Mọi chuyện đều kết thúc ổn thỏa. Dung thì trở về lại Ý, hai anh em nhà
Virode bắt đầu được vợ chồng Thiên và Quân " chào đón ". Con bé Mẫn và
Lam trở lại bình thường. Mọi chuyện lại trở về yên vị trí của nó.
Cuộc sống của 2 người vẫn bình thường như thường ngày. Người ta bảo, có
sóng gió thì càng yêu nhau. Hình như cái câu tục ngữ này chẳng hiệu
nghiệm quái gì với 2 vợ chồng này cả. Thiên vẫn " lạnh lùng " với Quân
như thường lệ. Đôi lúc cô " đá " anh ra ngoài phòng khách ngủ vì sợ giữa đêm khuya anh lại làm gì cô thì khổ !
Đôi lúc Quân thật giận và cũng không hiểu sao Thiên làm vậy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng có lý do riêng của mình.
Nhưng đã rất nhiều lần như vậy rồi, Quân cũng thấy nản, à mà cực kì nản
mới đúng. Ai đời thử vào vị trí của Quân xem, anh " thèm " có thằng c.u
hay con gái để bế để bồng. Ấy vậy mà trời không thương anh chút nào.
Quân tính sẽ làm rõ chuyện này.
Ngày hôm nay là ngày mưa phùn của mùa xuân. Không khí không quá lạnh
cũng không quá nóng, chỉ đó điều trời mưa nên nhìn bên ngoài trông buồn
cự kì !
Vì có ngày lễ nhỏ của trường, nên 2 cả vợ chồng đều được nghĩ lễ này. Vì trời mưa, nên 2 cả không còn hứng thú ra ngoài.
Lúc này là lúc Thiên đang làm cơm trưa. Thà đi học còn hơn, chứ cứ kiểu ở nhà cùng Quân mà cứ canh chừng anh có làm gì mình không thì Thiên đành
có chết ! Lâu lâu lại nhìn sang Quân thử anh có làm gì không ? Cái hành
động không bình thường đó của Thiên khiến Quân thấy khó chịu.
_ Em có gì muốn nói với anh hả ? sao cứ lấp lấp ló ló thế hả ? _ Quân
gác chiếc máy game đang cầm trên tay sang 1 bên rồi nhìn Thiên hỏi
Thiên giật mình nở nụ cười với anh
_ Không có gì ! chỉ là em muốn xem thử anh đang làm cái gì thôi !
_ Em " sợ " anh như thế à ? anh có phải là quái vật đâu chứ !
Thiên hí mũi nghĩ thầm " Không sợ mới lạ ! lỡ như anh làm gì đời em thì sao chứ ? "
Cô tính quay đầu lại " dỗ ngọt " chồng để Quân bớt giận. Nhưng vừa quay
lại thì cô bị giật mình thì Thiên đã đứng trước cô từ lúc nào, còn rất
gần nữa chứ !
Quân hiện đang nhìn vào mắt Thiên bằng con mắt thật sự " đáng sợ " theo
cách nghĩ của cô. Anh tiến khuôn mặt mình vào sát mặt Thiên để nhìn, nó
khiến Thiên khó thở. Cô lùi bước lại đằng sai vài bước.
_ Em biết tính anh mà đúng chứ ? vậy chúng ta chơi " game " đi ! trò
chơi này cũng dễ lắm. Em chỉ cần chọn 1 đáp án thôi ! Thứ 1, bây giờ anh đang chán. Anh " muốn làm gì " em cũng biết chứ nhỉ ? thứ 2, anh sẽ
không " làm " như thế với em ngày hôm nay. Nhưng 4 ngày nữa, là ngày em
ra trường. Đó cũng là ngày em trưởng thành rồi đấy. Nên, " tặng " anh "
sự trưởng thành " của em đi ! Đây, cũng xem như là 1 lời hứa ! nào, em
chọn đáp án nào ?
Đề nghị đột ngột của Quân khiến Thiên thấy sốc. Cô hiểu ý anh muốn gì !
vì hiểu, nên cô mới sốc như thế ! Anh cho cô 2 " con đường ". Nhưng con
đường nào, cô cũng " chết ". Quân thật là chơi ác !
Đúng như lời Quân nói, 4 ngày nữa là ngày cô ra trường. Lớn hay không ?
trưởng thành hay không ? thì cô không biết ! nhưng nói thật, thật khó để chuẩn bị tâm lý cho " chuyện đó " !
_ Em....em.....em......._ Thiên ngập ngừng
_ Hay là em không trả lời được ? nếu như em không trả lời, anh sẽ coi như em chọn đáp án thứ 1 đấy ! nào, 1....1 rưỡi....2......
_ Đáp án 2 ! _ Thiên tự dưng hét lên
Không biết là sợ quá nghĩ quẩn, hay là cô đã chắc chắn về câu trả lời
của mình ? Nhưng mặt Quân bỗng trở nên tươi sáng như ánh mặt trời ban
mai.
Anh cầm ngón út của cô rồi lấy ngón út của mình, ngéo lại với nhau
_ Lời hứa danh dự đấy nhé ! _ Anh cười nói
Lạ thay, trời đang mưa, không khí trông rất buồn bã. Tự dưng mặt trời ở
đâu ló dạng ! làm tạnh cơn mưa buồn bã giữa mùa xuân. Không khí ấm áp
lại trở về, cầu vòng, lại xuất hiện !
Ông Trời " thật vui tính " !