Chuyến du lịch 2 ngày tại Singapo mới đó đã kết thúc. Cũng đến lúc Quân và
Thiên rời Singapo để trở lại Việt Nam. Không hổ danh là 2 đứa em gái
thông minh của 2 nhà, chuyến đi này thực sự có ích !
Quân và Thiên đang thu dọn đồ vào vali để ra sân bay. Thiên vẫn chưa nói gì về chuyện cô gặp 2 nhóc tì lanh chanh, vì không muốn tụi nó phá vỡ
bầu không khí yên bình ngắn ngủi của cặp vợ chồng trẻ.
_Thiên này, em thu dọn hành lý xong chưa thế ? _ Quân quay sang hỏi
Thiên, dù đã 2 ngày nay, nhưng anh vẫn giữ nguyên cái " hình thức " này
_ Ừ, xong rồi ! đi thôi ! _ Thiên cười với Quân rồi gật đầu
Cả 2 xách chiếc vali mà đã từng theo 2 người đến đây ra khỏi khách sạn.
Nhìn vào 2 người bây giờ phải khiến người khác ghen tị. Tay trong tay,
cười nói vui vẻ, nhưng như thế có vẻ ra dáng vợ chồng hơn. Có vẻ như
không hề để ý đến xung quanh nên cho dù Lam và Mẫn đang đi vù vù trước
mặt mà 2 người cũng chẳng thấy. Nói đúng hơn, bây giờ, ngoài khuôn mặt
của Thiên ra thì Quân chẳng cần thấy cái gì nữa cả !
_Chuyến đi này đúng là hữu dụng thật đấy ! nhưng mà ông Quân đeo mắt
kính tròng màu xanh hả ? _ Lam liếc sang nhìn 2 người rồi quay lại hỏi
Mẫn đang đứng bên cạnh
Mẫn lắc đầu, nhưng không giải thích, vì vốn dĩ đây cũng là lần đầu cô
thấy điều này mà ! Nhưng Mẫn thấy, mắt xanh hợp với Quân hơn mà đôi mắt
màu đen Châu Á xưa. Cũng giống như khuôn mặt của Quân chỉ đi cặp với cái tính " Playboy " thôi chứ không có hợp với cái tính " dễ thương, hiền
lành như thiên thần ".
Bước lên máy bay, cả 4 người vẫn ngồi tách chỗ. Nhưng có 1 điều thú vị
để biết rằng cho dù 1 phút Quân cũng không muốn xa Thiên, chuyện là vầy. Cả Quân và Thiên mua vé máy bay đi cấp tấp về Việt Nam, người bán vé
bảo là còn 2 hai vé, nhưng lại không ngồi gần nhau. Một vé ngồi ghế 43
và 1 vé ngồi số 24. Vì khoản cách xa như thế, mà Quân cứ gân cổ lên
không chịu mua vé máy bay, mà nếu có mua thì phải ngồi cạnh nhau. Vốn là con dâu nhà họ Đỗ, Thiên hơi xấu hổ nhưng cũng thấy vui vì chồng yêu
mình như thế ! Con nhà ai chứ Quân đây mà ra mặt thì có Tổng Thống cũng
phải nể. Sau 1 hồi lân lê mãi với người bán vé, cuối cùng chị gái ấy
cũng chịu nhường lại 2 vé gần nhau cho Quân là vé ghế số 8 và 9 ! Hàng
ghế V.I.P của máy bay này !
_ Anh có cần phải làm thế không hả ? chúng ta ngồi cách nhau có vài "
xăng ti " thôi chứ nhiều nhặn gì đâu mà anh làm quá thế ! dù sao cũng
gặp nhau ở sân bay Việt Nam mà ! _ Thiên càu nhàu đúng chất của 1 người
vợ càu nhàu chồng vì bị xơi nguyên 1 sự xấu hổ giữa sân bay đông người
_ Cần chứ sao không ! lỡ như em ngồi gần thằng già dê nào thì sao hả ?
làm sao để 1 thằng già dê ngồi bên cạnh vợ mình hả ? hay em muốn anh
ngồi với cô nàng " sẹc xy " nào ! _ Quân nắm chặt tay Thiên mà đùa giỡn
_Ừ ! anh thử ngồi với cô gái nào ngoài em xem ! _ Thiên nói rồi đập vào ngực Quân đe dọa
Anh nhìn nụ cười hiếm có của Thiên rồi hôn cái chóc lên môi cô 1 phát rồi bỏ chạy vì sợ " sư tử Hà Đông " sẽ cho anh về trời !
Lúc đó, tại Việt Nam
Một vùng ngoại ô giàu có, tại 1 căn biệt thứ có tô màu trắng vào xanh lam nhạt.
_Thưa cậu chủ ! chúng tôi đã tìm được cô gái tên " Nguyễn Thanh Thiên " ! _ Một người đeo kính đen với bộ đồ comple màu đen bước vào cúi đầu
trước 1 cậu nhóc và đó không ai khác là Mỹ Phương Phi !
_Anh tìm được rồi hả ? cô ấy sao rồi ? có khỏe không ? _ Phi vui mừng vì nghe được tin của Thiên
_Vâng ! cô ấy vẫn khỏe, hiện đang học trường " Thiên Duyên ". Và chúng
tôi cũng có nghe tin, cách đây không lâu, cô Thiên đã lấy cậu Đỗ Đông
Quân, con trai thứ nhì của gia tộc họ Đỗ. Hiện cô ấy là con dâu của nhà
họ Đỗ ! _ Người mặc áo đen kể lại từng chi tiết 1 cho Phi
Khuôn mặt anh đang vui bỗng biến sắt khi nghe được từng câu phát ra từ
miệng của " ông chú " áo đen. Phi bỗng đan từng ngón tay mình vào nhau
rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt anh thoáng buồn nhưng rồi lấy lại
sắt mặt rất nhanh
_Chú hãy đăng kí hồ sơ cho tôi vào học trường " Thiên Duyên " còn những
chuyện còn lại, tự tôi lo là được ! _ Anh nói nhưng mắt vẫn nhìn ra
ngoài cửa sổ
_ Vâng ! _ Người áo đen cúi đầu 1 lần nữa rồi bước ra ngoài
Để lại Phi vẫn khuôn mặt bình thường đang ngắm ra bên ngoài, dù không
muốn nói. Nhưng 1 khi Phi muốn có thứ gì, khó ai mà cản được. Nói chung, " ăn không được, thì đạp đỗ ". Câu châm ngôn gắn liền với Phương Phi !