Thông qua những cuộc phỏng vấn với các đài truyền hình, Weed chính thức chấp nhận lời thách đấu của Guild Hermes.
- Tôi sẵn lòng chấp nhận cuộc thách đấu trên đồng bằng Garnav, miễn
là thời gian cuộc chiến rơi vào tối Thứ bảy, 15 ngày nữa kể từ hôm nay.
Lafaye và Guild Hermes cực kỳ hoang mang khi nhận được câu trả lời của Weed.
‘Vậy là hắn chuẩn bị cùng với quân đội của mình đâm đầu vào cuộc chiến với tất cả quân ta? Hắn nghiêm túc chứ?’
“Weed nói vậy thật à?”
“Đúng thế. Có cả video những cuộc phỏng vấn của hắn ta với đài CTS và KMC Media.”
“Hừ...”
Những thành phần chủ lực của Guild Hermes đang chờ đợi cơ hội phục
thù. Tuy nhiên, trong khi đang cố gắng tiêu diệt Weed và những người
chơi phương Bắc, chúng không ngờ rằng kẻ thù của mình lại chấp nhận yêu
cầu dễ dàng như vậy. Tất cả ánh mắt đổ dồn vào Lafaye.
“Nếu như chúng ta dồn lực đánh phủ đầu trước, liệu sẽ có được lợi thế lớn hay không?”
“Chắc chắn rồi. Điều đó nghĩa là chúng ta có thể tập chung toàn lực
vào một điểm mà không cần bảo vệ phần lãnh thổ còn lại của Đế chế rộng
lớn.”
“Vậy tại sao Weed lại chấp nhận cuộc chiến này dễ dàng như thế?”
“....”
Lafaye là người có tài kết nối những gợi ý nhỏ nhặt để đoán ý định
của người khác và vạch ra kế hoạch của mình cho phù hợp. Nhưng lần này
hắn không biết làm gì với chiều hướng đột ngột của chuyện này.
Guild Hermes cũng nhận được những đề nghị tương tự như Weed từ phía
các nhà đài, nhưng chúng không quá phấn khích bởi vì chúng đã rất giàu
nhờ có sự đầu tư từ nhiều nguồn lực. Thêm vào đó, Lafaye không nhận ra
sự ám ảnh đối với tiền bạc của Weed đã vượt qua giới hạn thông thường.
“Tôi nghĩ... hắn đang giở trò gì đó với tất cả mọi người, có thể hắn
sẽ đánh mất tất cả sự nổi tiếng có được từ trước đến nay...”
Lafaye tiếp tục những phỏng đoán có vẻ hợp lý nhất, dù vậy hắn cũng không chắc chắn về suy luận của mình.
“... hay là Weed thật sự kết luận rằng hắn có thể đánh bại chúng ta một lần nữa, trong cuộc chiến này.”
“Anh có ý gì?”
“Có lẽ Weed đang quá tự tin vào độ nổi tiếng của mình, hoặc hắn chẳng biết gì về sức mạnh thật sự của Guild Hermes.”
“Nhưng hắn đã đánh với chúng ta bao lần rồi!”
“Và chúng ta đã thua rất nhiều lần; thành thật mà nói là vậy.”
“....”
“Cơ mà hắn sẽ không thể vượt qua những thách thức của cuộc chiến lần
này chỉ với chiến thuật biển người. Với những đội quân tinh nhuệ của
chúng ta, Guild Hermes sẽ mạnh như thể vừa có lưỡi giáo xé toạc mọi thứ, lại có chiếc khiên chống lại bất cứ đòn tấn công nào.”
Lafaye bị thuyết phục rằng chúng không thể thua cuộc nếu đối đầu với
Vương Quốc Arpen trong một cuộc chiến tổng lực. Toàn bộ sức mạnh quân
đội của Guild Hermes hiện tại trải khắp Lục địa Trung Tâm rộng lớn,
thống trị tất cả lãnh thổ. Sách lược chiến tranh của những người chơi
phương Bắc hầu hết chỉ dựa vào một chiến thuật biển người bất bại. Chỉ
tính riêng Quân đoàn 2 của Đế chế, chắc chắn chúng sẽ lập được chiến
công đáng nể vào giữa trận, dù sau đó có chịu nhiều thiệt hại. Arkhym
nói bằng một giọng đã mất đi sự hăng hái.
“Vậy nếu sau khi đồng ý, hắn lại gọi lên một gã nào đó giống Bar Khan thì sao?”
Lũ Undead đáng sợ - là thứ chúng hi vọng sẽ không phải đối mặt lần nữa.
“Tôi không nghĩ đó là ý định của hắn. Hắn thường sử dụng thủ đoạn để
tránh những cuộc chiến hấp diêm tập thể hơn. Một khi cuộc chiến bắt đầu, Hội Cháo Hành và những người chơi ủng hộ Vương Quốc Arpen sẽ tụ họp
trên chiến trường.”
“Vậy Weed sẽ vì những kẻ đó mà buộc phải ra mặt, và hắn sẽ không thể triệu hồi một con quái vật khác giống như Bar Khan?”
“Chính xác. Gọi lên một sinh vật giống như Bar Khan sẽ dẫn tới việc
Vương quốc Arpen tự diệt. Và nó cũng gây khó khăn cho hắn nếu sử dụng kĩ năng tạo thảm họa.”
“Tôi thật không hiểu vì sao hắn làm vậy.”
“Đồng bằng Garnav cũng không phải loại địa hình phù hợp cho hắn sử dụng thủ thuật và mánh khóe.”
Giải pháp mà Lafaye và những người chơi Guild Hermes đang tìm kiếm
vẫn chỉ quanh quẩn trong ngõ cụt, không cho ra được một câu trả lời hợp
lý.
‘Hắn biết lên kế hoạch mọi thứ theo viễn cảnh lâu dài, cứ nhìn việc
hắn thành lập Vương quốc Arpen là biết. Không chỉ thế, hắn còn chứng tỏ
mình là người tỉ mỉ và đầy những mánh khóe thông minh trong mỗi cuộc
chiến.’
‘Quyền phát sóng? Tiền? Dĩ nhiên chúng chẳng là gì với hắn, một người đàn ông có danh tiếng và ảnh hưởng lớn đến thế...’
Mặc dù câu trả lời không rõ ràng hơn chút nào nhưng Lafaye vẫn chìm
sâu vào suy nghĩ, hắn kết luận rằng tình thế đang có lợi hơn cho Đế chế
Haven.
“Chúng ta đưa ra lời thách đấu và Weed đã chấp nhận nó; việc còn lại chỉ là chuẩn bị cho chiến tranh thôi.”
Calcus và Slayer hỏi một câu.
“Vậy nhân tiện, lý do gì khiến hắn đề nghị dời ngày cuộc chiến? Hắn nói sẽ đối đầu với chúng ta vào ngày Thứ bảy, 15 ngày sau.”
“Tôi không biết. Có lẽ hắn đang sắp đặt một cái bẫy nguy hiểm nào đó.”
****
Weed đến Đồng bằng Garnav trước bằng kĩ năng Picture Teleportation của Yurin.
“Ở đây chỉ có cỏ thôi, anh hai.”
“Ừ. Không phải một nơi để giở thủ thuật và mánh khóe.”
Vì đây là chiến trường mà Guild Hermes chọn, nên cậu cũng đã làm vài
cuộc khảo sát sơ bộ trên Internet. Đồng bằng Garnav là một vùng đất mênh mông với góc quan sát rộng, vì vậy rất khó có thể đặt bẫy ở đây. Thi
thoảng lại có đoạn dốc nhẹ, nhưng nó không đủ để tạo nên ảnh hưởng quyết định nào trong trận chiến.
“Đây đúng là nơi tốt để tổ chức một cuộc chiến quy mô lớn và công bằng giữa hai đội quân vĩ đại.”
Guild Hermes không muốn nhận thêm những lời buộc tội vô cớ từ phía
khán giả khi đề xuất cuộc đối đầu, chúng lo sợ cho danh tiếng vốn đã xấu của mình.
“Nhưng anh không định chơi công bằng.”
Khi Weed nhìn quang cảnh của Đồng bằng Garnav, cậu lạc trong suy nghĩ một lúc. Nếu cậu thắng cuộc chiến này, cậu sẽ có được số tài sản khổng
lồ đủ để đảm bảo cuộc sống xa hoa cho cả gia đình cậu trong nhiều thế
hệ.
‘Chủ nhân của một cao ốc, một mảnh đất, một ngôi nhà, hay thậm chí
một người đầu cơ bất động sản... Mình có thể trở thành bất cứ ai.’
Cậu nhớ lại cảm giác khi vừa mất đi cha mẹ lúc còn bé: giống như tất
cả hạnh phúc đang trượt khỏi kẽ tay, cả thế giới mờ nhạt trước mắt. Cảm
xúc tuyệt vọng đến tột cùng như dội từng thùng nước đá vào trái tim cậu, mất mát và chán nản.
‘....Và mình đã đi được tới bây giờ.’
Cậu học được rằng thế gian có thể hiểm ác và khốn nạn tới mức nào khi làm việc trong các nhà máy và công trường xây dựng. Những kẻ yếu đuối
và nghèo hèn dễ dàng bị dẫm đạp. Những con người mà cậu trông thấy khi
đi ngang qua cửa tiệm hay quán café, trông họ như đến từ một hành tinh
khác. Mỗi lúc cậu lang thang quanh những con phố tấp nập của thị trấn
cùng với em gái, cậu lại có cảm giác hai người là những kẻ rách rưới và
nghèo túng duy nhất trong đám đông. Cậu thường ghen tỵ với đám người
buồn bã vì kết quả thi không tốt, hoặc tức giận với bạn bè họ, vì cậu
biết rằng những rắc rối và nỗi đau buồn của họ sẽ tiêu tan chỉ trong vài ngày.
‘Lên bậc thầy kĩ năng Sculpting và vượt qua tất cả các quest khó...
Có thể tất cả những điều đó là để chuẩn bị cho cuộc chiến lần này.’
Tưởng niệm quá khứ xong, cậu bắt đầu vạch kế hoạch để chiến thắng.
Hội Cháo Hành và Guild Hermes... sẽ là một cuộc chiến mà hai lực lượng
quan trọng nhất trên Lục địa Versailles đụng độ, có rất nhiều yếu tố
không thể đoán trước được trong quá trình chiến đấu.
‘Một khi cuộc chiến bắt đầu, rất nhiều thứ xảy ra sẽ vượt quá tầm kiểm soát của mình.’
Lúc này, cậu không thể biết Guild Hermes sử dụng chiến lược nào, cũng không biết chính xác Hội Cháo Hành sẽ sử dụng được bao nhiêu sức mạnh,
không biết gì cho tới khi cuộc chiến thực sự bắt đầu.
‘Mình chỉ cần làm những gì có thể. Là một Bậc thầy Sculptor, đây chính là lúc đem toàn bộ kĩ năng mà mình đã học ra sử dụng.’
Hàng đống mánh khóe rẻ tiền và bẩn thỉu lướt qua tâm trí Weed. Bình
thường, các kĩ năng có mức phạt nặng như Sculptural Life Bestowal hay
Sculpture Ressurrection sẽ phải sử dụng nếu cần. Đặc biệt là trong
trường hợp của Sculpture Ressurrection, nếu hồi sinh một nhân vật có
thành tựu lớn nhất nhì trong lịch sử của Royal Road thì sẽ không có tác
dụng.
“Mình không thể để một tên ngu ngốc đến làm trò hề rồi biến mất. Mình cần chắc chắn rằng họ sẽ giúp mình bất kể giá nào.”
Không gì giả dối bằng những lời tâng bốc không thật lòng; một kẻ nịnh hót thật sự chuyên nghiệp sẽ đặt cả tâm hồn mình vào mỗi lời khen, và
những lời xu nịnh của hắn ta thậm chí có đủ sức mạnh để chữa khỏi bệnh
táo bón mãn tính của người nghe.
“Để dựng nên một màn kịch lớn, mình phải sử dụng kĩ năng Time
Sculpting. Nó chỉ có thể dùng một lần, nhưng mình biết phải sử dụng ở
đâu để có được hiệu quả tốt nhất.”
Đưa ra những dự đoán cho cuộc chiến tranh sắp tới theo cách thông
thường vẫn không đủ; Guild Hermes chắc cũng đang làm như vậy. Trí thông
minh, tài nịnh bợ và xoáy người khác – cậu phải sử dụng những tài năng
siêu việt nhất của mình, Weed đang hoàn thành một kế hoạch lớn nhất từ
trước đến nay trong lịch sử Lục địa Versailles.
***
Mapan!
Một Merchant xuất chúng và là người đứng đầu Công ty Thương Mại Mapan, anh nhận được tin nhắn riêng từ Weed.
- Weed: Hãy thông báo đến tất cả các nhóm Merchant ở Lục địa phương
Bắc: chúng ta cần tập chung vào tuyến đường cung cấp tới Đồng bằng
Garnav hết mức có thể. Ngoài vũ khí và quân lương, hãy đảm bảo mang đủ
thực phẩm dự trữ vì mọi người cũng cần ăn uống. Tất cả thực phẩm và rượu phải đến nơi trong vòng 3 ngày – đây là phần quan trọng nhất.
Mapan không bao giờ nghi ngờ lời Weed nói; bởi vì trước đây rất lâu
anh đã biết rằng Weed chính là ông vua Midas trong truyền thuyết.
(Vua Midas trong thần thoại Hy Lạp khi chạm đến bất kỳ đồ vật nào đều biến thành vàng)
‘Cậu ấy trở thành một Sculptor cũng là có lý do. Đó là class suốt
ngày làm việc với một mảnh gỗ tìm thấy trên đất rồi sau đó bắt chẹt
người ta bằng cách bán nó với giá trên trời. Đó là bản tính của Weed khi trở thành Sculptor.’
Nhưng trong khi tin tưởng vào quyết định của Weed vô điều kiện, Mapan cũng vẫn tò mò lý do đằng sau những hành động của cậu.
“Tôi sẽ thu thập tất cả vũ khí và quân lương chúng ta có, dù phải vét rỗng kho tất cả các cửa hàng trên toàn khu vực Morata. Nhưng cần mang
tất cả thực phẩm thật sao?”
Vẫn còn 2 tuần trước khi cuộc chiến trên Đồng bằng Garnav bắt đầu, và nếu mỗi người chơi mang theo thực phẩm riêng cho mình, anh tự hỏi liệu
thực phẩm dự trữ có cần thiết không.
- Weed: *haizz*... Cậu quá ngây thơ rồi đấy.
Khoảnh khắc Mapan nhận được tin nhắn từ Weed, anh nhận ra rằng mình
đã mắc một sai lầm nghiêm trọng. Đó là, anh đã sai khi cố gắng hiểu
những động cơ xảo quyệt của Weed bằng quan điểm và cách nhìn của người
thường.
- Weed: Sẽ có rất nhiều người đến Đồng bằng Garnav trước ngày diễn ra cuộc chiến.
“Biết ngay mà.”
Sẽ mất 2 ngày để các thành viên Hội Cháo Hành mới chiếm quyền kiểm
soát Vùng Harpan xuống tới Đồng bằng Garnav. Geomchi và các Desert
Warrior thì không cần nhiều thời gian. Và cả hai bên đã đồng ý với cuộc
chiến định mệnh một lần cho tất cả này, nên chẳng có lý do gì để đánh
nhau với Quân đội Hoàng gia trước thời gian đã hẹn. Bằng việc để tuyến
đường đến phương Bắc cho Quân đội Hoàng gia mở đường còn những người
khác thì sử dụng cổng dịch chuyển, họ sẽ tới Đồng bằng Garnav rất sớm.
- Weed: Vì thế chúng ta cần bắt những con chim này trước. Chỉ cần đủ
rượu và thực phẩm, đây sẽ là cơ hội tốt để móc sạch túi bọn họ, anh có
nghĩ thế không?
“A-ha! Ra là thế...!”
Mapan có thể tưởng tượng ra cảnh ấy trong đầu. Một đám đông khổng lồ
đổ về Đồng bằng Garnav; chưa kể tới tất cả người chơi phương Bắc, nhiều
người chơi của Lục địa Trung Tâm cũng nhanh chóng chạy tới nơi này để
không bỏ lỡ cơ hội chứng kiến sự kiện vĩ đại. Với số lượng người lớn như thế tụ tập ở một nơi, cộng với thức ăn và rượu... kết quả có thể trông
thấy rõ.
“Nó sẽ biến thành một lễ hội!”
- Weed: Chính xác. Họ sẽ đắm chìm vào ăn uống mà quên rằng túi mình đã bị móc sạch.
“Chí lý...”
- Weed: Con người có xu hướng hoang phí tiền bạc khi họ đang sợ hãi
tương lai mù mịt. Dù kết quả của cuộc chiến có thế nào, chúng ta cũng
cần kiếm lời.
“Để tôi nói câu này: Cậu ăn gì tôi cúng. Máu kinh doanh của cậu thật sự đã làm tôi cảm động sâu sắc.”
- Weed: Tôi đã đề nghị kéo dài quãng thời gian này trong 15 ngày bởi
vì hi vọng người chơi trên Lục địa Trung Tâm cũng tham gia góp vui.
“Tôi sẽ bắt đầu các bước chuẩn bị cần thiết. Chúng ta sẽ tổ chức lễ
hội tuyệt vời nhất trên Lục địa Versailles, huy động mọi nhóm Merchant
tại phương Bắc.”
Weed không nhắc tới, nhưng kế hoạch nhỏ này của cậu cũng là một chiêu trò để chiến thắng trong trận chiến sắp tới. Trong số tất cả người chơi Royal Road, có một lượng lớn người chẳng hề quan tâm đến việc dành
quyền lực tối cao trên Lục địa Versailles. Họ cũng không hứng thú với
những vấn đề chính trị mà chỉ an ổn sống trong một góc của thị trấn hay
thành phố nhỏ một thời gian dài, tình hình nội bộ trên toàn lục địa có
rất ít liên can tới cuộc sống của họ. Và đặc biệt rất nhiều người chơi
trên Lục địa Trung Tâm có xu hướng đó, vì họ đã chán ngấy những cuộc
chiến tranh liên miên. Một lễ hội vui vẻ sẽ khiến cho những người chơi
bình thường nhảy vào tán dương cổ vũ, sau khi người chơi của Lục địa
Trung Tâm đã tận hưởng trọn vẹn lễ hội, chỉ cần đẩy nhẹ chắc chắn họ sẽ
chuyển sang đứng về phía Weed.
‘Chỉ riêng điều này cũng đủ để tăng sức mạnh của quân ta lên 10%.’
Keng! Keng! Keng!
Herman và Fabio vẫn tiếp tục rèn kiếm không ngừng ngay cả khi họ đã
trở thành Bậc thầy Blacksmith, giống như đang cạnh tranh với nhau.
“Weed và BardRay...hmm...”
Chiến tranh không gây ra tổn thất nào cho các Blacksmith; dù ai nắm
quyền kiểm soát, họ cũng không dám ngược đãi các Blacksmith có kĩ thuật
tốt nhất trong Royal Road. Tuy nhiên, viễn cảnh của cuộc chiến vĩ đại sẽ quyết định thế lực mạnh nhất trên lục địa đã làm họ hiếu kỳ.
“Tôi đoán tôi sẽ khởi hành đến đó.”
***
Farmer Miretas.
Các Farmer của Royal Road dựa vào việc lao động chân tay trong tất cả các giai đoạn đồng áng, trồng trọt trên các vùng đất hoang cho đến thu
hoạch mùa màng, bởi vì không có máy móc nông nghiệp tồn tại trong thế
giới này. Canh tác một vùng đất rộng lớn bằng tay, một ngày nghỉ cũng là quá xa xỉ đối với họ, họ phải trông nom rất nhiều loại hoa màu, hàng
chục loại cây ăn trái và cây cảnh khác nhau.
“Trông nó thật đẹp.”
Miretas nhìn cánh đồng lúa vàng nhấp nhô như sóng mỗi lần có gió lướt qua.
“Farmer là một nghề gieo những hạt giống vào thiên nhiên và nhận lại
quả ngọt cho sự chăm chỉ và lương thiện. Được làm việc với đất và cây đã là không còn gì phải hối tiếc, chưa kể đến những niềm vui mà nó mang
lại.”
Trán của anh bừng sáng những giọt mồ hôi vì làm đồng.
Ding!
Phát triển giống cây mới!
Bạn đã tạo ra giống lúa mới. Nó có giá trị dinh dưỡng cao, loại gạo cao cấp sẽ tan ngay trong miệng khi được nấu lên.
Nguyên liệu thực phẩm hạng nhất.
“Mình cần chia sẻ nó với các Farmer khác.”
Một Farmer có thể sẽ là nguồn trợ giúp rất lớn đối với người cùng
nghề khi họ phân phát hạt giống quý hiếm của những loại cây mới mà họ
phát triển được, bởi vì các Farmer khác có thể tăng level kĩ năng hoặc
Fame bằng việc trồng chúng. Dĩ nhiên, nếu Miretas tham lam hơn có thể
anh sẽ để mình là người duy nhất trồng được giống cây quý hiếm đó, nhưng anh không làm thế. Tăng sản lượng trung bình cho các Farmer sẽ khiến
Royal Road giàu có hơn.
“Vậy, đồng bằng Garnav...”
Miretas vừa nhận được lời mời từ Weed, nó được chuyển tới bằng lũ
chim sẻ tập sự của tộc Avian, chúng được thuê với giá 2 bạc một giờ.
- Hãy đến và xem trận chiến tuyệt vời tại Đồng bằng Garnav.
Chúng tôi luôn biết ơn vì tất cả những nỗ lực anh đã làm cho Vương
quốc Arpen, anh sẽ được cung cấp một chỗ trên tấm lưng rộng của Wyvern-3 để tiện quan sát.
– Vé mời VIP –
“Đương nhiên mình nên đi. Mình phải trả thù bọn Guild Hermes ngu ngốc, lúc nào cũng coi thường Farmer chúng ta.”
Miretas nhồi đầy một ba lô hạt giống đã được anh cải tạo lại và được
sử dụng cho mục đích chiến đấu. Trong khi các Farmer không thành thục
trong chiến đấu, họ vẫn có thể trợ giúp cho đồng đội bằng những cách
gián tiếp như tạo ra một khu rừng toàn cây ăn thịt người, hoặc tạo ra
một mạng lưới cây cối mọc khắp chiến trường.
***
Tailor Drago.
Anh nhận được lời mời khi đang giặt đống đồ chất cao như núi.
“Thật xấu hổ, mình không nghĩ là mình có thể đi bởi vì còn cả đống việc.”
Anh đang làm mọi thứ có thể để hoàn thành nhiệm vụ Master Tailor,
nhưng hết trở ngại này đến trở ngại khác. Anh đang phải giặt nhiều đồ
tới nỗi đôi tay tinh tế và khéo léo của một thợ may đã đầy những vết
phồng rộp. Đúng vậy, nhiệm vụ giặt đồ khiến anh phải xử lý đống vải vóc
này sạch sẽ khỏi những vết ố bẩn cũ và làm chúng trở nên mềm mại hơn khi chạm tay vào.
“Sau khi làm xong quest này mình phải làm một quest nào đó vui hơn
mới được... Từ giờ đến lúc đạt Bậc thầy chắc không thể toàn nhiệm vụ làm bằng tay chứ?”
Drago nhấc đầu ra để nhìn xem còn bao nhiêu đồ cần giặt nữa.
“....”
Và vẫn còn đó, một núi quần áo bẩn, trông như thể nó chưa hề giảm kích thước chút nào.
“Cíu... mình cần thoát khỏi đây.”
Thế là anh quyết định chạy tới Đồng bằng Garnav ngay lập tức.
***
Elkgoon, đầu bếp của Hội Cháo Hành.
Anh là đầu bếp có những kĩ năng vượt trội, khả năng tạo ra những
hương vị ngon nhất bằng đôi tay mình, song anh vẫn cảm thấy kém cỏi mỗi
khi ăn một món cháo hành.
“Vị của nó thật nhẹ nhàng... không cần thêm bớt gì cả; phải đúng vị
này. Đây là một món chỉ đủ lót dạ, nhưng vẫn còn những người chết đói vì không có thứ này. Đó là lý do tại sao chúng ta không được lãng phí
nguyên liệu.”
Elkgoon cũng chính là người tạo ra các món ăn thật sự đằng sau những
cái tên của nhiều nhóm Cháo Hành. Một vài biến tấu của Cháo Nấm Độc rất
khó nấu cho nên những đầu bếp khác không thể làm được dù biết công thức. Chỉ có Elkgoon có thể nấu ra món Cháo Nấm Độc hoàn hảo tỏa ra mùi hương thơm ngát của đất.
“Những người đến từ Lục địa Trung Tâm có khẩu vị khá khác biệt với
người phương Bắc. Mình phải đến đó, ước gì có nhiều người từ Lục địa
Trung Tâm nếm thử món Cháo Nấm Độc.”
***
Architect Mibullo.
Kể từ khi anh chuyển đến phương Bắc, phong cách kiến trúc của vùng
này đã trải qua một sự thay đổi ấn tượng. Những tòa nhà lớn và công phu
tạo ra cảnh quan đẹp cho các thành phố. Sự thay đổi của nhiều khu nhà
lụp xụp tồi tàn ở Morata cũng là tác phẩm của anh.
“Cũ kĩ không đồng nghĩa với xấu xí. Chỉ cần thay đổi một chút là sẽ lộ ra giá trị thực sự của các tòa nhà.”
Anh đã thay đổi một chút cấu trúc và màu của từng ngôi nhà tồi tàn,
và tạo nên cảnh tượng tuyệt vời mà khi nhìn từ xa, những ngôi nhà của
Morata dường như tạo nên một bức tranh. Một Architect vĩ đại là sự kết
hợp của một nghệ sĩ và một Sculptor, những người đã khiến các bản thiết
kế trở thành hiện thực.
Dawn City, công trình mà Mibullo đã tham gia vào từ khâu lên kế
hoạch, nó đã trở thành biểu tượng của lịch sử phương Bắc và thêm vào đó
là những khu phố sạch đẹp của nó: Phố Băng, Phố biên giới, Phố nghệ
thuật, Phố văn hóa, Phố thương mại, Phố phiêu lưu, Phố sản xuất. Khi xây dựng một thành phố, niềm hạnh phúc của các cư dân tương lai là yếu tố
phải chú ý nhất.
“Có thể tất cả người dân trong thành phố này đều luôn có những giấc mơ đẹp và sống rất vui vẻ.”
Anh tin rằng một thành phố xinh đẹp, thuận tiện sẽ khiến con người
sống trong đó cảm thấy hạnh phúc hơn; một thành phố nơi các cư dân và
khách du lịch đều muốn ở lại càng lâu càng tốt, dù chỉ là thêm vài ngày.
Chính lúc đang xây dựng Dawn City, anh nhận được thư mời của Weed.
“Ồ, dù cậu ấy không mời thì mình cũng đang định đi... hmm hmm.”
Một trận đấu quyết định giữa Vương quốc Arpen và Đế chế Haven – đây
là sự kiện mà anh nhất định phải tham dự, bởi vì nếu Đế chế Haven thắng, người của Đế chế sẽ chiếm đóng và sử dụng Cung điện quý giá mà anh đã
xây dựng bằng bao mồ hôi công sức. Nếu tình thế ngày càng tệ, Mibullo
thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để phá hủy nó bằng chính đôi tay mình.
“Mọi chuyện sẽ tốt thôi. Weed đã cứu thể diện cho mình bằng cách gửi
thư mời. Thật tuyệt khi được thừa nhận như vậy, kể từ khi mình đến Vương quốc Arpen.”
Vương quốc Arpen đối xử với những người làm nghề kỹ nghệ sản xuất rất thân thiện, có lẽ bởi vì Vua của họ cũng là một Sculptor. Mibullo đã
quyết định sẽ trả ân huệ này bằng tất cả khả năng của mình.
***
Oberon – một trong những người đã chơi Royal Road ngay từ lúc ban
đầu, là người lập ra Guild Frozen Rose (Hoa Hồng Băng). Trước kia anh
từng dẫn đầu rất nhiều cuộc phiêu lưu ấn tượng, và hiện tại anh là lãnh
chúa của Lâu đài Vent ở Vương quốc Arpen. Ngay cả khi một số lượng lớn
thành viên của Hội Cháo Hành đang hành quân về phía Nam, anh vẫn ở lại
phía sau và thủ thành với tư cách là lãnh chúa của lâu đài để đảm bảo an toàn khu vực và làm hậu phương cho những người khác. Nhưng giờ anh lại
nhận được thư mời của Weed.
“Vậy là sẽ có một cuộc đối đầu giữa hai bên? Thế thì mình đương nhiên phải đến giúp rồi.”
Vì thế anh khởi hành hướng về phía Nam, mang theo toàn bộ quân đội
của Lâu đài Vent. Trên đường đi, Oberon dùng ảnh hưởng của mình để tập
hợp thêm những người khác, anh còn có rất nhiều bài phát biểu ấn tượng
trong quảng trường của Morata.
“Tại sao chúng ta phải chiến đấu? Tại sao chúng ta sống? Tôi không
nói rằng mình biết rất nhiều về cuộc đời, nhưng tôi biết rằng nếu chúng
ta không sẵn sàng chiến đấu ngay lúc này, thì cả phần đời còn lại sẽ cảm thấy xấu hổ và hối tiếc. Hãy cùng hành quân với sự tự hào. Chúng ta là
Cháo Hành!”
***
Pavo và Gaston, những người dẫn đầu các Architect phương Bắc, đang hành quân cùng với quân đội chính của Hội Cháo Hành.
“Hãy xây đường. Đây sẽ trở thành tuyến đường giao thương chủ chốt cho Vương quốc Arpen nhằm nâng cao ảnh hưởng kinh tế đối với phía Nam.”
Bởi vì họ đã được bổ nhiệm là lãnh đạo của bộ xây dựng Vương quốc Arpen, nên họ có khả năng tạo ra các quest mới.
Xây dựng tuyến đường giao thương
Đây là nhiệm vụ quốc gia của Vương quốc Arpen.
Xây một con đường dẫn tới các đồng bằng phía Nam. Những công nhân tham gia vào dự án xây dựng sẽ được nhận điểm cống hiến.
Độ khó: D
Phần thưởng: Điểm cống hiến cho quốc gia.
Hạn chế nhiệm vụ: Chỉ dành cho cư dân của Vương quốc Arpen.
Các Architect đi đến đâu, đường mới được tạo ra đến đó. Sự tận tâm
của họ đã góp phần đẩy nhanh tốc độ hành quân của quân đội Hội Cháo
Hành, cũng như đảm bảo tuyến đường vận chuyển sạch đẹp để xe hàng có thể chạy với tốc độ cực cao.
“Tiến lên! Tssssskk.”
Quân đội Orc hành quân dọc theo một tuyến đường tương tự, số lượng của họ nhiều vô số.
***
Adventurer Chaser.
“Tìm ra những dấu vết nhỏ nhất và lùng sục khắp lục địa để tìm xem nó dẫn tới đâu, đây là công việc của một Adventurer. Cảm giác phấn khích
khi đi khám phá là thứ mà họ sống vì nó, dù biết nó chỉ kéo dài trong
một giây.”
Anh là người đã khám phá ra những tàn tích của Đế chế Niflheim và
mang chúng về Vương quốc Arpen. Hiệu quả của những tàn tích đó đã mang
lại sự phát triển nhanh chóng cho sức mạnh kinh tế - kĩ thuật của vương
quốc cũng như những tiến bộ thương mại. Là một trong số những người có
đóng góp lớn nhất vào sự phát triển của Vương quốc Arpen, tên của Chaser nổi tiếng rộng rãi trong cộng đồng người chơi phương Bắc.
Và như lẽ đương nhiên, anh cũng sẽ xuất hiện trong trận chiến sắp tới.
***
Daymond.
Anh là bang chủ của Guild Predator of the Land, cũng là người chơi
đầu tiên nhận được nhiệm vụ cấp S. Anh đã từng là một Priest Hồi Sinh và cũng từng đánh chiếm Lục địa Trung Tâm bằng đội quân quỷ dữ của Giáo
hội Embinyu. Nhưng sau khi quân đội đó bị Đế chế Haven đàn áp, nhân vật
của anh đã bị xóa vĩnh viễn, đó là mức phạt khi không hoàn thành quest.
Kể từ đó, thành viên của Predator of the Land đã bắt đầu một khởi đầu
mới trong Royal Road, và hiện tại họ đã đạt tới level 100. Sức mạnh
khủng khiếp từng có của Guild giờ chỉ còn tồn tại trong ký ức, nhưng
những thành viên của Guild vẫn tiếp tục chăm chỉ nâng cao sức mạnh, cày
cuốc trong từng hầm ngục ở Morata.
“Nơi đây đúng là thiên đường.”
“Giá cả thấp, sản phẩm lại chất lượng cao.”
“Điều bất ngờ đó là các Merchant sẵn sàng sửa chữa hoặc trao đổi item hỏng hóc. Các nhóm Merchant của Guild Hermes chẳng bao giờ làm thế.”
Không giống như những ngày còn ở Lục địa Trung Tâm, giờ đây họ đang tận hưởng cuộc sống của những tân thủ.
“Hey boss, chúng ta cùng đến đó không?”
“Dĩ nhiên. Đi nào!”
***
Hegel, Bella, Rumi và Nide.
Những sinh viên trong Khoa thực tế ảo của Đại học quốc gia Hàn Quốc hiện tại cũng ở Morata.
“Anh biết đấy, chúng ta có nên... đi xem cuộc chiến này?”
“Hmph, vô ích. Đánh bại Guild Hermes đơn giản là một việc bất khả
thi. Ngay cả Guild Black Lion mạnh như thế cũng không phải đối thủ của
chúng.”
“Sao anh lại bi quan thế, Hegel?”
“Nhìn một cái là biết cuộc chiến sẽ thế nào rồi. Thật ngu ngốc khi để những ảo tưởng vô nghĩa che mờ mắt.”
“Anh làm tôi quá thất vọng, không chịu nhìn xem gió đang theo chiều nào đi. Chẳng trách anh lại không có bạn bè gì.”
“....Ách!”
Đúng lúc đó, Thief Nide yên lặng đứng dậy khỏi ghế. Rumi trông thấy thế thì chớp chớp mắt.
“Anh tính đi đâu?”
“Đồng bằng Garnav.”
“Nó khá xa.”
“Dù sao, tôi muốn đi xem cuộc chiến. Tôi có cảm giác mình sẽ sống trong hối hận suốt quãng đời còn lại nếu để lỡ nó.”
“Vậy cùng đi đi.”
Các sinh viên khác của Đại học quốc gia Hàn Quốc cũng đứng dậy khỏi ghế.
Hegel vẫn ngoan cố không đi, nhưng cuối cùng anh ta cũng phải thừa
nhận rằng các con phố đông đúc của Morata bây giờ đã trở nên thật vắng
lặng đến mức trống trải. Cánh cổng lâu đài chật kín những xe hàng và đàn bò đang tiến về phương Nam.
“Hừ. Ok, ok, tôi sẽ đi... nhưng thế không có nghĩa là tôi hứng thú gì đâu đấy.”