Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Chương 241: Q.3 - Chương 241: Giết Ma Ti




"Ôi chao! Sao lại không cẩn thận như thế chứ? Mấy thứ bẩn thỉu như vậy lại tùy tiện quăng lung tung. Ma Ti, hóa ra ngươi còn biến thái hơn trước kia rất nhiều, không những càng không giống người, mà ngay cả phẩm vị cũng kém cỏi đi. Chậc chậc! Xem xem bộ dạng bây giờ của ngươi thành cái gì rồi? Lại còn dám vọng tưởng ở lại bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ? Không biết ngại!" Phỉ Lệ vừa châm chọc, vừa nhanh chóng né tránh công kích của Ma Ti, không ngừng quăng ma pháp cấp thấp, cuối cùng nàng mới phát hiện hóa ra Ma Pháp Quang Hệ hữu dụng hơn Ma Pháp Hắc Ám rất nhiều, mặc dù Ma Pháp Tử Linh cùng Ma Pháp Quang Minh không giống như Ma Pháp Hắc Ám có thể khắc chế tốt như vậy, nhưng mà ở một khía cạnh nào đó thì nó vẫn có tác dụng khắc chế rất lớn.

Cho nên sau đó Phỉ Lệ đổi sang dùng Ma Pháp Quang Minh đối phó với Ma Ti, khi Ma Ti luống cuống tay chân thì lại dùng Quang Chi Bào Hao, không ngừng khiêu khích Ma Ti. Có vòng phòng hộ thì Phỉ Lệ căn bản chẳng cần lo lắng nếu như bị công kích sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì thực lực hiện tại của Phỉ Lệ đã đạt tới Thần cấp cao nhất, tùy thời có thể đột phá bình chướng để tiến vào Ngụy Thần, cho nên lúc này chỉ cần Ma Ti không công kích liên tục vào cùng một chỗ, thì Phỉ Lệ không cần phải lo lắng.

"Ngươi đáng chết, tiện nha đầu, ta muốn mạng của ngươi!" Lúc này Ma Ti đã bị Phỉ Lệ chọc tức đến điên cả đầu, lại không thể nào gây thương tích được cho Phỉ Lệ, khiến Ma Ti càng thêm điên dại. Phải biết trước kia đừng nói Phỉ Lệ có thể phản kích, ngay cả né tránh công kích của nàng cũng hết sức khó khăn. Nhưng chỉ mới ngắn ngủn vài tháng, Phỉ Lệ lại trưởng thành nhanh như vậy, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ trong lòng khiến Ma Ti sợ hãi. Có lẽ nàng ban đầu đáng lẽ ra nàng không nên đối nghịch với Phỉ Lệ, thật sự không nên tùy hứng như vậy, thì có lẽ kết cục hôm nay sẽ khác. Nhưng trên đời này lại chẳng thể biết trước được tương lai, lại càng không có thuốc hối hận để uống, làm sai sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.

"Muốn mạng của ta? Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không đã!" Phỉ Lệ khiêu khích nhìn Ma Ti, sau đó như có điều suy nghĩ quay đầu lại nhìn nữ tử áo đỏ, sát khí kia vẫn chưa biến mất, chỉ là được giấu kỹ hơn mà thôi, nhưng đủ để Phỉ Lệ phát giác. Từ sau khi tiếp nhận truyền thừa của Liêu tộc, Tinh Thần lực của Phỉ Lệ đã tăng vọt, bây giờ Phỉ lệ cũng không chắc chắn được Tinh Thần lực của mình đã đến cảnh giới gì rồi, nhưng nàng có thể chắc chắn một điều đó là ít nhất Tinh Thần lực của nàng tuyệt đối không thấp hơn Tây Tác. Mặc dù nàng chưa biết rõ thực lực của hắn, nhưng từ thực lực hắn biểu lộ ra ngoài lúc nãy, Phỉ Lệ dám khẳng định Tây Tác tuyệt đối có cấp bậc Linh thần, thậm chí còn có thể cao hơn.

Chỉ là như vậy cũng không phải là nàng có đủ khả năng suy đoán. Dù sao Tinh Thần lực và thực lực thực tế vẫn có khác biệt rất lớn, cho nên nàng không dám tùy tiện đoán bừa.

Nữ tử áo đỏ kinh hồn bạt vía nắm chặt trường kiếm trong tay mình, cẩn thận che giấu sát khí. Cái nhìn mới vừa rồi của Phỉ Lệ, thậm chí khiến nàng có cảm giác hít thở không thông, chẳng lẽ nàng ta đã nhận thấy được ý đồ của mình rồi sao? Không thể nào, nàng vẫn luôn che giấu rất tốt không phải sao? Nàng không thể nào bị phát hiện. Nàng biết rất rõ thực lực của Ma Ti, đó là Thần cấp cao nhất, Phỉ Lệ lại vẫn có thể thành thạo chống đỡ, xem ra thực lực của Phỉ Lệ tuyệt đối không kém hơn Ma Ti. Nhưng điều này sao có thể? Thời gian chưa bao lâu, nàng ta đã có thực lực đến mức này rồi, thật sự là đáng sợ.

Nhất định phải giết nàng ta, kẻ địch như thế giữ lại thật sự là quá nguy hiểm. Cho dù đến lúc đó có thể Tây Tác sẽ tức giận, nhưng nàng vẫn không thể nương tay. Nữ tử áo đỏ nghĩ tới đây lại một lần nữa thả lỏng trường kiếm trong tay, sau đó lại một lần nữa nắm chặt.

Tây Tác im lặng không lên tiếng tựa vào lên trên bề mặt cột đá, ai cũng không thể nào tưởng tượng được ở nơi sâu nhất của Thâm Uyên thế nhưng lại có một tòa cung điện xa hoa đứng sừng sững ở đó. Nhưng bọn họ lại chỉ có thể đứng ở tầng bên ngoài của cung điện, căn bản không có cách nào đi vào. Tây Tác si mê nhìn dòng chữ trên cột đá, toát ra vẻ đăm chiêu, ai cũng không biết lúc này Tây Tác đang suy nghĩ cái gì.

"Hoa Chi Chiêu Triền!" Sau khi bị Phỉ Lệ công kích mấy lần, Ma Ti đã mất kiên nhẫn sử dụng một chiêu cấm chú, vô số dây leo màu đen quấn lấy Phỉ Lệ, bao vây nàng ở giữa, sau đó từ từ co lại, sau khi tầng trong cùng đã bị cắn nuốt, đã có một tầng bao vây khác tiến vào, cho đến khi cả người Phỉ Lệ bị quấn quanh ở bên trong. Ma Ti tràn đầy nụ cười hả hê, nàng mới là kẻ chiến thắng cuối cùng, không phải sao?

"Đây là toàn bộ thực lực của ngươi? Như vậy thật xin lỗi!" Phỉ Lệ khinh thường nhìn Ma Ti đứng ở cách nàng không xa, xem ra ma lực lúc này của Ma Ti đã khô kiệt rồi, tất cả tóc đều dán vào trán, giọt mồ hôi to như hột đậu nhỏ liên tục xuống dưới, cả người cũng sắp mệt lả đến nơi, nàng thật sự không ngờ Phỉ Lệ lại bức nàng đến nước này, nếu biết Phỉ Lệ có thực lực như thế, nàng nhất định trực tiếp sử dụng cấm chú ngay từ lúc đầu, tránh cho việc biến mình chật vật thành như vậy.

"Ngươi có ý gì?" Ma Ti cẩn thận nhìn Phỉ Lệ, mặc dù sau khi sử dụng Hoa Chi Chiêu Triển xong, thật sự đã giam cầm được Phỉ Lệ, nhưng nàng vẫn luôn có một dự cảm xấu, giống như Phỉ Lệ không bị nàng giam cầm vậy. Cái cảm giác khác thường này khiến Ma Ti cực kỳ khó chịu, Nhưng thủy chung không tìm không ra được nguyên do. Nên Ma Ti đã không chờ đợi được muốn sử dụng Lạc Diệp Phi Hoa, trực tiếp chôn vùi Phỉ Lệ.

"Là ý trên mặt chữ đấy! Huyết Chi Ẩn!" Huyết Chi Ẩn là thuật ẩn thân đặc biệt của Liêu tộc, có thể che giấu hơi thở một cách triệt để, không bị các chướng ngại ngăn cản, trực tiếp đạt đến mục đích muốn tới. Nhưng Huyết Chi Ẩn lại có một khuyết điểm rất rõ ràng, đó chính là nó chỉ có cự ly năm thước, khoảng cách này chính là lý do tại sao lúc trước Phỉ Lệ không sử dụng nó, bởi vì cự ly đối thủ quá xa, nên vô dụng. Phỉ Lệ đang đánh cuộc Ma Ti nhất định còn có thêm kỹ năng lợi hại nào đó, hơn nữa còn rất có thể sẽ là cận thân. Không nghĩ tới cuối cùng Phỉ Lệ đánh cuộc thắng, Lạc Diệp Phi Hoa nhất định phải đến gần đối thủ, nếu không nó căn bản cũng không thể sử dụng.

"Lạc Diệp Phi Hoa." Ma Ti cũng giống như Phỉ Lệ đang đánh cuộc, nàng đánh cuộc Phỉ Lệ sẽ không thể thoát thân. Hoa Chi Chiêu Triển bảo đảm đối thủ sẽ bị cuốn lấy trong vòng ba giây khi sử dụng Lạc Diệp Phi Hoa, sẽ chôn vùi đối thủ hoàn toàn. Nhưng kết cục cuối cùng nàng đã thua, bởi vì Phỉ Lệ đã đến phía sau của nàng.

"Tuyệt Đối Tĩnh Chỉ." Thanh âm thanh thúy của Phỉ Lệ chậm rãi vang lên sau lưng Ma Ti, khiến cả người Ma Ti bị đông cứng lại. Mà biểu tình sợ hãi của Ma Ti vẫn giữ nguyên sau một khắc kia, Phỉ Lệ hướng về phía Tây Tác làm một động tác cắt cổ.

(Tuyệt đối tĩnh chỉ: Ma pháp này khiến bất động hoàn toàn.)

Quan hệ của Tây Tác và Ma Ti rất phức tạp, nàng không biết nếu giết chết Ma Ti sẽ bị ảnh hưởng như thế nào? Nhưng nàng vẫn nên hỏi ý kiến của hắn một chút, dù sao Ma Ti cũng được coi là người của hắn không phải sao?

Tây Tác tùy ý gật đầu một cái, hoàn toàn không có ý tứ ngăn cản. Trong lúc Phỉ Lệ và Tây Tác ra hiệu cho nhau, nữ tử áo đỏ còn chưa kịp phản ứng cả người, Ma Ti liền biến thành huyết vũ nổ tung trong không khí, nếu Hoa Chi Chiêu Triển chưa được luyện thành thạo mà sử dụng sẽ bị Lạc Diệp Phi Hoa cắn trả, tuy là Phỉ Lệ không biết, nhưng khống chế ma lực thì vẫn tốt hơn Ma Ti, cho nên Phỉ Lệ đã nhận ra Ma Ti bị ma lực phản phệ. Nhưng vì để Ma Ti có thể biến mất nhanh hơn, nàng đã đốc thúc thêm sự phản phệ, trực tiếp hút hết nguyên tố xung quanh, khiến nguyên tố chung quanh Ma Ti đều bị hút hết, trực tiếp khiến Ma Ti bị nguyên tố bạo phát mà nổ tan xác.

(Huyết vũ: Mưa máu.)

"Ngươi cũng đi chết đi!" Đang lúc Phỉ Lệ né tránh trận mưa máu kia, một bóng dáng lửa đỏ đột nhiên vọt lên, một thanh trường kiếm tản ra tia sáng ngăm đen trực tiếp đâm vào thân thể Phỉ Lệ, nữ tử áo đỏ hả hê nhìn thân thể của Phỉ Lệ bị chính mình đâm thủng.

"Ngươi tựa hồ thật cao hứng?" Phỉ Lệ lắc mình mấy cái, liền xuất hiện ở trước mặt nữ tử áo đỏ. Vòng phòng hộ không chỉ dùng để bảo vệ đơn giản như vậy,vào những lúc cần thiết còn có thể Hư Hóa thân thể một phần, Phỉ Lệ trước đó không lâu mới phát hiện, cho nên sau khi né tránh trận mưa máu kia, nàng đã nhận ra sát khí của nữ tử áo đỏ, vì vậy Phỉ Lệ liền quyết định cái gì cũng không làm, mà trực tiếp Hư Hóa thân thể của mình, sau đó chính là màn kế tiếp kia, Phỉ Lệ bị nữ tử áo đỏ đâm thủng.

(*Hư hóa ở đây là một dạng thân thể trong suốt, các nàng cứ tưởng tượng khi ta dùng dao chém xuống nước ấy ^O^)

Hư Hóa đối với Phỉ Lệ mà nói lại ngược lại, đối với người khác Phỉ Lệ vẫn là thật thể, chỉ là khi đâm vào thân thể Phỉ Lệ sẽ không bị thương, dĩ nhiên cũng sẽ không chảy máu, chỉ là nhìn thì có chút kinh khủng. Bởi vì vô luận ngươi chém như thế nào, đối với Phỉ Lệ mà nói cũng không có bất kỳ tổn thương nào.

"Ngươi không phải là người, ngươi không phải là người!" Nữ tử áo đỏ không dám tin nhìn trường kiếm của mình đâm xuyên qua Phỉ Lệ, thế nhưng không có gì cả, không những y phục không bị đâm thủng, mà ngay cả một giọt máu cũng không chảy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lúc này không chỉ có nữ tử áo đỏ giống như gặp quỷ nhìn Phỉ Lệ, mà ngay cả Tây Tác cũng có dáng vẻ khiếp sợ nhìn Phỉ Lệ.

Thật ra thì lúc 14 ra tay, hắn đã định động thủ, nhưng khi hắn nhìn thấy lúm đồng tiền như có như không nơi khóe miệng Phỉ Lệ, hắn liền dứt khoát dừng lại hành động của mình, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, nhưng mà hắn vẫn không thể nghĩ đến kết quả cuối cùng sẽ như thế này, đùa à! Dù là ma thú cũng phải có máu, hơn nữa hắn rất chắc chắn Phỉ Lệ không phải là ma thú, mà là con người, nhưng chuyện trước mắt làm sao để giải thích rõ đây? Rõ ràng nàng đang đứng ở đó, nhưng vô luận nữ tử áo đỏ công kích như thế nào, đều không thể thương tổn được Phỉ Lệ một chút nào.

"Ta là người a! Ta rất ghét người khác cầm kiếm chỉ vào ta, ngươi nói làm sao bây giờ?" Phỉ Lệ trêu tức nhìn nữ tử áo đỏ, từ từ hưởng thụ nỗi tuyệt vọng cùng sợ hãi trong mắt nàng ta, sau đó mới đưa ánh mắt chuyển sang Tây Tác, dù sao người này vẫn là nữ nhân của hắn, không giống với Ma Ti. Nàng cảm thấy cần phải hỏi cho rõ ràng, nếu không đến lúc đó Tây Tác hỏi hắn muốn có nữ nhân, nàng cũng không có nữ nhân bồi thường cho hắn.

"Trực tiếp giết đi!" Tây Tác vẫn như cũ với giọng điệu lười biếng, hoàn toàn không có một chút dao động. Biểu tình nữ tử áo đỏ giống như mình đang nghe lầm, nhìn chằm chằm Tây Tác, cho tới bây giờ nàng vẫn không thể hiểu nổi nam nhân này, người nam nhân tàn nhẫn và lạnh lùng.

"Ngươi xác định?" Phỉ Lệ hỏi qua loa. Thật ra thì nàng đã sớm nhìn ra, Tây Tác chẳng có tình cảm gì với nữ tử áo đỏ này, ngay cả tia dục vọng cũng rất nhạt, có lẽ tất cả đều là do nàng ta tự mình đa tình mà thôi! Aizzz! Chỉ là đó cũng không phải chuyện nàng nên quản không phải sao? Trực tiếp kết thúc tánh mạng của nữ tử áo đỏ, tựa hồ từ sau khi rời khỏi Giác Đấu Trường, nàng chẳng còn quan tâm đến mạng của kẻ khác nữa, đây rốt cuộc là tốt hay xấu đây? Phỉ Lệ mê mang nhìn bầu trời xa xăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.