm thấy một dòng nước ấm trào phun,. Khi ông rút ngón tay ra, nước nhiều đến mức làm ướt cả bàn tay ông.
Cô ôm cổ chan chồng, sau khi cao trào, toàn thân vẫn còn hơi rung rẩy, miệng nhỏ phì phò thổi khí bên tai ông. Hô hấp ông dồn dập, ôm chặt cơ thể cô, cấp tốc kéo quần ra, chuẩn bị nhét côn thịt vào người cô.
“Ba ơi… Ba…” Phía trên đột nhiên có tiếng gọi, hai người đang chìm sâu vào dục vọng bừng tỉnh. Toàn thân ông chấn động, hai tay cứng đờ, trong ngực là cô con dâu đang bán khoả thân, nam căn dưới thân còn cứng như thiết…
“Ba…” Mặt Trương Tiểu Phúc đỏ bừng, vội vàng kéo khoá áo lên, hướng lên trên trả lời: “Anh Cường, ở đây…” Cha Chu nhìn cô, gương măth nhỏ nhắn thẹn thùng, cặp mắt ẩn nước, e lệ tránh né ánh mắt ông, trong lòng vừa dày vò lại vừa hổ thẹn, cố gắng trấn định, ho nhẹ một tiếng.
Chu Cường vội vàng kéo họ lên, thấy cô trên mặt đỏ bừng, lòng cũng chẳng nghĩ nhiều. Cha Chu cúi đầu, đồ vật dưới thân chậm rãi mềm xuống, nhưng hương vị vừa rồi thật sự vương vấn, đan xen mâu thuẫn: một bên thầm mắng mình xấu xa, không biết xấu hổ, một bên lại nghĩ xa xôi, nếu thằng ba đến muộn chút nữa…
Chu Cường tìm ông để lấy chìa khóa rồi đi ngay. Để lại đôi nam nữ một củi khô hai mồi lửa đơn lẻ ở lại rừng. Nhìn mặt đen của ông ưng ửng đỏ, trong lòng cô cười trộm, bên ngoài lại làm như đang ngượng ngùng.
“Ba… Vừa rồi ba… Sao ba lại làm chuyện đó…” Cô cúi đầu hỏi, tựa như sợ ông xấu hổ, bắt đầu đi tìm nấm, sau khi lưỡi hái dọn sạch một bụi cây, phát hiện bụi nấm hoàng kim mập lùn, vui vẻ cắt chúng đi. Cha Chu đầu tiên là chột dạ, không biết trả lời thế nào, bỗng thấy động tác của cô, vội vàng ngăn cản.
“Không phải cắt thế này!” Ông ngồi xổm xuống ngắt lấy, sau đó ngẩng đầu định dạy cô cách phân biệt, nào ngờ… Ánh mắt ấy làm ông nói không nên lời, con tim vừa bình thường lại bắt đầu loạn nhịp, thầm mắng mình già không nên nết, nhìn con dâu thôi mà đập nhanh thế làm gì.
Nhưng đôi mắt của cô như nước mùa thu, bị cô nhìn thế này, ông như trở về thời thiếu niên tuổi mười tám, tinh lực dồi dào.
“Ba… Sao ba không trả lời con?” Trương Tiểu Phúc cố ý dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn ông: “Ba vừa mới… Ba khi dễ người ta.”
“Ba, sao ba lại khi dễ con?” Cha Chu vội vàng dỗ cô.
“Còn nói không có, vừa mới ôm người ta lại còn sờ…” Cô vừa nói vừa rơi nước mắt. Ông hoảng hốt ôm cô, lấy tay áo chặm nước mắt cô: “Con dâu, sao con lại khóc?”
“Ba lại khi dễ con.” Cô mở to đôi mắt đẫm lệ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm ông hận không thể móc tim moi gan dâng cho cô. Cha Chu vội vàng giải thích: “Con dâu, sao ba nỡ khi dễ con, ba thương con còn không kịp. Vừa mới… Vừa rồi là ba không đúng. Ba cũng không biết mình đã làm gì… Đầu óc giống như bị lửa thiêu đốt…”
“Ba đảm bảo về sao không để xảy ra chuyện này nữa.” Ông đưa tay lên thề, cô nhanh chóng bắt được tay ông, hờn dỗi liếc ông một cái, gục đầu xuống thấp thật thấp nói: “Con không có giận ba, con chỉ bị ba doạ sợ thôi.”
Ông thở phào nhẹ nhõm. Cô hơi ngẩng đầu, mắt ngập nước nhìn ông, chu môi: “Đầu lưỡi và môi bị ba cắn đau.”
Trái tim ông kinh hoàng, ánh mắt dừng trên đôi môi sưng đỏ của cô, sau khi bị ông chà đạp ư? Ông tự trách, thầm mắng mình khốn nạn nhưng vẫn không nhịn được nuốt nước miếng.
“Ba, chúng ta về nhà thôi.” Cô làm như không thấy bộ dạng mất hồn mất vía của ông, khẽ cười, bỏ hết nấm vào sọt, mang lên vai, bước đi. Cha Chu vội vàng vội đuổi theo: “Con dâu, nắm tay cha. Tránh bị té lần nữa.”
Nói xong ông tiến lên nắm lấy tay cô, tâm tình bay cao bay xa.