Edit: Dờ
Bế người đi về phòng, Cố Trầm đặt Nhạc Doanh Khuyết xuống giường, hắn cũng không chịu đứng dậy, nghiêng người cúi nhìn Nhạc Doanh Khuyết.
Hắn lấy tấm chăn ở bên cạnh đắp cho y, xoa nắn đầu ngón tay Nhạc Doanh Khuyết, giả bộ dữ tợn nói: “Nếu đại phu khám ra bệnh gì thì xem vi phu phạt ngươi thế nào.”
Nhìn không ra Cố Trầm hung ác, trái lại còn nhiều hơn vài phần tình ý triền miên.
Nhạc Doanh Khuyết cũng không bị dọa sợ, chỉ thấy thú vị, phì cười nói: “Phạt ta thế nào?”
Giữa trưa, ngoài đình viện có thể nghe được tiếng ve sầu kêu, còn trong phòng lại là một bầu không khí mờ ám.
...... (Chỗ này là H nhưng tôi đến muộn quá nên Lưu Hồng Đào xóa rồi QAQ)
Cố Đại thiếu gia thỏa mãn xoa mặt Nhạc Doanh Khuyết. “Tối nay lại phạt ngươi tiếp.”
Nhạc Doanh Khuyết không còn mặt mũi nhìn người, ngượng ngùng trốn trong ngực Cố Trầm.
Cố Trầm ôm chặt y trong lòng nói những lời xấu hổ, Nhạc Doanh Khuyết căn bản quá xấu hổ để nghe tiếp.
Bỗng nhiên, cửa phòng có tiếng gõ, A Ly đứng ngoài cửa nói: “Đại thiếu gia, Thiếu nãi nãi, đại phu tới rồi.”
“Vào đi.”
Có người ngoài, Cố Trầm ngồi dậy ôm Nhạc Doanh Khuyết, “Phiền đại phu rồi.”
Đại phu khách khí nói: “Cố thiếu gia quá lời.”
Nhi tử của Nhạc gia gả vào Cố gia, Cố Đại thiếu gia lại còn là một tên ngốc, hai người coi như cùng chung hoạn nạn, khổ tận cam lai, hiện giờ Cố Đại thiếu gia cưng chiều Nhạc Doanh Khuyết như bảo bối, An Thành ai cũng biết chuyện.
Đại phu vừa bắt mạch đã nhận ra ngay, “Thiếu nãi nãi gần đây kén ăn khó ngủ?”
“Đúng.”
Đại phu cười nói, hiểu mà không nói rõ, “Thiếu nãi nãi thân thể yếu đuối, lão phu kê cái đơn thuốc, chăm sóc cho tử tế.”
Đại phu không nói rõ nhưng Cố Trầm cũng đủ hiểu, nghe nói vậy thì thoáng thở phào, “Không sao thì tốt rồi.”
“Cố thiếu gia nghĩ nhiều rồi, hài tử rất mạnh khỏe.”
Cố Trầm lắp bắp, “H....Hài tử....”
Đại phu khựng lại, dò hỏi: “Thiếu nãi nãi đã có mang hai tháng, Đại thiếu gia...”
Đầu Cố Trầm đảo lộn tùng phèo, nếu không phải đang dựa vào giường, hắn có lẽ đã mềm nhũn chân mà ngã xuống.
Đại phu thầm thấy hoang mang, việc này Cố Đại thiếu gia phải là người biết rõ nhất chứ.
Cố Trầm cẩn thận đặt Nhạc Doanh Khuyết nằm xuống giường, đi qua đi lại, nói năng lộn xộn, “Thân thể y không tốt.... Có phải bây giờ bị tổn hại rồi không.... A Ly..... Kêu thêm mấy hạ nhân đến hầu hạ Thiếu nãi nãi.... Phải thưởng....Thưởng cho tất cả hạ nhân Cố phủ.... Gọi người đi báo tin vui cho lão gia....”
“Cố Trầm...”
Cố Trầm vừa sợ vừa mừng, Nhạc Doanh Khuyết thấy hắn như vậy thì bỗng thấy ấm áp, lại gọi một tiếng, “Cố Trầm...”
A Ly thấy vậy thì đưa đại phu về, để lại Đại thiếu gia và Thiếu nãi nãi ở trong phòng nói chuyện.
Người trên giường vô cùng mỏng manh, mặt mày lo lắng nhìn Cố Trầm, hốc mắt hắn nóng lên, cúi xuống ôm lấy Nhạc Doanh Khuyết.
“Tâm can nhi à...”
Cố Đại thiếu gia đường đường nam nhân sức dài vai rộng, từ ngày gánh vác trên vai trọng trách của Cố gia, hắn chưa từng rơi lệ, bâu giờ lại không thể nhịn được.
“Muốn phu quân phạt người thế nào đây...” Cố Trầm nắm bả vai Nhạc Doanh Khuyết, không muốn y nhìn thấy dáng vẻ thất thố của mình, bèn quay đầu đi.
Nhưng hắn khóc nức nở không thể giấu được, Nhạc Doanh Khuyết ấn ngón tay lên trán hắn, triền miên nhìn hắn, “Phu quân...”
Tiếng phu quân này khiến Cố Trầm run rẩy cả cõi lòng, hai người đều không nói gì, Nhạc Doanh Khuyết dịch ra một chút, Cố Trầm ngầm hiểu mà nằm xuống bên cạnh y.
Mới vừa nháo loạn một trận, vạt áo của Nhạc Doanh Khuyết tán loạn, hai má ửng hồng, Cố Trầm chỉ thấy lòng thật mềm mại.
Hắn xoa mi tâm Nhạc Doanh Khuyết, y nhắm mắt lại nói: “Phu quân muốn phạt ta thế nào.”
“Phạt ngươi...” Cố Trầm hôn khẽ lên trán y, “Ta không nỡ...” Hắn vỗ về bụng Nhạc Doanh Khuyết, không dám dùng sức, sợ kinh động đến sinh mạng nhỏ ở bên trong, “Chờ nó đi ra rồi phạt nó.”
“Nó sẽ sợ ngươi.” Nhạc Doanh Khuyết trêu chọc.
“Nó dám bắt nạt ngươi, phải phạt nó.”
“Nó sẽ sợ một phụ thân như vậy đấy.”
Có điều gì đó như rất mềm mại đang đặt trên đầu tim Cố Trầm, hắn biết Nhạc Doanh Khuyết đang lo lắng cái gì.
Cố Trầm kiên định nói: “Nam hài cũng được, khuê nữ cũng tốt, ta sẽ cưng chiều chúng như bảo bối, nếu ta không thể khiến tâm can nhi vừa lòng, vậy tâm can nhi cứ phạt ta.”
“Hứa hẹn nhiều như vậy, người nên nhớ kỹ đó.” Nhạc Doanh Khuyết như thể say rồi, giọng điệu cũng trở nên mềm hơn.
“Ta đã khi nào lừa gạt ngươi?” Người trong lòng thay đổi một tư thế thoải mái, Cố Trầm ôm chặt y.
Dỗ y ngủ xong, Cố Trầm mới thu dọn đi ra khỏi phòng, A Ly kích động canh giữ bên ngoài, “Đại thiếu gia.”
“Thiếu nãi nãi vừa ngủ, bảo trù phòng làm chút đồ ăn tham đạm, lão giã biết chuyện chưa?”
A Ly cúi người, “Trong phủ đều biết rồi, những gì Đại thiếu gia dặn A Ly đều nhớ kỹ.”
“Về sau có việc cứ tới tìm ta, đừng giúp Thiếu nãi nãi giấu bất cứ chuyện gì.”
“Vâng, Đại thiếu gia.”