Editor: Cẩm Băng Đơn.
“Phỉ Lệ, nàng đã tỉnh chưa?” Giọng nói trầm thấp của Lang Sâm từ bên ngoài vọng vào, trong ngữ điệu còn mang theo ý cười nhàn nhạt, hiển nhiên là do tâm tình của Lang Sâm không tệ lắm, có thể là bởi vì khi nghe được Phỉ Lệ đối thoại với hai thị nữ kia, nhất thời không nhịn được mà bật cười, dù sao không chỉ có Ma giới, mà cả những giới khác cũng không có kẻ nào dám nói xấu chủ nhân như vậy, ngay cả ở tam giới dám ké dám công khai hô to gọi nhỏ cũng chỉ có tính trên một đầu ngón tay, hơn nữa những người đó đều phải có thân phận, nếu không tuyệt đối không có khả năng nói xấu chủ nhân như vậy.
Cho nên câu nói lúc này của Phỉ Lệ, dị thường quái dị, vì thế mới khiến Bích Lệ và Ti Lệ có vẻ mặt như gặp phải quỷ thế kia, phải biết bọn họ luôn nghe thần thoại về chủ nhân mà lớn lên, vậy nên chưa từng có kẻ nào dám nói một câu không tốt về chủ nhân, nhưng hôm nay Phỉ Lệ vừa mới mở miệng đã nói chủ nhân là tên khốn kiếp, đừng nói là bọn họ cảm thấy sốc, mà ngay cả bản thân Lang Sâm cũng không nhịn được mà bật cười, về phần Cửu Ngân đang đứng bên cạnh Lang Sâm, khi nghe Phỉ Lệ nói câu này xong, vốn là đang đứng tùy ý, trong nháy mắt liền cứng ngắc.
“Là Lang Sâm hả?” Phỉ Lệ vui vẻ hỏi, định bước xuống giường, nhưng bởi vì ngủ lâu quá, cho nên hai chân tê cứng, trong lúc nhất thời không điều khiển được, hơn nữa giường nằm của Phỉ Lệ lại khá cao, vì thế đột nhiên Phỉ Lệ té úp mặt xuống đất.
Thấy tình thế như vậy, sắc mặt hai người Bích Lệ và Ti Lệ trở nên trắng bệch, nguy rồi, nếu Phỉ Lệ xảy ra chuyện gì, họ khó thoát khỏi cái chết, nhất là ở trước mặt chiến tướng Lang Sâm, người nào không biết nếu có bóng dáng của chiến tướng Lang Sâm ở đâu, thì Cửu Ngân đại nhân nhất định ở gần đó. Nghĩ tới đây tâm của Bích Lệ và Ti Lệ đều muốn chết cho rồi, nhưng lực bất tòng tâm, dù sao cự ly xa như thế, không phải trong tích tắc là có thể đến được, cho nên hai người liền ngẩn người đứng ngốc ở đó, không biết làm sao nhìn tình huống trước mắt này.
“Sao lại sơ ý như vậy? Lỡ ngã thật xuống thì làm sao?” Bóng dáng Cửu Ngân đột nhiên xuất hiện trước giường, ôm chặt Phỉ Lệ sắp ngã xuống đất, giọng nói dịu dàng nhưng lại mang theo nhè nhẹ trách cứ, chỉ là trong lời nói này lại kèm theo vẻ mặt ôn nhu khá rõ ràng.
“Ta đâu có cố ý, tại ngủ lâu quá, cho nên chân mới tê rần chứ lại.” Phỉ Lệ bất mãn chu môi, nhìn Cửu Ngân. Hơn nữa thân thể cũng không ngừng lui về phía sau, hiển nhiên là muốn tránh sự đụng chạm với Cửu Ngân, hoặc là để tránh Cửu Ngân tức giận, chỉ là Cửu Ngân ngược lại không hề tức giận mà nhẹ nhàng bóp bóp hai chân đang tê cứng của nàng.
Mắt tím thâm thúy mê người của Phỉ Lệ nhìn Lang Sâm rồi hài lòng bật cười, đồng thời chỉ chỉ bình trà trên bàn, ý bảo Lang Sâm rót trà cho nàng. Ti Lệ rất sơ ý rồi, chờ đến khu ngốc nha đầu này tỉnh táo lại, nói không chừng mình đã sớm chết khát, hơn nữa Cửu Ngân đã ôm nàng vào trong ngực, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là hướng Lang Sâm cầu cứu.
“Khát à?” Dĩ nhiên Cửu Ngân hiểu rõ động tác mờ ám kia của Phỉ Lệ, nhưng hắn cũng không ngăn cản Lang Sâm, chỉ là khi lướt qua Bích Lệ và Ti Lệ ở gần đó, sát khí lạnh lẽo chợt lóe rồi biến mất, đối với hắn mà nói, người không biết điều không nên tồn tại thì tốt hơn, ngay cả tâm tư của chủ nhân cũng không hiểu thì không nên tồn tại, không phải sao?
Sở dĩ hắn để Đạt Phỉ ở Phượng cung lâu như vậy, là bởi vì Đạt Phỉ biết điều, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, chưa bao giờ làm ra chuyện gì quá phận, về phần những thứ khác Cửu Ngân cảm thấy, chỉ cần trong phạm vi hắn có thể chịu đựng được, thì hắn sẽ không so đo cái gì, giống như Nặc Nhi lúc trước cũng thế, nếu không phải là do nàng ta rất không biết điều, hắn cũng sẽ không ném nàng đến Đại lục Phi Long, nhưng bây giờ xem ra, ngược lại đó lại là một chuyện tốt, ít nhất nàng ta đã để Lang Sâm tìm được Phỉ Lệ, không phải sao?
“Ừ, có chút!” Phỉ Lệ nghiêm túc gật đầu, nhanh chóng nhận lấy ly trà Lang Sâm đưa tới, uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa ly trà trong tay cho Lang Sâm, ý tứ không cần nói cũng biết “ Ta vẫn muốn uống nữa”. Lang Sâm cưng chiều nhìn bộ dáng đáng yêu của Phỉ Lệ, sau đó lại một lần đến cạnh bàn, rót trà cho Phỉ Lệ, về phần Bích Lệ và Ti Lệ đang đứng ở bên cạnh thì đã hoàn toàn sốc nặng rồi, ai có thể nói cho các nàng biết có chuyện gì đang xảy ra hay không, dường như họ đã thấy chuyện không nên nhìn thì phải? Từ lúc nào mà Cửu Ngân đại nhân lại dịu dàng như vậy? Dù là ở trước mặt tiểu thư Đạt Phỉ, đại nhân cũng chưa từng mỉm cười, mà chiến tướng Lang Sâm ngoại trừ lệnh của Cửu Ngân đại nhân ra, thì dù là tiểu thư Đạt Phỉ hắn cũng không thèm để ở trong mắt cơ mà?
Nếu đã thế thì tại sao hôm nay bọn họ lại thấy chuyện bất thường như thế? Cửu Ngân đại nhân dịu dàng xoa bóp cho tiểu thư Phỉ Lệ, mà Lang Sâm đại nhân thế nhưng lại dịu dàng rót trà cho nàng, dường như dù là ở trước mặt Cửu Ngân đại nhân, bọn họ cũng chưa từng thấy chiến tướng Lang Sâm dịu dàng như vậy khi làm việc. Nhất định là hoa mắt rồi! Lại xuất hiện ảo giác như thế. Bích Lệ véo Ti Lệ một cái thật mạnh, khiến nước mắt Ti Lệ cứ thế mà xông ra, nhưng vì Cửu Ngân và Lang Sâm đều đang ở đây, cho nên mặc dù bình thường Ti Lệ có chút ngu đần, nhưng lúc này nàng cũng biết nặng nhẹ, cắn răng không dám la lên, chỉ trợn mắt nhìn Bích Lệ một cái, rất nhanh sau đó đi đến sau lưng Lang Sâm, tránh xa Bích Lệ, bởi vì lúc này trông Bích Lệ thật sự là hơi kinh khủng một chút, khiến người ta cảm thấy có chút không chịu nổi!
“Ơ!” Bích Lệ vừa thấy hành động tránh né rõ ràng của Ti Lệ, nhất thời nâng lên tay rồi lại khẽ rủ xuống, khóe miệng co giật làm cho người ta biết được tâm tình lúc này của nàng hết sức không tốt, hơn nữa còn ra vẻ giống như là sắp bùng nổ.
“Cửu Ngân, ngươi có cảm thấy hai người thị nữ này rất có cá tính không?” Phỉ Lệ nói nhỏ bên tai Cửu Ngân, không biết là ba người còn lại trong phòng lại nghe được rất rõ ràng câu nói này, mà khi Lang Sâm nghe xong, tay rót trà khẽ run lên, quay đầu lại nhìn Ti Lệ đang ở phía sau mình, nhưng cũng không mở miệng nói gì. Chỉ từ vẻ mặt cứng nhắc cũng không khó để nhìn ra, hiển nhiên hắn hiểu ý tứ khi Phỉ Lệ nói những lời này, làm gì có thị nữ nhà ai mà quang minh chánh đại trốn sau lưng chủ tử nhà mình khi bị thị nữ khác véo một cái, hơn nữa còn nhăn mặt trước mặt mọi người nữa chứ.
“Ha ha! Nàng thích không?” Cửu Ngân cũng như Phỉ Lệ nói một câu, chỉ là hơi thở ấm nóng không ngừng quẩn quanh cổ Phỉ Lệ, cho thấy tâm trạng bây giờ của Cửu Ngân rất tốt, vì thế hắn cũng không quá để ý tới hành động thái quá của Lệ Ti và Bích Lệ, mà cũng chính là bởi vì cá tính hay nhốn nháo của Bích Lệ và Ti Lệ, cho nên hắn mới phái hai người tới chăm sóc Phỉ Lệ, bởi vì hắn biết rõ hắn không thể cứng rắn giam cầm Phỉ Lệ ở chỗ này, mặc dù Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương vẫn chưa đuổi tới đây, nhưng hắn biết hai người kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn phải nhanh chân hơn bọn họ một bước, cải thiện quan hệ với Phỉ Lệ, ít nhất không thể giống như trước đây, Phỉ Lệ vừa thấy hắn liền muốn né tránh, hắn không thể nào chịu nổi chuyện như vậy.
“Ừ, thích, ngươi không cảm thấy Ti Lệ giống như một con chuột nhỏ mũm mĩm sao? Thật đáng yêu! Mặc dù thọat nhìn Bích Lệ có vẻ lạnh lùng, chỉ là nếu vẻ mặt nàng ta biến đổi thì khẳng định sẽ rất thú vị.” Phỉ Lệ nghiêm túc gật đầu một cái, rồi lại một lần nữa liếc mắt qua Ti Lệ, oa! Thật sự là rất đáng yêu! Tròn tròn, thật rất muốn véo vài cái, hơn nữa làn da cũng rất tốt, cảm xúc chắc cũng không tồi, Phỉ Lệ hướng về phía Ti Lệ mà rơi vào bên trong ảo tưởng, mà Cửu Ngân nghe xong lời nói của Phỉ Lệ, cái trán bắt đầu toát ra một tầng mồ hôi lạnh thật mỏng, con chuột nhỏ, thật đúng là chỉ có Phỉ Lệ mới liên tưởng như thế, so sánh một người còn sống sờ sờ với một ma thú cấp thấp.
Cửu Ngân đưa mắt qua nhìn Ti Lệ, trong ánh mắt mang theo một chút thương hại, hắn biết sau này Phỉ Lệ tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội trêu cợt hai thị nữ của mình, hắn chỉ có thể cầu phúc thay cho hai thị nữ này, dù sao chỉ cần là chuyện Phỉ Lệ thích, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay ngăn trở.
“Uống trà!” Lang Sâm trực tiếp cắt đứt suy nghĩ vớ vẩn của Phỉ Lệ, cũng vì thế mà Ti Lệ núp ở phía sau lưng Lang Sâm thở nhẹ ra một hơi, dù sao ánh mắt mới vừa rồi của Phỉ Lệ thật sự là khiến cho người ta cảm thấy khiếp đảm, khiến Ti Lệ không tự chủ được mà ảo tưởng mình thành một con ma thú cấp thấp, không ngừng làm nũng trong lòng bàn tay Phỉ Lệ, sau đó bị Phỉ Lệ hành hạ bằng đủ loại kiểu trò, sau đó chủ tử nhà mình sẽ vui vẻ nhìn Phỉ Lệ, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của mình.
“Lang Sâm cũng đồng ý với suy nghĩ của ta chứ?” Làm sao Phỉ Lệ có thể không nhìn ra Lang Sâm vô tình hay cố ý che chở cho Ti Lệ sau lưng hắn chứ, ban đầu nàng rất tò mò vì sao người như Bích Lệ và Ti Lệ lại có thể sống an ổn đến bây giờ, thì ra là bởi vì có người che chở! Nhưng mà Lang Sâm cũng không giống như là sẽ thích tiểu nữ sinh đáng yêu như Ti Lệ... Con người! Phỉ Lệ kinh ngạc nhìn Lang Sâm.
Bị Phỉ Lệ nhìn như vậy, Lang Sâm xanh mét mặt mày nhận lấy ánh mắt càng lúc càng quái dị kia, cuối cùng không chịu nổi Phỉ Lệ cứ nhìn vòng quanh hắn và hai mắt xoay tròn của Ti Lệ, mở miệng nói: “Không phải như nàng nghĩ đâu, Phỉ Lệ!”
“Là thế này phải không?” Phỉ Lệ không quay đầu lại nhìn chằm chằm Cửu Ngân rồi hỏi, Phỉ Lệ trực tiếp bỏ qua khuôn mặt đen thui của Lang Sâm, nghiêm túc nhìn Cửu Ngân. Nếu nàng đoán không sai, Lang Sâm và Nặc Nhi có quan hệ da thịt, cho nên Phỉ Lệ mới có thể quả quyết rằng Lang Sâm sẽ không thích miếng ngọc trốn trong nhà như Ti Lệ, quả thật Ti Lệ đáng yêu, nhưng vẫn cách xa với hai từ xinh đẹp lắm.
(Miếng ngọc trốn trong nhà: ý cả câu là Lang Sâm sẽ không thích những kiểu người ngây thơ trong sáng chỉ biết ru rú trong nhà như Ti Lệ ý.)
“Ừm, Ca ca của Ti Lệ vì bảo hộ Lang Sâm mà chết, cho nên hắn cảm thấy nợ Ti Lệ, vì thế mới che chở nàng, về phần Lang Sâm có thích nàng ta hay không, thì ta lại không rõ ràng lắm!” Cửu Ngân nói đến câu cuối, ngữ điệu liền tăng thêm mấy phần, hiển nhiên là tính toán xem cuộc vui. Hắn biết mình càng nói như vậy, Phỉ Lệ sẽ càng tò mò, hơn nữa hắn biết phản ứng tiếp theo của Ti Lệ sẽ rất thú vị.
“Ớ! Chiến tướng Lang Sâm thích ta á? Từ khi nào vậy? Bích Lệ, vì sao ta lại không biết nhỉ?” Ti Lệ nhanh nhẹn chui ra từ sau lưng Lang Sâm, rồi đi tới trước mặt Bích Lệ, nghiêm túc dò hỏi, hoàn toàn không để ý đến gương mặt đen thui của mấy người chung quanh, ai bảo vừa nãy có “người nào” nói là Lang Sâm thích Ti Lệ chứ.
Phỉ Lệ kinh ngạc, chỉ là khi thấy vẻ mặt nghiêm túc và có chút bướng bỉnh của Ti Lệ, lập tức hiểu ra ý đồ của Cửu Ngân, thật là thú vị! Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lang Sâm lúc nào cũng lạnh như băng, trong nháy mắt băng sụp xuống thật sự là rất có cảm giác thành tựu mà!