Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Chương 289: Q.3 - Chương 289: Phỉ Lệ thức tỉnh.




Chớp mắt một cái, đã hai năm rưỡi trôi qua, Phỉ Lệ từ từ mở hai mắt, mắt cùa nàng đã không còn là màu tím tinh khiết nữa, mà là màu đỏ như máu mang theo sự hấp dẫn, trong lúc vô tình dẫn người ta rơi vào địa ngục. Phỉ Lệ mịt mù trong tích tắc, quan sát tất cả chung quanh.

Một lát sau mới phản ứng được, xem ra là mình vẫn ở trong ma pháp trận kỳ quái kia, nhưng mà lúc này Phỉ Lệ đã hiểu ma pháp trận này rồi, thật ra thì nó không phải là ma pháp trận của Đại lục Phi Long, mà là Tụ Linh Trận. Là do kiếp trước nàng đã bố trí, bây giờ nàng đã tiếp nhận tất cả trí nhớ, là Vân Tiêu, là Lâm Vũ, và cũng là Phỉ Lệ. Pháp Đức Cổ Lạp, cho dù đó đều là nàng, nhưng đồng thời cũng không phải là nàng.

Bởi vì nàng bây giờ đã dung hợp linh hồn cùng trí nhớ của ba người, cho nên không thể nào là Vân Tiêu đơn thuần như trước kia nữa, không phải là Vân Tiêu chỉ nghĩ đến Hậu Khanh nữa, cũng không phải là Lâm Vũ, người con gái chịu uất ức kia, một Lâm Vũ chỉ có thể chạy trốn, cũng không phải chỉ là Phỉ Lệ, một Phỉ Lệ ngây thơ mà giảo hoạt. Phỉ Lệ từ tử nở một nụ cười lóa mắt mỹ lệ, tựa hồ nàng suy nghĩ cẩn thận cái gì đó? Tay trái nhẹ nhàng nâng lên đã bắt được kiếm Bích Du đang xoay chung quanh nàng, thân thể nhanh chóng biến mất khỏi Tháp Linh Lung cửu khúc, mà khi biến mất thì kéo theo cả không gian độc lập đó cũng biến mất, cùng với ngọn tháp cao tít ở trên mây này, trừ những thứ đó ra, thì tất cả đều vẫn có bộ dạng như ban đầu.

"Đại Trưởng Lão, cũng đã hai năm rưỡi trôi qua rồi, tại sao Phỉ Lệ còn chưa ra ngoài?" Na Đạt lo lắng nhìn về phía Tháp Linh Lung cửu khúc, mặc dù bọn họ có thực lực cường hãn, nhưng vẫn không thể so sánh với Khách Tư Đặc, còn kém một khoảng cách rất xa, cho nên căn bản không phát hiện được sự khác thường của Tháp Linh Lung cửu khúc.

Mặc dù trong thời gian này, Tháp Linh Lung cửu khúc không yên bình, nhưng mà vì có Khách Tư Đặc can thiệp, cho nên những người khác ở Phan Đa Lạp cũng không biết Tháp Linh Lung cửu khúc khác thường, chẳng qua là cảm thấy khí hậu bên trong Phan Đa Lạp càng thêm trở nên rõ ràng, thay đổi phù hợp với Đại lục bên ngoài mà thôi.

"Đây không phải là chuyện ngươi nên hỏi tới, Na Đạt, cục diện bên ngoài như thế rồi?" Thật ra thì không phải Khách Tư Đặc không muốn nói, mà bởi vì từ lúc thực lực Phỉ Lệ tăng vọt, hắn đã không phát hiện được hơi thở của Tháp Linh Lung cửu khúc nữa rồi, vốn một năm trước hắn còn có thể mơ hồ cảm thấy, nhưng là vào một năm trước, hắn đã hoàn toàn không thể cảm nhận được, vô luận tinh thần lực của hắn thấm vào như thế nào, vẫn không cảm nhận được hơi thở của Phỉ Lệ.

Thiên giới bên kia lộ ra hơi thở, hắn cũng đã nhận ra từ rất sớm, nhưng mà bởi vì Phỉ Lệ chưa hoàn toàn tỉnh lại, cho nên hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám. Bởi vì bọn họ luôn bị Thủy Yêu truy tìm tung tích, chỉ cần bọn họ có chút động tĩnh, Thủy Yêu tuyệt đối sẽ không nhắm mắt làm ngơ.

Cho nên bọn họ đành phải co đầu rút cổ ở trong Phan Đa Lạp, lặng lẽ chờ Phỉ Lệ trở về, chỉ cần Phỉ Lệ hoàn toàn thức tỉnh, tình thế sẽ có thể được thay đổi hoàn toàn, trước mắt bọn họ không thể kích động.

"Vâng, Thiên giới đã rục rịch ngóc đầu dậy, Ma giới cùng Minh giới lần lượt có người biến mất, đại lục Phi Long hiện tại cũng chỉ là gió nổi mây phun, tùy thời đều có khả năng khai chiến." Na Đạt cung kính trở lại, chỉ là lúc một khắc xoay người, nàng đã hướng về phía Mã Tư Long le lưỡi một cái. Mà Mã Tư Long vẫn với gương mặt tuấn tú lạnh lẽo như băng, không hề để ý nhưng chỗ sâu nơi đáy mắt lại thoáng qua ý cười, dĩ nhiên chuyện này Na Đạt sẽ không thấy, ở trong mắt bọn họ Mã Tư Long vẫn là kẻ mặt than ngu ngốc.

"Xem ra nàng ta đã cảm nhận được chủ nhân trở về, Ma giới cùng Minh giới bây giờ đang nằm trong tay người nào." Khách Tư Đặc nghiêm túc nhìn Na Đạt, đại lục Phi Long mặc kệ những người đó làm loạn thế nào, chỉ cần chủ nhân tỉnh lại, thì sẽ có thể giải quyết, đừng quên đại lục Phi Long là do chính chủ nhân thành lập, có thể nói đại lục Phi Long là địa bàn của chủ nhân, cho nên mặc kệ những người đó làm cái gì, thì Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ mới thật sự là chủ nhân, bọn họ không đủ để uy hiếp được hai gia tộc này. Sơ hở duy nhất còn lại, đó chính Long Vực –vùng đất bị Thần bỏ rơi, đó sẽ là một sự thay đổi rất lớn.

"Nàng là người nào?" Na Đạt còn định hỏi thêm, thì đã bị phía sau Mã Tư Long bịt miệng, kéo tới sau lưng.

Khách Tư Đặc phía đối diện sắc bén nhìn Na Đạt, hành động của Na Đạt đã vượt quá thân phận của nàng, đối với nàng ta đó chính là cấm kỵ. Trong lúc nhất thời cả Thần điện trở nên hết sức âm trầm, mấy trưởng lão khác cũng sợ hãi nhìn Khách Tư Đặc, chưa từng có người dám khiêu khích uy nghiêm của Khách Tư Đặc, bọn họ đều biết đó là cấm kỵ của gia tộc Đức Cổ Lạp.

"Bẩm Đại Trưởng Lão, Ma giới bây giờ đang ở trong tay Cửu Ngân, về phần Minh giới, phần lớn thế lực cũng ở trong tay Kỳ Dương, cho nên Thiên giới sẽ không xuống tay với hai giới này, duy nhất còn lại chính là đại lục Phi Long, cùng Long Vực – vùng đất bị Thần vứt bỏ." Giọng nói của Mã Tư Long bình thản vang lên, làm cho người ta không phát hiện được chút dao động tâm tình nào. Nhưng mà ở đây làm gì có ai không phải là nhân vật đã thành tinh chứ, nên tự nhiên bọn họ sẽ cảm thấy nội tâm đang sợ hãi của Mã Tư Long.

Coi như trì độn, Na Đạt cũng biết mình là do mình đã hỏi chuyện không nên hỏi, nhất thời không biết nên làm cái gì, liền nắm lòng bàn tay của Mã Tư Long thật chặt, lòng bàn tay hai người liên tục vã ra mồ hôi lạnh, nhịp tim tăng nhanh kịch liệt, nhưng cái gì cũng không thể làm.

"Ta biết rồi, đi xuống đi! Không nên để ta nói lần thứ hai." Khách Tư Đặc khẽ lườm Na Đạt một cái, khiến Mã Tư Long và Na Đạt giống như rơi vào trong hàn băng, cả thân thể không tự chủ được mà cứng ngắc, hoàn toàn không đủ khả năng để có ý niệm phản kháng.

"Vân Phong, ta đã thức tỉnh, ngươi bảo bọn hắn tới đây." Giọng nói của Phỉ Lệ vang lên rõ ràng trong tai Khách Tư Đặc, êm ái mang theo mị ý nhè nhẹ, không giống với kiếp trước lạnh lẽo vô tình.

"Tuân lệnh! Chủ nhân ta lập tức sẽ thông báo bọn họ chạy tới." Bóng dáng Khách Tư Đặc nhanh chóng biến mất khỏi Thần điện, để lại mọi người mù mịt không thôi, hai mặt nhìn nhau. Nhưng mà bọn hắn cũng biết người mà trưởng lão vừa nói chuyện chính là Phỉ Lệ, về phần bọn họ trong miệng Khách Tư Đặc, chính là các Trưởng lão mà hai gia tộc Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ cung phụng, chưa từng có người nào gặp qua bọn họ, vốn dĩ cho rằng đó là chuyện bịa đặt, nhưng bây giờ xem ra đó là sự thật.

Vừa nghĩ tới vẫn còn có mấy người có cùng một cấp bậc cường giả với Khách Tư Đặc, mấy trưởng lão còn lại cũng âm thầm cảm thấy may mắn, đây chính là thực lực của Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ bọn họ cơ mà.

"Chủ nhân người đã thức tỉnh rồi!" Khách Tư Đặc cùng năm người kia nhanh chóng xuất hiện tại tế đài nơi mà Phỉ Lệ đã từng nằm, cung kính sùng bái nhìn bóng lưng thanh lệ xinh đẹp ở trên kia, tóc dài tới eo, đuôi tóc khẽ xoăn, tạo thành một đường sóng lớn quanh co khúc khuỷu, thân thể thon dài làm cho người ta có cảm giác thóat tục, quanh thân tản ra khí thế tôn quý lạnh thấu xương, chỉ cần liếc mắt một cái, sẽ khiến ngươi không thể tự kềm chế được mà trầm mê ở trong đó.

"Đúng! Ta đã thức tỉnh, Vân Phong, vạn năm nay các ngươi đã cực khổ rồi." Phỉ Lệ chậm rãi xoay người lại, mỉm cười nhìn mấy người trước mắt. Bọn họ là những người đi theo nàng đầu tiên, cũng là người nàng ngươi tin tưởng nhất, lúc ban đầu lưu bọn họ lại chỉ là vì nhàm chán, không nghĩ tới cuối cùng lại trở thành người thân nhất. Tất cả đều là bất ngờ, vốn sau khi bị Thủy yêu phản bội, nàng cho rằng mình sẽ không tin bất luận người nào ngoài Hậu Khanh, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là lựa chọn lưu lại bọn họ.

"Không khổ cực, chỉ cần chủ nhân không có việc gì là tốt rồi." Đám người Vân Phong lúc thấy Phỉ Lệ xoay người, liền nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, gương mặt của bọn họ cũng nổi lên một tầng đỏ ửng mất tự nhiên, hiển nhiên là bị dung mạo Phỉ Lệ làm cho giật mình, ban đầu dung mạo của Vân Tiêu cũng là vạn dặm mới tìm được một, nhưng bởi vì khí chất lạnh như băng, cho nên rất dễ dàng làm cho người ta xem nhẹ dung mạo tinh xảo kia. Chẳng qua bây giờ cả người Phỉ Lệ lại tản ra hơi thở mị hoặc, đặc tính mị hoặc của Mạn Đà La thể hiện đến mức đỉnh điểm trên người nàng, khí chất ôn hòa thân cận thay cho khí chất lạnh lẽo ngày trước. Có thể đã không còn là chuyện đơn giản như 1+1=2 nữa, cho dù Khách Tư Đặc đã sống hơn vạn năm, cũng không nhịn được mà thất thần, có thể thấy được lúc này chung quanh Phỉ Lệ tản ra khí thế cường đại dường nào. Không cách nào tưởng tượng nếu Mạn Đà La giữa trán mà nở ra thì sẽ có hiệu quả đến mức nào nữa, chẳng qua những chuyện này đến cả bản thân Phỉ Lệ cũng không biết.

"Các ngươi sao thế? Vạn năm không gặp, xấu hổ à?" Phỉ Lệ trêu ghẹo nhìn mấy gương mặt đỏ bừng của đám người phía dưới, vẫn giống như lúc trước, không có gì thay đổi, chỉ cần nàng dịu dàng nói chuyện, bọn họ sẽ không biết làm sao.

"Không dám, chỉ là chủ nhân, người mang mặt nạ thì vẫn tốt hơn." Khách Tư Đặc nghiêm chỉnh nói, chẳng qua là đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn Phỉ Lệ, chỉ nói thật nhỏ.

"Đại ca Vân Phong nói không sai, chủ nhân vẫn nên mang mặt nạ thì tốt hơn." Phong Lôi đứng phía sau không chịu yếu thế, vốn trước kia chủ nhân cũng đã đẹp lắm rồi, không nghĩ tới sau khi chủ nhân trọng sinh,lại càng đẹp hơn nữa, ngay cả nhìn lâu cũng sẽ có cảm giác là mình không tôn trọng nàng, lo lắng cho mình không tự chủ được mà trầm mê, biết rõ đó là không được, nhưng vẫn sẽ bị hấp dẫn.

"Vẫn y như trước đây, chơi không vui gì hết, quên đi, không đùa các ngươi nữa." Đôi môi đỏ mọng của Phỉ Lệ lẩm bẩm bất mãn, nhưng vẫn lấy ra mặt nạ màu bạc đeo lên, chẳng qua chỉ che đậy nửa gương mặt, lúc đeo lên, mặt nạ màu bạc liền nhanh chóng lan khắp hoa Mạn Đà La màu vàng, từ phía dưới cùng của má trái cho đến cái trán, Mạn Đà La yêu nghiệt mê người ở giữa trán lặng lẽ nở rộ một búp hoa, cùng cánh mũi nhỏ xinh cùng và đôi môi đỏ thắm phác họa nên một bông hoa tuyệt mỹ.

Làm nổi bật cả người Phỉ Lệ càng thêm xinh đẹp, thân thể mỏng manh, bộ ngực mỹ lệ, hai chân thẳng tắp mà thon dài, bởi vì vạt áo trường sam hé ra, cho nên lúc Phỉ Lệ đi lại, bất ngờ hiện ra phong tình tuyệt mỹ, lúc này Phỉ Lệ đã không còn là một tiểu cô nương ngây ngô của hai năm trước nữa, mà là một nữ tử mang theo sức quyến rũ thành thục, mọi cử động đều có sức quyến rũ không có gì sánh kịp.

"Thế nào khó coi sao?" Nhìn đám người Vân Phong kinh ngạc và kinh ngạc lúc mình đeo mặt nạ, Phỉ Lệ không nhịn được mở miệng hỏi thăm, nàng luôn cho rằng cái túi da này không tệ, nhưng tựa hồ còn chưa tới mức khiến bọn họ kinh ngạc, không phải sao? Phải biết kiếp trước Vân Tiêu có dáng dấp rất đẹp mắt, kiếp này chỉ thêm một bông hoa Mạn Đà La Hoa trên trán thôi, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.