Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Chương 281: Q.3 - Chương 281: Địa lao thần bí (trung).




"Vậy địa lao liền giao cho ngươi xử lý." Phỉ Khắc Tư nói xong cũng đưa hết toàn bộ tin tức về địa lao cho Kỳ Dương. Mặc dù hắn không biết tại sao lại phải chú ý địa lao kia như vậy, nhưng thân là thành viên của gia tộc Đức Cổ Lạp, trực giác nói cho hắn biết, nhất định phải phá hủy địa lao đó, bởi vì đó chính là căn nguyên của phiền toái.

"Ta đi trước, đến lúc đó ta sẽ liên lạc với ngươi." Kỳ Dương nhận lấy tin tức trong tay Phỉ Khắc Tư, rồi biến mất, một giây sau đã xuất hiện trước cửa phủ Thừa Tướng Ni Cổ Lạp Tư, nhân lúc mọi người không chú ý nghiêng người một cái liền tiến vào trong phủ Thừa tướng. Mùi máu tươi nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí, khiến Kỳ Dương càng thêm cẩn thận đi vào.

Căn cứ vào tài liệu mà Phỉ Khắc Tư đưa cho hắn, những năm này Cáp Bỉ. Ni Cổ Lạp Tư từ khắp nơi trên Đại lục mang về rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi, nhưng từ lúc họ bước vào phủ Thừa Tướng, thì không còn ai thấy họ nữa, tất cả các nàng đều đột nhiên biến mất. Hơn nữa tất cả thiếu nữ bị mất tích đều có một điểm chung, đó chính là số tuổi đều từ 14 đến 16, tóc và mắt đều thiên hướng về màu đen cùng màu tím, màu tóc và màu mắt như vậy ở trên đại lục cực kỳ hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có.

Chuyện gì đang xảy ra? Kỳ Dương buồn bực nhìn tài liệu trong tay, thu tập nhiều thiếu nữ xinh đẹp như thế, Cáp Bỉ này thật đúng là rất kỳ quái. Chỉ là tại sao tất cả thiếu nữ mất tích đều có đặc điểm giống nhau? Nơi này có phải có uẩn khúc gì đó hay không?

Phỉ Khắc Tư mới vừa rồi đã nói, trong yến tiệc hôm nay của Phỉ Lệ, Cáp Bỉ không xuất hiện, làm người nối nghiệp ưu tú nhất của Ni Cổ Lạp Tư, tại sao trong bữa tiệc của gia tộc Đức Cổ Lạp lại không có bóng dáng của hắn? Là Khẳng Đặc đã biết trước biết kết cục, cho nên đưa Cáp Bỉ đi, hay là Khẳng Đặc. Ni Cổ Lạp Tư đang che giấu mục đích khác? Nhưng mặc kệ là khả năng nào, cũng làm cho Kỳ Dương phải đề cao cảnh giác. Bởi vì hắn càng đến gần địa lao, mùi máu tươi trong không khí càng thêm đặc quánh, dĩ nhiên không phải ai cũng có thể phát hiện ra sự khác thường như thế, nếu thực lực chưa đạt tới Thần cấp trở lên thì hoàn toàn không thể nhận ra mật độ của các nguyên tố dao động trong không khí.

Đây cũng chính là lý do tại sao những người khác sống ở nơi này, nhưng một chút cũng không cảm nhận được được nồng mùi máu tươi nặc ở đây. Mặc dù chung quanh có vài Ma Pháp Trận đặc biệt ngăn mùi máu, nhưng đối với Kỳ Dương mà nói thí nó chẳng là cái gì, cho nên hắn không trực tiếp ra tay phá hủy Ma Pháp Trận, mà chỉ là tùy ý thay đổi bố trí trong ma pháp trận, sau đó bên cạnh liền xuất hiện một cửa đá khổng lồ, mùi máu tươi nồng nặc trong nháy mắt tràn ngập. Kỳ Dương khẽ nhíu đầu lông mày, hắn không ngờ mùi máu tươi ở đây lại không hề thua kém Yên Vũ lâu.

Gia tộc Ni Cổ Lạp Tư rốt cuộc đã làm chuyện gì? Chẳng lẽ là tế tự máu tanh đó? Nhưng từ mùi máu tanh kèm theo oán linh u ám, tựa hồ không giống với tế tự đó. Oán linh ở Yên Vũ lâu cũng không nồng như vậy, hơn nữa nơi này tràn đầy âm u cùng thối nát, oán linh cơ hồ sắp biến thành cô oán rồi. Cô oán cực kỳ hiếm thấy, nhưng một khi được hình thành nó sẽ tuyệt đối trung thành với chủ nhân của mình. Chỉ là điều kiện tạo ra cô oán cực kỳ khó khăn, hơn nữa thủ đoạn cũng phải cực kỳ tàn nhẫn, cho nên bình thường nếu có người dám bồi dưỡng cô oán, lập tức sẽ bị giết chết.

(Cô óan: cô hồn óan thán)

Nhìn cô oán mới ở giai đoạn phôi thai, khiến sát khí chung quanh Kỳ Dương âm trầm xuống. Cô oán ở giai đoạn này chưa đáng giá để hắn ra tay, chẳng qua nếu đổi lại là những người khác, đoán chừng sẽ biến thành điểm tâm của cô oán.

"Thật âm u! Kỳ Dương làm sao ngươi tìm được cửa đá này?" Phỉ Khắc Tư tò mò hỏi. Chuyện lúc trước cũng đã xử lý gần xong rồi, hắn thật sự là quá hiếu kỳ về địa lao này, cho nên vội vội vàng vàng giao chuyện cho Dan Ni, nhanh chóng đi tới nơi thần bí trong hậu hoa viên, không nghĩ tới đã nhìn thấy Kỳ Dương âm trầm đứng trước cửa đá. Tại sao lúc trước khi bọn họ điều tra, lại không phát hiện ra cánh cửa đá kỳ quái này?

"Nó vẫn luôn ở chỗ này, chỉ là các ngươi không nhìn thấy thôi. Nếu như ngươi thật sự muốn đi vào đó cùng ta, ta khuyên ngươi tốt nhất mở ra đấu khí." Kỳ Dương nói thật. Oán linh nơi này đối với hắn mà nói quả thật không có việc gì, nhưng mà đối với Phỉ Khắc Tư thì lại rất nguy hiểm, chỉ không chú ý một chút cũng rất có khả năng bị xơi tái.

"Hiểu. Chỉ là Kỳ Dương ngươi biết làn sương mù màu xám tro dày đặc này là cái gì không?" Phỉ Khắc Tư thu hồi vẻ mặt than đen lúc bình thường, tò mò nhìn từng vật thể màu trước mắt không ngừng thổi qua. Những người còn lại thì cẩn thận đi theo sau lưng Phỉ Khắc Tư cùng Kỳ Dương, tất cả đều thi triển đấu khí vây quanh để bảo vệ mình.

"Ngươi có thể nhìn thấy? Chỉ là cũng đúng, dù sao ngươi cũng là người của gia tộc Đức Cổ Lạp, có thể thấy cũng chẳng phải là chuyện kỳ quái. Những thứ này chính là oán linh, cũng có thể gọi là Vong Linh, chỉ là oán linh không có thực thể, trước khi chết đã trải qua chuyện gì đó cực kỳ tàn nhẫn, hoặc là chết oan cũng sẽ sinh ra oán linh như vậy. Làn sương mù màu xám tro dày đặc chính là oán linh. Oán linh cao cấp có thể tự sinh ra được suy nghĩ, lúc đó nó không phải là oán linh nữa mà là mà là cô oán, hết sức lợi hại hơn nữa còn rất tàn bạo." Kỳ Dương nhỏ giọng chậm rãi giải thích. Thanh âm của Kỳ Dương vốn là trầm thấp, hơn nữa hắn cố ý thả chậm tốc độ, nên ở trên đường nhỏ hẹp u tối có vẻ cực kỳ âm trầm.

Mà khi đám người Phỉ Khắc Tư nghe được Kỳ Dương giải thích, vốn là định vươn tay ra thử chạm vào vật thể màu xám tro kia một chút, thân thể liền cứng đờ, cuối cùng ngay cả gương mặt cũng mất tự nhiên co quắp. Phỉ Khắc Tư nghĩ trong lòng, cái này có tính là sự báo thù của Kỳ Dương phúc hắc không? Quả nhiên đều là những nhân vật hay mang thù, không phải là lúc “hắn” ở cùng Phỉ Lệ, hắn lỡ xuất hiện không đúng thời điểm thôi sao? Nhưng Phỉ Lệ rõ ràng là bảo bối của gia tộc Đức Cổ Lạp trước tiên không phải sao?

"Ý của ngươi là những vật thể màu xám tro ta đang nhìn thấy lúc này, thật ra chính là oán linh? Chỉ là tại sao ở đây oán linh lại nhiều như thế? Theo đạo lý mà nói nếu có nhiều oán linh, thì âm khí sẽ rất nặng mới đúng, nhưng tại sao Ni Cổ Lạp Tư lại hoàn toàn không có bất kỳ khác thường nào?" Nếu oán linh nhiều, sẽ hút tinh khí của con người, nhưng phủ Thừa Tướng Ni Cổ Lạp Tư lại tựa hồ không xảy ra chuyện đó bao giờ.

Phỉ Khắc Tư mờ mịt nhìn Kỳ Dương, hi vọng Kỳ Dương có thể cho hắn một đáp án hợp lý.

"Ta hiểu sự tò mò của ngươi. Ngươi cảm thấy những oán linh này có cái gì đó không với những oán linh khác không?" Kỳ Dương tốt bụng duỗi tay hướng về phía những vật thể không ngừng tuôn ra trước mặt kia, nhưng cuối cùng các oán linh đó lại hết sức quỷ dị nhẹ nhàng trở về chỗ cũ, như có một cái dây trói chúng lại, chỉ cần oán linh di chuyển qua một mức giới hạn nào đó, liền lập tức bị kéo trở về.

"Giống như có thứ gì đó đang kéo chúng, chỉ cần đến gần cửa đá, lập tức sẽ bị kéo trở về." Phỉ Khắc Tư cũng không phải là rất khẳng định. Dù sao chuyện như vậy có chút làm cho hắn khó có thể tiếp nhận. Mặc dù gia tộc Đức Cổ Lạp phải có rất nhiều điều thứ được cất giấu, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ đi xem, cho nên chuyện quỷ dị như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

"không sai, hơn nữa nếu ta đoán không lầm, ở trung tâm địa lao này có một Ma Pháp Trận khổng lồ túc trực bên linh cữu, nhốt oán linh lại. Chỉ cần oán linh rời đi một khoảng cách nhất định, cũng sẽ bị kéo về, tiếp tục trông coi linh hồn cung cấp oán khí." Càng đi vào bên trong, oán linh lơ lửng chung quanh càng nhiều hơn, ngay cả trong không khí cũng sinh ra oán khí màu đen. Mấy tên thị vệ đi theo Phỉ Khắc Tư cũng cẩn thận dùng Đấu Khí bao quanh người, mặc dù bọn họ không giống như Phỉ Khắc Tư có thể nhìn thấy những thứ kia, nhưng hơi thở càng lúc càng âm lãnh, bọn họ vẫn là rất nhạy cảm nhận ra được đây là địa phương nào.

"Túc trực bên linh cữu là có ý gì?" Phỉ Khắc Tư mơ hồ nghe Kỳ Dương giải thích.

"Chờ một chút rồi ngươi sẽ biết. Ta có dự cảm xấu, đồ vật trong này tuyệt đối không phải là thứ gì hiền lành, các ngươi tốt nhất tự mình cẩn thận một chút." Mặc dù là nói như thế, nhưng dù là Kỳ Dương hay Phỉ Khắc Tư, cùng đám thị vệ đều bày ra một kết giới, rất nhanh sau đó xông về phía trước.

"Thiếu gia người xem trên bức tranh này có vẽ một thiếu nữ giống như tiểu thư Phỉ Lệ." Đột nhiên một thị vệ ngạc nhiên chỉ vào bức vẽ trên vách tường. Tóc tím mắt tím, chỉ là trên bức họa Phỉ Lệ hình như chỉ mới bốn năm tuổi. Ánh mắt cao ngạo, khí chất lạnh lùng, tất cả đều chứng tỏ chủ nhân vẽ bức họa này, quan sát người trong tranh rất kỹ.

"không phải là giống như Phỉ Lệ, mà tiểu nữ hài này căn bản chính là Phỉ Lệ. Chiếc vòng tay bên tai trái của người trong bức họa này cùng với vòng tay tay trái của Phỉ Lệ giống nhau như đúc. Chính là cái vòng tay Phỉ Lệ mang ra từ trong bí cảnh, đáng chết đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Phỉ Khắc Tư tức giận nhìn bức họa trên tường. Mà lúc bọn họ đi tới thêm chút nữa, bức họa trên tường cũng càng thêm sống động, tất cả bức họa đều là Phỉ Lệ, chỉ là vẻ mặt và y phục trên mỗi bức họa đều khác nhau.

Kỳ Dương đi tuốt ở đàng trước cũng phát hiện ra điểm này, càng đi vào bên trong, số tuổi người trong tranh trên tường càng lớn, chỉ là tất cả đều là vẻ mặt lãnh đạm. Những bức họa này rất tinh tế tỉ mỉ, cùng với vẻ mặt chi tiết chân thực đến thế, khiến Kỳ Dương không khỏi bắt đầu lo lắng. Là ai? Rốt cuộc là ai? thật không ngờ lại hiểu rõ nhất cử nhất động của Phỉ Lệ. Phỉ Lệ mặc dù bình thường nhìn có vẻ hiền hòa dễ dàng thân cận, nhưng chỉ có quen thuộc người mới biết thật ra thì nàng rất lạnh lùng, đó là sự lạnh lẽo đến từ sâu trong lòng xương cốt, có rất ít người hiểu rõ điều này.

Nhưng tất cả các bức họa nơi này đều vẽ Phỉ Lệ với vẻ mặt lạnh lùng cô tịch, có thể dù là Lạp Mạc Nhĩ cũng không dám bảo đảm hiểu Phỉ Lệ như vậy, dĩ nhiên với điều kiện tiên quyết là Lạp Mạc Nhĩ đã biết rõ kiếp trước của nàng, cho nên mới không chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng. Nhưng là một người ngoài, thậm chí là một kẻ xa lạ, lại có thể hiểu Phỉ Lệ như vậy, điều này làm cho Kỳ Dương hết sức khó chịu. Mặc kệ là như thế nào, chỗ này nhất định không thể lưu.

sự đố kị cùng lửa giận không thể hiểu rõ sau khi nhìn thấy tất cả những bức họa trong địa lao, liền triệt để bộc phát. Hai tay của Kỳ Dương bắt đầu run rẩy, hắn không cách nào tưởng tượng nếu hắn không phát hiện ra nơi này, sau này Phỉ Lệ sẽ gặp phải chuyện như thế nào nữa. Thế nhưng thật sự chuẩn bị để nhốt Phỉ Lệ như một cô oán! một khi Ma Pháp Trận túc trực bên linh cữu khởi động thành công, như vậy chờ đợi Phỉ Lệ sẽ là cái gì đây? Trong nháy mắt đó cả người Kỳ Dương rét run. Kể từ sau khi thành Thần, cảm giác đã lâu chưa xuất hiện lại một lần trở lại trên người của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.