Weed nhìn lại chặng đường phía sau lưng mình một vài lần. Độ mất lòng tin của lũ Yellowy, Golden Bird và Silver Bird lúc này đã chất chồng
tới trạng thái cực hạn.
“Ớ không phải chỗ này à?”
“….”
“Chẹp, thôi thì quay lại vậy.”
Họ đi lầm đường nãy giờ đã tới cả chục lần. Ngách cụt, đoạn đường đi
dở chừng thì bị chặn, những đường hầm dần trở nên hẹp một cách đáng sợ!
Nhưng Weed không thể định vị nhánh đi đúng, bởi đường hầm cái nào
cũng tối như cái nào, khiến ta rất khó để phán đoán bốn hướng nam bắc
đông tây.
Thêm vào đó, càng đi vào sâu hơn, đường lại càng có nhiều thông đạo,
tạo thành một chuỗi hầm lớn và quá mức phức tạp. Có hàng tá đường ngang
ngõ dọc, thi thoảng lại có dăm ba lỗ hổng thông sang chỗ khác nằm theo
cách phức tạp nhất. Việc tìm đường tới địa điểm cần đến dù chỉ đi có một đoạn ngắn thôi nhưng cũng rất chật vật.
Thậm chí, nơi dự đoán có mỏ quặng Helium cũng không hề được đánh dấu một cách rõ ràng trên bản đồ.
Seo Yoon do dự một chút rồi giơ tay ra.
“Em có thể xem bản đồ không?”
Cô lắp bắp trong một vài lần nói đầu, nhưng giờ câu chữ đã dần trở nên mượt mà và tự nhiên.
Weed đưa ra tấm bản đồ dưới lòng đất.
“Hãy làm những gì cô muốn. Nhưng cái dungeon này phức tạp lắm, sẽ không dễ để tìm đúng đường đâu.”
‘Nếu cô ấy tiếm quyền lãnh đạo, mong sao cô ta đừng có đùn đẩy bất cứ sự thất bại nào về phía mình là được!’
Seo Yoon nhìn lên bản đồ một lúc rồi chỉ về phía tay phải.
“Em nghĩ chúng ta nên đi đường này.”
“Cô nghĩ vậy à? Ừ thì, con người ai cũng phải phạm sai lầm. Ý tôi là, cô chỉ chỗ nào …. vậy đi hướng này xem.”
Weed định nói thêm cái gì đó, nhưng rồi nghĩ thôi tốt nhất cứ suy nghĩ thoáng ra rồi theo sau cô ấy.
“Có một nhũ đá rất sắc cách ta 200m.”
Seo Yoon rất cẩn thận chú ý đến mọi chi tiết xung quanh mình.
“Dù cô có nhìn theo hướng nào thì cũng chỉ nhìn thấy nhũ đá thôi.”
Seo Yoon hướng dẫn họ rẽ ở đoạn có một khoảng trống xen giữa các khối nhũ đá sắc lẹm.
Các nhũ đá thường được nhìn thấy rủ xuống từ trần các hang động theo
hình nón giống hình giọt nước chảy xuống từ từ, nhưng những nhũ đá này
lại không phải là thứ mà bạn thường hay nghĩ tới.
Bạn có thể uống trực tiếp nước sạch chảy xuống từ những nhũ đá này.
Khi Weed trở lại hình dạng con người, cậu giờ cần phải ăn uống.
Yellowy, Seoyoon, Golden Bird và Silver Bird cũng đều cần có một lượng
nước nhất định do việc đi qua những dòng dung nham nóng chảy đã làm họ
khát khô cả cổ.
“Do lối đi phía trước đã bị ngăn cách bởi dung nham, nên giờ ta sẽ đi len theo khoảng trống ngay cạnh chỗ các thạch nhũ này.”
Dòng dung nham ở lối đi này có vẻ ít hoạt động hơn, và ở đây số lượng những tảng đá rắn chắc có thể đi lên trên được cũng nhiều hơn. Lối đi
đó đã mở ra một con đường hướng tới một dungeon rộng lớn.
Weed đã khiến họ lạc hết lần này tới lần khác, cố gắng mãi chỉ để đi
được đúng hướng. Ngược lại, Seoyoon chỉ tìm có một lần là ra đúng ngay
đường.
Cố gắng giữ chút thể diện, Weed nói khẽ vào tai Yellowy.
“Ta chính là người đã tìm ra đường này từ đầu.”
“Moooo.”
“Ta chỉ nói rằng ta là người đã làm hết thảy mọi công việc khó khăn để giúp tất cả chúng ta đi xa được thế này.”
Yellowy mở lớn cái mõm của mình, lưỡi thè ra ngáp lớn rồi lại tiếp
tục cất bước. Thật rõ ràng là lời của Weed bị chú ta cho vào tai này và
cho ra tai kia.
Nhờ có Seoyoon, họ cuối cùng cũng không lãng phí thời gian và tìm ra được hướng đi đúng.
Nhờ có quái vật vẫn cứ liên tục xuất hiện, thức ăn vẫn luôn được đảm
bảo. Có một số lượng đáng kể quái vật cỡ trung sống trong phần nhà ngục
này dungeon.
Thêm vào đó, do lối đi mới giờ đã trở nên rộng hơn, họ có thể chiến
đấu một cách dễ dàng hơn bởi Tori và Van Hawk lúc này cũng có thể tham
gia được. Việc này không so sánh được với việc một Lich chỉ huy cả một
quân đội Undead đi càn, nhưng dù sao chỉ thế cũng là đủ để đối phó với
cái dungeon này rồi. Golden Bird và Silver Bird có thể tham gia chiến
đấu, dù rằng các kỹ năng của Silver Bird cũng có chút rơi vào thế hạ
phong.
*Ting!*
_______
Bạn vừa chiêm ngưỡng tác phẩm “Wandering Hope”
Của sculptor Pieche.
Chỉ số Art tăng thêm 2.
Do trân trọng một tác phẩm xuất sắc, độ thành thạo kỹ năng đã tăng thêm một chút.
________
Họ đã bắt đầu tìm thấy các tác phẩm điêu khắc trong một khu hầm mới
rộng rãi. Bức tượng đầu tiên là một người đàn ông cầm một cây đuốc để
khám phá!
Hiệu ứng từ bức tượng này giúp tăng thêm Strength và tăng tốc độ phục hồi Stamina.
“Mấy thứ này có vẻ cũng được chế tác theo cùng phong cách với các tác phẩm di sản đang nằm ở Las Phananx nhỉ.”
Mặc dù ước tính khoảng cách tới mỏ Helium từ đây tới đó cũng còn khá
xa, các vị Sculptor này đủ sáng suốt để bỏ lại những thứ này như một
phương tiện định vị, giúp họ tìm đường thông qua những hầm mỏ phức tạp.
“Giám định!”
Weed muốn tận dụng lợi thế của skill Sculptural Memories… chỉ để đề phòng.
Việc nhận định một món vũ khí hay áo giáp đều khá là đơn giản, bạn
chỉ cần có đủ level của skill là ok tuốt. Nhưng khi sử dụng skill giám
định lên các bức điêu khắc, nó có thể sẽ kích hoạt những ký ức đặc biệt
và cho bạn thấy được những ký ức đó, đôi khi nó còn phụ thuộc vào vị trí bạn chạm vào nữa.
Weed đang cố gắng tìm ra những ký ức tới từ những bức tượng và từ
những gì chúng trông thấy. Khi chạm vào cánh tay đang cầm đuốc, những ký ức bị ẩn dấu đã bắt đầu hiện ra.
“Tối, thật tối quá.”
“….”
Cả cái Dungeon này đều tối um, và bức tượng đã được điêu khắc trong
bóng tối. Nó chẳng trông thấy cái gì cả, nên nó cũng chẳng đem lại được
ký ức gì nhiều cho cam.
Khi bạn chạm khắc một tác phẩm điêu khắc từ ban đầu, bạn sẽ chả có
cách nào để mà biết thứ bạn làm ra sẽ biến thành gì, sẽ không có hướng
nào chắc chắn để tiến lên. Và do lượng lớn nỗi lo ấy, việc chạm khắc của bạn sẽ dễ dẫn tới việc sai lầm, và đôi khi lầm đến độ không thể cứu vãn nổi.
“Em không chắc lắm về hướng đi tiếp theo. Kể từ đây sẽ rất khó nói, không biết hướng nào là thông lộ ngắn nhất nhỉ?”
“Vậy để tôi làm điều đó cho.”
Những vị Sculptor tìm ra nơi này đã chạm khắc ra những công trình
nghệ thuật tuyệt vời dọc suốt khu vực lối đi ngầm. Những tác phẩm này
giống như những kho báu nhỏ, do đó rất khó để tìm những thứ còn đang bị
ẩn giấu. Có vẻ như sẽ thật phí phạm nếu như để bất cứ thứ nào trong số
những bức tượng đá này bị bỏ lại không được khám phá trong khu dungeon.
‘Thôi thì… Đây cũng không chỉ đơn thuần là thu nhập thêm nhiều chỉ số art. Thậm chí ngay cả mình cũng muốn tôn vinh linh hồn của những vị
Sculptor cao quý này.’
******
Người chơi tới từ vương quốc Haven và đặc biệt là Drinfeld đều cảm thấy tức giận.
Kết quả thu về từ lũ Thief và những kẻ dò đường khác đều có kết thúc như một trò đùa. Drinfeld thì cũng đã quá chán với chúng.
Viện binh tới từ guild Hermes cũng vậy, tất cả bọn họ đều xa xẩm mặt mày.
“Chúng ta hai giờ trước đích xác vẫn là ở cái chỗ này.”
“Các người ban đầu tự tin rằng các người sẽ có thể đuổi kịp lũ kia
trong khoảng thời gian từ ba đến bốn ngày. Giờ thì gần cả tuần rồi đấy
mà vẫn chả biết hôm nay có tìm nổi hay không.”
Đến mức này thì đón lõng Weed ở ngoài có khi còn nhanh hơn.
Quá nhiều cuộc chiến phải triển khai đã khiến tất cả bọn họ đều mệt
mỏi, bồn chồn và đi tới giới hạn. Không khó để hiểu tại sao, vì các
thành viên guild Hermes liên tục chém giết lũ quái khu hầm ngục.
Sau khi xác định mục tiêu chính là lũ Fire Giant, các Wizard và Shaman đều cứ theo phương pháp cơ bản mà săn chúng.
Những cuộc chiến này đều có thể sánh ngang với cấp độ săn Boss do
hình thể quá khổ của cái lũ này, khiến thể lực và tinh thần của mọi
người đều hao mòn. Tuy nhiên, việc sử dụng các phép thuật có nền tảng là Băng đều trở nên rất có hiệu quả, do vậy tỷ lệ săn thành công của họ
cũng trở nên tương đối tốt.
Fire Giant và phép thuật Băng.
Chúng đều bị kết liễu bởi những đòn Ice Bolt tấn công với cường độ
cao. Khi các Mage kết hợp đòn tấn công nhắm vào một điểm duy nhất trên
cơ thể của lũ Fire Giant, kỹ thuật này sẽ giúp tiêu diệt hoàn toàn đối
phương.
Việc đi săn theo từng nhóm lớn trong khi tiêu diệt lũ quái vật khổng
lồ cũng giúp cho guild Hermes đẩy nhanh được tiến độ và có thể càn quét
khắp dungeon tốt hơn.
Vậy nên khi đến ngày thứ năm kể từ khi vào chỗ khu nhà ngục ở
Dungeon, họ đã tìm ra được vòng tròn ma thuật cũng như một lượng lớn chỉ số cũng được tăng lên, việc ấy đã khiến nụ cười của tất cả mọi người
cùng nở rộ.
“Chỉ thế thôi cũng đủ khiến cho mọi khó khăn của chuyến hành trình này trở nên đáng giá.”
“Tôi cảm thấy thật thoải mái vì nhận được thể loại bồi thường này sau khi cứ phải hì hụi hết ngày này qua ngày khác vượt qua lũ bùn đất nóng
bỏng kia.”
Ở các bãi săn của vương quốc Haven, đa phần cá lớn cứ thế nuốt cá bé, khiến những người ở dưới phải rất chật vật để tăng điểm skill và level. Nhưng kể từ khi được rời khỏi các bãi săn ở quê nhà để tới Las Phananx, họ đều được trải nhiệm những kết quả rất tốt với việc tăng level đều
đặn.
Cơ mà kể từ khi họ bắt đầu cố bám đuôi Weed, tụi Thief và Assasin chả trải nghiệm được cái quái gì ngoài khổ ải.
“Tôi xin lỗi, nhưng mọi thứ trông đều như nhau… các người cũng biết
hàng tá quái vật sống ở đây, và tầng hầm của cái dungeon này lại chủ yếu làm từ đá, nên tụi quái vật lượn qua lượn lại tí là có hàng đống dấu
vết… vậy nên sẽ rất khó để tìm ra được đúng đường…”
“Ta nghe mấy lời lải nhải này tới hai mươi lần rồi.”
“Hãy cho chúng tôi thêm một ít thời gian.”
“Cái “thêm một ít thời gian” của mấy bố đã dài đến mấy ngày rồi đấy
ạ. Nhìn xem, chúng ta chẳng có nhiều sự lựa chọn hay gì cả, nhưng thời
gian càng lâu càng biến chúng ta hoàn toàn trở thành một lũ ngốc.”
Thực sự phía Thief chỉ muốn kết thúc béng cái trách nhiệm theo dấu này, nó đơn giản là quá sức chịu đựng của họ.
Theo dấu Weed không hề là một nhiệm vụ dễ dàng. Dungeon này vừa sâu,
vừa rộng, nguồn sáng tự nhiên lại khan hiếm, do vậy bạn chỉ có thể dựa
vào ánh sáng của phép thuật để tìm ra lối đi. Tất nhiên họ cũng có mò
theo các dấu chân, nhưng sau một hồi các dấu chân này lại biến mất, hay
bị che phủ khiến bạn lại phải dừng lại và tranh luận xem nên đi tiếp
đâu, và hẳn nhiên mỗi lần như thế là lại quẳng ra mấy câu chửi thề.
“Rõ ràng hắn đi đường này.”
Các Thief khác, thậm chí phía Assasin cũng đồng tình. Dấu chân của Weed chắc chắn không do dự là đi theo cái lối này.
“Vậy thế đ** nào ta lại quay trở lại nơi bắt đầu thế này?”
Tên Thief dẫn đầu không khỏi thở dài, trong khi một tên Assasin khác tiến tới.
“Tôi thực là đếch hiểu nổi.”
Các Dungeon ở Jigolaths quả thực rất phức tạp. Ngay cả Weed, người
nắm trong tay một cái bản đồ, vẫn đi lạc giữa rất nhiều lối và ngã tư
khác nhau, khiến họ chệch hướng rất nhiều lần.
Con đường mòn dài đằng đẵng đôi khi kết cục lại bị chặn, chẳng có
cách nào để tiến lên. Vậy nên họ lại phải men theo các nhánh khác mà rồi sau đó lại dẫn họ quay trở lại vị trí ban đầu, làm cho tất cả đều khó
chịu trong cái quá trình ấy.
Nhưng đó không phải lí do thực sự cho việc họ cứ phải lang thang tìm đường.
Ngay cả với thông lộ đã không còn dung nham, nếu bạn cứ thế cắm đầu
rồi cẩn thận mò theo dấu chân để lại, bạn sẽ kết thúc với việc lại đi
một vòng tròn, dù cho cái thông lộ đấy có phức tạp hay không.
Vấn đề là dấu chân của Weed và Seoyoon lại cứ thế thay đổi dần dần.
Weed, với các skill Blacksmith và Sewing của mình, tạo ra rất nhiều
dấu chân giả tựa hồ như dấu chân của lũ quái như Chaos Warrior và
Inferno Knight. Họ cho chúng lẫn vào các dấu chân bình thường của mình.
Dấu của lũ quái vật và những thứ khác bị lẫn lộn quanh các thông lộ
tới vài lần, nên việc theo dấu họ khiến phía Thief tức đến loét dạ dày.
Thậm chí họ còn nghĩ ra ý tưởng hung ác hơn là để Yellowy đi bằng hai
móng với sự giúp đỡ của Silver Bird và Golden Bird.
“Tôi nghĩ các dấu vết này mới đúng này. Thông lộ kia chắc chắn lại chỉ sai đường rồi.”
Khi họ bắt đầu tìm kiếm khắp các thông lộ, họ miệt mài vẽ nên một tấm bản đồ Dungeon và rồi cũng dần dà phát hiện ra những khu vực khác nhau
của nó. Nó có xu hương giống như một bản đồ kỳ cục do chúng như những
con rắn chằng chịt chồng chéo khắp nơi Weed đã đi qua. Và rồi bỗng khi
họ đang đi theo hướng ấy, dấu vết bỗng dưng biến mất hoàn toàn.
“Chúng không thể làm vậy! Cái quái gì, sao hắn có thể làm trò kỳ cục vậy chứ?”
Ý định của tụi truy đuổi đã bị Weed dự tính trước.
‘Do chúng đã công chiếu cái event ở khu hầm ngục này, thông thường mà đoán chắc hẳn chúng sẽ theo dấu mình tới đây thôi.’
Với địa hình đặc thù của Dungeon được trình chiếu như nền của buổi
phát sóng, sẽ không quá khó để đoán ra vị trí này. Thực hiện một vài
biện pháp đề phòng chẳng mất gì cả, nếu chúng đúng là có ý tới thật thì
cũng nên khiến chúng gặp khó trong việc tìm cậu thôi. Bởi cái độ nguy
hiểm phải gặp hai con dao sắc trong đường hầm vắng vẻ là khá khả thi,
nhất là khi tụi Griffith và Drinfeld luôn nóng lòng trả thù.
Chả có gì sai khi tiện tay sắp đặt thêm vài dấu chân sai lệch ở
dungeon, ngoài ra cậu cũng có các Elemental Spirit giúp mình nữa.
“Dirtman, hãy loại bỏ chỗ đất đang chắn trước đường hầm.”
“Vâng thưa Chủ nhân.”
“Và hãy làm cho chúng trở nên tự nhiên hết mức có thể.”
“Vâng em sẽ thử xem sao.”
“Giấu đi luôn những bước chân hiện tại. Hãy sử dụng mấy cái chân giả để làm như ta đang đi về phía đó.”
Họ mở ra các lối đi hay chặn lại đường phía trước, rồi lại dùng dấu chân để sắp đặt các lối đi sai.
Tụi Earth spirit là giỏi nhất trong mấy cái thể loại chi phối đường
đi trong dungeon như thế này, việc truy đuổi họ lúc này chẳng khác gì
đang tìm Elf trong rừng rậm cả. Tuy vậy, những kẻ theo dấu cũng đều rất
giỏi, họ cũng có thể nhận ra những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Nếu như lối đi đã bị chặn lại, họ sẽ sử dụng xẻng và thậm chí có thể
tìm ra đường, bỏ qua những lối đi sai và tìm được lối đi đúng. Tất nhiên là nó rất mất thời gian rồi.
_______
Bạn đã chiêm ngưỡng tác phẩm “Watching the Flowers”
Được chạm khắc bởi Sculptor Muruni.
Chỉ số Art tăng thêm 1.
Nhờ việc trân trọng một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, độ thành thạo của Skill Sculpting đã tăng thêm một chút.
Bạn đã chiêm ngưỡng tác phẩm “Sculptor raising a Pickaxe”
Thuộc về Ivance, bậc thầy về Sculptor xứ Pierre.
Chỉ số Art tăng thêm 3.
Nhờ việc trân trọng một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, độ thành thạo của Skill Sculpting đã tăng thêm một chút.
_______
Khi Weed và Seoyoon đi qua dungeon, họ tìm thấy các bức tượng được
chế tác bởi những người thợ ở mỏ Helium. Những bức tượng này là một
phương thức rất tốt để tăng level mà không phải mạo hiểm mạng sống, tất
nhiên việc này cũng trở nên dễ dàng hơn nhờ có Seoyoon cùng các Bức
tượng sống đã tìm chúng suốt dọc đường.
“Mình thấy cái mũ này có vẻ được làm bằng bạc. Do trình độ chế tác rất cao, nếu mang nó ra bán sẽ được một cái giá tốt.”
Mỗi lần cậu đi qua một bức tượng, mọi quặng kim loại quí cũng như các khoáng thạch đắt tiền ở đó đều biến mất hoàn toàn!
Hẳn nhiên Weed là người sẵn sàng cạy cả cái răng vàng nhỏ nhất khỏi một bức tượng.
Họ cuối cùng cũng tới được điểm kết thúc của chặng đường và tìm thấy một biển cảnh báo cũ kỹ.
_______
Mỏ Helium
Vẫn chưa quá muộn, cho người trẻ tuổi với biết bao hoài bão, để quay trở lại. Ta đã nhận ra quá muộn rằng cuộc
sống này cũng là một Nghệ thuật.
_______
Họ đã tới hầm mỏ nơi mà vị Sculptor đầu tiên tới Jigolaths để tìm Helium.
Lối vào mỏ trông giống như một cái miệng đang mở rộng, tối đen, được
điểm xuyết bởi những dầm gỗ mục như những chiếc răng, như sẵn sàng nuốt
chửng những kẻ du hành. Ngay cả một nhóm khám mỏ chuyên nghiệp cũng sẽ
chần chừ mà tiến vào một cái mỏ Helium với điều kiện như thế này. Để có
thể khám phá một cái mỏ như thế này một cách an toàn, họ sẽ phải chia
nhỏ nhóm của mình, thành từng tổ đội chỉ một hoặc hai người.
“Mình nhất sẽ không trả giá cho bất cứ thứ gì có trong này.”
Việc khám phá mỏ của Weed có vẻ như sẽ khó khăn hơn rất nhiều so với
dự kiến. Một Sculptor, chẳng có đến những skill hữu dụng trong việc tìm
kiếm các khoáng vật chất lượng cao cho nên từ đầu tới cuối chắc cậu chỉ
có thể dựa vào may mắn mà thôi. Dù thế cậu cũng chẳng có đường lùi.
“Đây là những thứ mà chỉ một Sculptor mới có thể làm, chẳng biết mất bao nhiêu ngày mình mới có thể tìm thấy nó đây.”
Cậu đã quyết định đào lên một ít Helium!
Weed nhìn lại vào túi đồ đang mở của mình.
Cậu có mang theo khoảng 20 khoanh bánh mỳ lúa mạch và khoảng 10 thùng nước sạch, cậu cần chúng để có thể tồn tại khi đang ở trong trạng thái
con người như thế này.
Họ vốn đã chén sạch số thức ăn được đóng gói từ chỗ đám cưới của
Seulroeo. Chúng có hạn sử dụng ngắn, nên việc đó cũng không hề gì mấy.
Những gì còn lại ngoài bánh mỳ lúa mạch và nước là một nguồn cung thức
ăn khô rất lớn. Những thứ Weed không thể mang thì đã có Yellowy mang hộ.
“Chúng ta cần chia đều số thức ăn này.”
Nếu lại sử dụng skill Sculptural Transformation để biến trở lại thành hình dạng một Lich sẽ có nghĩa là cậu không cần phải ăn nữa. Nhưng nếu
cần chiến đấu thì tụi undead được triệu hồi sẽ rất khó để chiến đấu
trong hầm mỏ như thế này. Chính diện chiến đấu thì chẳng bao giờ có thể
đưa mình đi bản thân cậu như thế này.
Khi Weed tự chuẩn bị để tiến vào hầm mỏ, Seoyoon cũng kiểm tra túi đồ cá nhân của mình. Weed lắc đầu.
“Tôi cần cô ở đây nhằm bảo vệ lối vào.”
Seoyoon muốn vào trong hầm mỏ, dù vậy họ cũng lại cần ai đó ở ngoài.
Việc kiểm soát lối vào và bảo vệ nó khỏi toán truy đuổi là rất quan
trọng. Tuy nhiên, Yellowy, Golden Bird và Silver Bird dù có kết hợp lại
cũng chẳng tài nào mà giết hết được lũ truy đuổi.
“Nếu có quá nhiều đứa đến, tôi muốn cô phải chạy đi ngay rồi trốn ở
một nơi an toàn cho tới khi tôi ra ngoài, vì tôi chẳng biết đến khi nào
mới xong việc nữa.”
Weed chuyển sự chú ý sang phía các bức tượng sống. Cậu cần ai đó giúp trong mỏ Hellium.
*Tweet tweet.*
Golden Bird hót lên, hướng cái đầu của nó lên bầu trời, giả vờ đứng
ngây ngốc vô tội. Silver Bird thì lăn qua lăn lại, giả vờ ốm. Thậm chí
ngay cả Yellowy cố hết sức, giả vờ khập khiễng khi đi.
‘Chắc Chủ nhân không chọn mình đâu.’
Cả ba bọn chúng đều chung một suy nghĩ. Chúng không hề muốn tiến vào
hầm mỏ. Chúng cũng chán ngấy cái dungeon này nhưng phải chịu đựng mấy vụ khai mỏ thì còn tệ hơn!
“Yellowy, hãy cùng đi với ta nào.”
Với Yellowy, quyết định này tới tới tai chú tựa hồ như sét đánh trời quang vậy.
‘Khi bạn đói thì thịt bò sống cũng….’ Weed liếm môi.
“Đi tìm quặng Helium nào.”
Weed, túm cổ một Yellowy vô cùng miễn cưỡng buộc chú phải đi theo, bắt đầu tiến vào hầm mỏ
_______
Bạn đã trở thành chủ nhân của một Hầm mỏ Helium cũ và vô chủ.
Phần thưởng: Fame +100.
Điểm kinh nghiệm và tỉ lệ rớt đồ sẽ tăng lên gấp đôi trong một tuần tới.
Vật phẩm tốt nhất có thể sẽ rớt ra từ quái vật đầu tiên chạm trán tùy theo chủng loài của chúng.
______
Weed cùng Yellowy bước đi trên một con đường chật hẹp và đổ nát.
Từ đâu đó trong cái không khí tăm tối và u ám kia, từng thanh âm lạ
kỳ của nước có thể được nghe thấy. Trong bầu không khí u ám ấy, những
bước chân của ai đó đột ngột reo vang.
Weed tìm thấy một vài xác chết.
“Một con dao chạm khắc của một vị Sculptor.”
_______
Bạn đã nhặt được con dao điêu khắc của Pereun.
Đó không phải là một vật phẩm tuyệt như con dao điêu khắc của Zahab, nhưng đó vẫn là một vật phẩm dùng để chạm khắc rất tốt.
Bạn cũng đã tìm thấy loại đá Malachite quý giá cùng những viên đá mặt trăng!
________
“Vậy ra vị Sculptor này đã viên tịch”
Bầu không khí gần phía lối vào cái mỏ Helium này trông đáng sợ như một bộ phim kinh dị vậy.
“Tiếc là đồ nghề của Sculptor chỉ bán được với giá rẻ.”
Đồ nghề được sử dụng trực tiếp lên các nguyên liệu được bán với cái
giá rẻ mạt do đồng tiền kiếm được ra từ những vật này cũng chả khá khẩm
hơn là bao.
Thực sẽ rất tốt nếu như có một biển báo chỉ đường nhưng ở đây chả có
mấy thứ kỳ diệu như thế, do vậy cậu cần có các kỹ năng định hướng để có
thể tìm ra thông lộ đúng.
“Tất cả mọi người tới đây đều sẽ thấy cảnh này.”
Mỏ Helium giống như một mê cung khổng lồ và đem lại cho ta cảm giác đáng ngại.
“Có vẻ như rất nhiều vị Sculptor đã thất bại bởi độ khó của công việc này. Nhưng nếu nó chỉ khó đến mức vậy, vậy thì mất công đến đây cũng
chẳng đáng rồi.”
Ý chí quyết tâm làm việc chăm chỉ của một công nhân xây dựng!
Hai người bọn họ đã tới khu vực khai thác nằm khi đi qua một ngã tư,
nhưng một phần trần nhà nơi đây đã sập xuống còn dung nham thì tràn đầy
khu vực xung quanh.
“Mình đoán ta sẽ phải xem xét hết cả sáu khu vực này.”
Thỉnh thoảng, Họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi tìm ra được một
bức tượng khác. Thức ăn và thức uống của họ cũng dần được dùng từng chút một. Những đường hầm đầu tiên đã dẫn họ tới một nhánh của thông lộ và
rồi một nhánh khác lại tiếp nối cái trước. Như đã lo sợ, cái mỏ này đều
kết nối với nhau và có vẻ bắt đầu giống như một mê cung.
“Chủ nhân à, hay là ta quay trở lại lối vào nơi này đi?”
Đó là ý tưởng của Yellowy, nhưng Weed vốn đã có chủ ý về vấn đề này.
Theo dõi đường đi của mình từ lúc đầu sẽ giúp bạn không bị lạc trong
mê cung. Tuy nhiên, nếu, bạn bắt đầu cảm thấy bị lạc hay đang bị cầm tù, kể từ lúc ấy bạn sẽ cảm thấy lo lắng rồi khiến bạn rén ngay. Điều ấy
rất ư là nguy hiểm.
“Tôi biết, nhưng tôi nghĩ chúng ta vốn đã lạc đường rồi…”
Weed nhìn lại. Chỉ có bóng đêm không đáng tin đang bao phủ. Trong khi các thông lộ này kết nối với nhau nhờ cái nhánh hầm chọc tứ tung, họ bị bao phủ bởi bóng tối nên chả ai mà biết được họ đi đâu.
“Hãy tới kiểm tra xem chúng ta đang ở đâu.”
Weed và Yellowy đang quay ngược trở lại nhằm định hướng lại phía
Seoyoon. Giỏi như Weed cũng trở nên rất kém trong mê cung, việc tìm
đường này quả thực không phải là trò đùa. Dù thế, việc tìm lại về chỗ đó để nhận được lời khuyên tốt lúc này cũng thực là khó khăn.
Để họ có thể cố gắng vạch ra một mê cung, họ cần tới những phép thuật đặc biệt, mà những phép ấy thì ngay cả những người trên đất liền cũng
khó mà tìm ra. Ngay cả một lối đi hẹm trông như một đường thẳng cũng có
thể trở nên vặn vẹo. Ngoài ra, nếu bạn còn không biết bạn đang ở đâu,
bạn sao có thể chắc chắn tìm ra được chỗ có quặng Helium chứ!
Weed không phải là người dễ dàng từ bỏ, kết thúc với việc quay trở lại lối vào.
“Chúng ta đã đi nhầm đường không chỉ một lần, mà không biết chính xác lối đi đúng, mà giờ thì ta cũng chẳng thể cứ thế mà quay lại lối vào.
Điều này khó như việc tiến tới tìm kiếm Helium vậy.”
Vào lúc mà Weed hướng đôi mắc sắc lẹm của mình về phía Yellowy, ánh
nhìn trên đôi mắt cậu khi đó giống như vừa mới phát hiện được một đồng
Copper trên mặt đất vậy.
‘Đây là nơi mà các vị Sculptor và những người khác tới. Nhưng có vẻ
như chả có gì ở đây cả. Với cái bầu không khí ấy, đáng lẽ phải có nhiều
quái vật cư ngụ trong này chứ nhỉ……’
Nếu ở đây có quái vật, bạn thường sẽ tiện đi săn chúng luôn trên
đường bạn du hành. Quái vật và đường đi cùng phối hợp với nhau để tạo ra thêm các manh mối, một lối đi bốc mùi sẽ dẫn tới lũ Goblin chẳng hạn.
‘Đây là vùng đất của các Sculptor với rất nhiều tác phẩm giá trị được để lại nơi này. Vậy nên hẳn họ cũng sẽ để lại thứ gì đó để giúp ta tìm
đường.’
Weed đã nghĩ đó là một ý hay. Cậu không hề biết mê cung này được các
Sculptor thiết kế phức tạp như thế nào nhưng cậu biết họ chắc chắn phải
để lại một vài dấu hiệu trợ giúp nào đó ở đằng sau.
‘Họ sẽ không muốn những kẻ xâm nhập khác vì ở đây chỉ dành riêng cho các Sculptor.’
Vậy nên họ có thể đã tạo ra mê cung này nhằm đánh bại những kẻ xâm nhập bất hợp pháp.
“Họ là những vị Sculptor…. Đã để lại những công trình điêu khắc của mình!”
Weed biết mỗi lối đi đều có bố trí một vài bức tượng. Đó là thứ gì đó tương thích với mọi ý tưởng cậu có cho tới giờ.
“Đây là cách một Sculptor gửi tới thêm một lời mời. Giám định!”
Weed có thể thấy được ký ức được bảo tồn trong các bức tượng. Bức
tượng từ hướng đi đầu tiên, bức người cầm đuốc đã chỉ về một hướng nào
đó, cậu có thể sử dụng chúng như một cách định hướng cho riêng mình!
“Hẳn là phải dùng cách này.”
Weed di chuyển một cách tự tin. Có những bức tượng chỉ đúng hướng.
Một khi xong việc, cậu có thể tiếp nhận được ký ức tới từ bức tượng tiếp theo. Cậu cưỡi trên lưng Yellowy một vài giờ. Nhờ sự kiên trì và nhẫn
nại của Weed, cậu có thể dễ dàng đi mà không cần tới thức ăn trong một
thời gian dài. Điều này cũng tương tự như ý chí vượt trội để sinh tồn
của lũ gián vậy. Ngay cả khi thế giới có sụp đổ vào ngày mai, Weed vẫn
sẽ đi mua túi nước giặt lớn ở cửa hàng do quả khuyến mãi mua một tặng
một.
Nhờ có Yellowy cùng số thịt thú được đóng gói theo, họ không cần phải quá lo về đồ ăn trong một khoảng thời gian. Thịt và rau củ khô trở
thành thức ăn có thể lưu trữ trong túi đồ suốt một thời gian dài. Cuối
cùng, sau khi đi suốt một quãng dài, ở phía cuối mê cung, họ tìm thấy
một cái xe chở hàng nằm trên đường ray mỏ. Đường ray này dẫn tới một
đường hầm dài và tối tăm.
“Nếu chúng ta lái cái xe mỏ này, chúng ta có thể có thể đi nhanh hơn chút.”
Yellowy có vẻ khá bi quan về ý tưởng sử dụng cái xe này.
“Chủ nhân à, có vẻ như em thấy tốt nhất ta cứ đi bộ thì hơn.”
“Chúng ta không biết phải mất bao thời gian nữa mới tới, sử dụng cái xe này sẽ giúp mọi thứ được nhanh chóng hơn.”
“Thà rằng ngài cứ cưỡi em còn hơn.”
“Tin ta đi, sẽ không khó để làm mấy trò này đâu…. ta sẽ ở phía trước điều khiển.”
Weed trói Yellowy cùng đống vật tư ở phía sau xe chở hàng bằng sắt. Một con bò đực bị trói ngấu vào phía sau cái xe đẩy!
Có một vài hướng dẫn cơ bản rằng để di chuyển cái xe, chỉ cần đẩy lên đẩy xuống cái thanh đòn kim loại phía trước. Khi Weed kéo cái thanh
đòn, các bánh xe bắt đầu quay từ từ rồi di chuyển về phía trước nhờ vào
lực đẩy.
*Kkiiiiiing.*
Chiếc xe mỏ tạo ra một tiếng kêu chói tai khi nó di chuyển.
Khi thành đòn được kéo mạnh hơn, chiếc xe cũng dần dà lấy được đà chạy.
“Thứ này cũng khá nhanh đấy chứ.”
Weed buông tay không quẩy thanh đòn nữa rồi bắt đầu sử dụng một hộp
đèn sáng nhằm nhìn về phía trước họ. Thật khó để thấy bất cứ thứ gì do
đường hầm này quá vòng vèo. Quả là, chiếc xe mỏ này chắc chắn giúp ta dễ dàng thoát khỏi cái mê cung này hơn!
Đầu cúi xuống chống lại đà di chuyển, Yellowy thảng thốt.
“Chủ nhân à, người có thể chậm lại tí chút không.”
Weed không biết điều gì đang ở phía trước đường ray, chính bản thân cậu cũng có cái cảm giác ‘mày phải đi chậm lại’.
“Vậy đi chậm lại vậy.”
Một thanh thép ở phía rìa bên phải, gắn vào tấm ma sát đang hãm vào
các bánh xe nhằm giúp xe đẩy đi chậm hay dừng lại. Weed kéo cái cần ấy.
*Cha ka ka ka kang!*
Các tia lửa bay tứ tung dưới chiếc xe như vòi phun nước, giúp họ chậm lại đôi chút.
“Chủ nhân thật đáng tin cậy. Làm điều này chỉ để giúp em được thoải mái hơn……”
Weed vừa mới nghe những lời ấy thì chợt chiếc xe chúi thẳng xuống con dốc, khiến tốc độ của chiếc xe hàng càng lúc càng nhanh hơn.
“Chủ nhân ơi, việc này thật là đáng sợ.”
“Được rồi, ta sẽ cho dừng lại tại đây!”
Weed kéo cần mạnh hết mức có thể. Do cậu chủ yếu chỉ đầu tư vào hai
chỉ số Strength và Agility, lực tay cậu sử dụng hẳn là siêu phàm. Chiếc
xe rung chuyên do áp lực của hệ thống phanh. Do cái bánh xe cùng phanh
đã cũ, công với tốc độ tăng lên quá nhanh đã khiến phanh chẳng chịu nổi
áp lực. Bộ phanh bắt đầu hỏng, vỡ tan ra rồi trở nên vô dụng. Chiếc xe
run lên, rung lên dữ dội hết bên phải rồi bên trái rồi bắn thẳng về phía trước! Weed lập tức đưa ra một quyết định.
“Hmm, một vụ va chạm chắc sẽ phải xảy ra rồi.”
Khi hiểm nguy xảy ra cần có một cái đầu lạnh và quyết đoán. Weed chủ
động phân tích tình hình trong khi Yellowy cứ thế biểu lộ đầy đủ cảm
xúc.
“Ta không nghĩ ta có thể làm gì để dừng cái xe hàng lại được đâu.”
Mooooooooooooo!
“Nếu như đường ray lệch mạnh một cái, chúng ta nhiều khả năng là sẽ
văng ra ngoài và va phải một cái gì đó, nếu không muốn nói là chết thẳng cẳng…”
Thậm chí mọi hi vọng đều bị nghiền nát trước cái tuyệt cảnh này!
Chiếc xe mỏ vẫn tiếp tục tăng tốc trong khi chạy sâu và nhanh hơn theo đường ray dưới hầm.
“Nhưng hi vọng là….. Chú mày không phải chịu đau đớn khi chết.”
Yellowy hoảng sợ khóc lóc giống như một chú bò sắp bị đưa vào lò mổ.
Đoạn đường được chống đỡ bởi gỗ tạo ra các cơn gió, khiến chiếc xe
đây vốn đang tăng tốc trong hầm mỏ dưới lòng đất, nay lại di chuyển ngày càng nhanh hơn.
“Cúi thấp người xuống và giữ chặt vào.”
Đường ray không hoàn toàn thẳng tắp mà thi thoảng cong sang bên này
bên kia. Việc lái xe ngày càng trở nên gập ghềnh khiến chiếc xe càng lúc càng có vẻ như sắp rơi ra đến nơi.
Đã quá lâu kể từ khi Jigolaths lại cho họ một cơn đau bụng dữ dội đến thế này!
Chả có cơ hội nào mà nghĩ tới việc thư giãn chống lại sự căng thẳng
này. Sau một khoảng thời gian trải nghiệm, lối đi bỗng bắt đầu hướng lên một ngọn đồi rồi tự nhiên giúp họ đi chậm lại.
Yellowy bật khóc một cách hạnh phúc.
“Chủ nhân à, có vẻ như giờ ta sẽ sống rồi!”
Cùng với suy nghĩ ấy, Weed nói một cách hạnh phúc.
“Chúng ta cũng may đấy. Chúng ta không phải vượt qua cái đường ray
hỏng nào trên đường. Do không có ai sử dụng cái đường hầm này từ rất lâu rồi nên đây thật sự là một điều kỳ diệu khi ta vẫn nghe được thấy cái
tiếng này.”
Phía trên đỉnh chỗ đi lên, họ có thể thấy rõ ở cách chỗ đường ray một đoạn, ngay phía trước là một khe nứt sâu không thấy đáy, cùng một cây
cầu sắt vắt ngang qua. Mà đấy vẫn chưa phải là hết chuyện, đi được thêm
khoảng 30m nữa dọc theo cây cầu sắt đấy thì gần như ở chính giữa khe
nứt, cây cầu bị gẫy làm đôi, tạo ra một khoảng cách lớn giữa hai đường
ray.
Màu sắc trên da dẻ Yellowy tựa hồ như biến mất sạch do cậu cảm nhận cái chết đã ở ngay trước mặt rồi.
“Chủ nhân à, cảm ơn ngài đã cho em được tận hưởng cuộc sống đến giờ
này. Làm ơn, em vẫn còn có ước nguyện cuối cùng cho mấy thằng bê con nhà em ở Morata…”
Yellowy, đầu óc tràn ngập cảm giác tuyệt vọng, muốn có một yêu cầu
cuối cùng. Đó là hãy thương yêu chăm sóc lũ bê con của chú ta và đừng để mặc chúng một mình.
Weed trả lời như thường lệ, chẳng cho chú ta một cơ hội nào.
“Thì ra ngươi lại định chết đi một cách vô nghĩa. Có phải chú mày lại định noi gương Geumini, đứa vốn đã chết và buộc ta phải tái tạo nó lại
một lần nữa mới vui à?”
Yellowy đã rất cảm động trước những lời nhân từ của Weed vào những
phút cuối cùng của cuộc đời cậu. Weed, vào thời điểm hạ màn ấy, thầm như muốn tung hê ra tất cả.
‘Nếu chú mày chết, thịt dẻ sườn của chú mày sẽ bị phí phạm. Lượng mỡ tích trữ vẫn chưa đủ cao. Mày chưa được cho phép bỏ cuộc.’
Weed kéo thanh đà của chiếc xe đẩy, khiến nó chạy ngày càng nhanh hơn. Chỉ trong chớp mắt, họ đã phi tới đoạn đường ray bị đứt.
Chiếc xe mỏ ngày càng tăng tốc, rồi nhún mình lấy đà một cái trên
đường ray rồi vọt bắn lên không trung trong một khoảnh khắc làm người ta nghiến chặt răng mình lại.
Trong một quãng ngắn, họ hoàn toàn vọt ra khỏi đường ray và bay trên
không trung trong thinh lặng với tốc độ bàn thờ. Việc này khiến họ dúi
dụi về phía rìa sau của chiếc xe mỏ!
kwag wagwag wagwang!
Khi chiếc xe đẩy hạ xuống đường ray phía xa, nó lại khiến các tia lửa bắn ra như vòi hoa sen. Chiếc xe đẩy, nảy lên trên con đường hẹp, tiến
lên mà không hề rời khỏi đường ray.
“Ta đoán lũ chúng mình chưa bỏ thây lại chốn này rồi.”
Yellowy chỉ có thể thở dài. Weed thì khá là hạnh phúc.
“Điều vừa rồi thật tuyệt vời.”
“…?”
“Thử nghĩ về nó mà xem. Đã quá lâu rồi con đường này không được bảo
trì và tất cả mọi nơi trừ cái chỗ kia ra đều ổn. Đó cũng là nơi mà ta có thể làm gì đó để vượt qua, nếu không đã chẳng có gì nói rằng, có cái gì đã chặn đường.”
Vào lúc ấy, khi có vẻ như nó đang rơi thẳng từ trên núi xuống, một
mảnh tinh thạch màu đỏ to như một ngôi nhà có thể trông thấy bằng mắt
thường đã chặn ngay ở phía trước.
“Va chạm ở phía trước. Cúi xuống!”
Weed cùng Yellowy chỉ kịp cúi rạp người xuống, rồi ngay sau đó, chiếc xe thồ hàng bằng sắt tông thẳng vào mảng tinh thạch với một tốc độ
khủng khiếp.
Kwagwagwang!
Chiếc xe đập tan khối tinh thạch rồi phá tan nó thành trăm mảnh.
Nhằm có thể nhìn thấy đường đi phía trước, Weed sử dụng skill Light
Sculpture, khiến cơ thể cậu sáng lên như một đám mây ánh bạc.
Các mảnh tinh thạch bị phá cùng những mảnh vụn của nó kéo dài thành
từng sợi và sáng lung linh, khiến cho cảnh tượng bỗng trở nên thật huyền diệu. Gần như thật xấu hổ khi họ không có đủ thời gian để thấy được
những gì họ đã bỏ lỡ ngay lập tức. Weed không khỏi cảm thán.
“Dù gì, chúng ta đã gặp may một lần…”
*Kwagwang!*
“Đã thế may mắn lại còn nhân đôi.”
“Ồ chết tiệt! …”
Chiếc xe đẩy, do phần lớn vỏ xe đã bị xé rời, dần chạy chậm lại.
Phần phía trước xe bị va chạm và phá hủy rất nhiều, Máu của Weed và Yellowy cũng bị ảnh hưởng rất lớn sau vụ va chạm.
Do đã có tiếng chẳng biết nhắm mắt sợ hãi là gì, Weed đã trông thấy
rõ những nguy hiểm thực sự. Do đứng trước, Weed phải chịu rất nhiều sát
thương. Yellowy thì đối nghịch với cậu lại ở một trạng thái tốt hơn rất
nhiều!
“Dù thế, tất cả là nhờ có những thay đổi nhỏ nhặt ấy mà chúng ta vẫn sống được tới giờ này. …”
Ngay khi cậu vừa mới nói xong, chiếc xe đẩy hàng đã đi được tới phía
cuối con đường. Ở đoạn cuối đường chính là một bức tường đá vô cùng rắn
chắc!
Mooooooooo!
Yellowy đau đớn rống lên. Cuối cùng thì mọi thứ đều là để minh chứng cho sự bất công của cái cuộc đời này.
“Light Wings bay lên!”
Sau khi Geumini chết, Wings of Light quay trở lại với Weed.
Weed có thể tin rằng họ sẽ không chết là bởi Wings of Light này!
Thật vui khi trêu chọc đứa đơn giản như Yellowy, dù rằng lúc nào cậu
cũng để đôi cánh luôn ở vị trí sẵn sàng nhằm có thể sải cánh vào bất kỳ
lúc nào. Weed đã biết rõ giờ đã tới lúc, cậu dang rộng đôi cánh làm từ
ánh sang và thoát khỏi chiếc xe chở hàng cùng với Yellowy.
Họ bay vọt lên khoảng 40m, hướng về phía trần nhà và tường đá hai
bên, cho đến khi họ có thể đi chậm lại rồi hạ mình đứng trên một tảng đá chắn dưới bức tường.
Chiếc xe bắn thắng vào phía bức tường, tạo ra một vụ tai nạn ồn ã,
khiến mọi thứ trên xe văng đi tứ tung, chỉ để lại mấy cái bánh xe, thứ
cuối cùng cũng dừng lại sau khi va chạm với bức tường.
Weed, vỗ vỗ đôi cánh Wings of Light, cất tiếng.
“Yellowy, tí nữa trên đường về, ngươi có muốn lái một cái xe khác không?”