Ở giữa đường cái lớn cách trường học không xa, có 1 chiếc taxi đang cố
luồn lách khỏi những chiếc xe tải lớn để phóng lên phía trước
_ Chú ơi ! lái nhanh nhanh lên được không ? cháu đang có việc gấp mà cái tốc độ chậm như rùa bò này thì ..... _ Cái chất giọng nói vội này thì
chỉ có Michio mới sở hữu được
_ Này, cậu trai trẻ. Nếu cậu làm được thì lên lái dùm tôi đi. Banh 2 con mắt bự như óc cá của cậu ra mà nhìn đằng trước. Có trời cũng chả chạy
nhanh được nhé ! _ Bác tài xế nhìn Michio bằng ánh mắt rực lửa như muốn
đá bay cậu ra khỏi chiếc taxi đó
Michio thở dài rồi cũng không nói gì. Đi được tới đâu thì đi, ai bảo cậu gọi xe taxi vào cái lúc nghẹt xe như thế này chứ !
Không chừng vừa tới chỗ đã bị Miko đấm 1 phát vào mặt vì cái tội chậm trễ. Trời ạ !
Chiếc xe màu vàng đang chở Michio cuối cùng cũng thoát khỏi " lũ quái
vật " để phóng với tốc độ cực nhanh về phía trường Thiên Duyên.
Tạm bỏ cậu ấy sang 1 góc, quay lại với Phi và Dung
_ Vậy cậu muốn bằng chứng gì ? _ Dung nhìn Phi cười nhếch hỏi
_ Cái cậu làm chính ta bằng chứng tốt nhất ! cậu chưa từng nghe " lưới trời lòng lộng " à ? _ Cô nói tiếp
_ Tôi đây không cần biết lưới trời hay " lưới cá ". Điều duy nhất tôi
muốn nói là nếu chị không có bằng chứng gì xác thực, thì đừng hòng bắt
Phi đây phải " nhùn bước " !
Chắc có lẽ cái tính dai dẳng của Dung khiến Phi hơi bực. Càng kéo dài,
anh càng khó chịu. Thiên thuộc về anh, đó là điều đương nhiên, sao mấy
người này lại đi " tranh dành " chứ ? Anh gặp Thiên trước Quân, anh có
quyền ! đó, chẳng phải lỗi tại anh !
_ Sức kiên nhẫn của tôi có hạn ! tôi cho cậu 2 con đường. Thứ nhất, cậu
kể hết mọi chuyện ra rồi đi " tự thú ". Thứ 2, cậu vẫn cứ ngang như cua
như thế, thì hãy xem tôi làm gì với gia đình và công ty của cậu ! _ Dung bỗng trở nên lạnh lùng nói
Lúc đầu, Phi ngạc nhiên về câu nói đó. Khuôn mặt anh tỏ vẻ hơi sợ, nhưng chỉ chốc lát sau. Phi cười bỡn cợt lại cô
_ Tôi không biết chị tính làm gì ? nhưng chưa đụng được vào cái móng của công ty tôi, thì chị đã " yên nghĩ " rồi !
Dung như sùng máu, thật là chẳng ra làm sao cả ! đường đường gì cũng là
con trai của 1 gia tộc quyền quý. Ai lại đi nói cái kiểu đó với người
lớn tuổi hơn mình, còn là con gái trưởng của gia tộc họ Đỗ. Phi này,
chán sống thật rồi !
Đúng lúc đó, Thiên từ đâu chạy vào. Cô đã nghe hết mọi chuyện bên ngoài. Thật sốc khi biết người bạn thật của mình là loại người đó.
_ Phi ! rốt cuộc cậu đã làm gì tớ ngày hôm đó hả ? nói với tớ đi, nói
với tớ là chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì đi ! Phi à, cậu bước xa quá
rồi đó ! _ Thiên nắm tay cánh tay Phi với khuôn mặt nghiêm túc hỏi
_ Bước xa ư ? ý cậu là gì chứ ? chẳng lẽ cậu không thích tớ ? cậu thích tớ mà, đúng chứ ? _ Phi như người điên nhìn cô hỏi
Thiên cảm thấy sợ khuôn mặt Phi lúc này, chẳng giống với Phi lúc nhỏ. Khác ! khác hẳn !
_ Cậu đừng có giả lơ lời người khác nói nữa ! tớ đã bảo là tớ không
thích cậu mà ! Tớ chỉ xem cậu là bạn thôi, 1 người bạn thân, như Ngọc
vậy ! Ngoài ra chẳng còn tình cảm nào khác, cậu biết tớ đã lấy Quân, sao vẫn cứ làm ra mấy chuyện như thế chứ ? Phá tan hạnh phúc của tớ ! cậu
vui lắm chứ gì ?
Lời nói thốt ra từ miệng Thiên như thứ vũ khí hạn nhân nào đó đâm vào
toàn thân Phi. Anh là người phá đi hạnh phúc của Thiên ? Anh đã làm vậy ư ? Cô không yêu anh ? chỉ xem anh là bạn ?